Ngày 10, là ngày Đường Đại phát sầu, đây là ngày DụVương gia thu tiền thuê, cũng là ngày người trong Phù Vân tiểu trúc lãnhtiền công.
Trân mộc trong hoa viên phải định kỳ tu sửa cắt cành,trong nhà thư họa trân báu cũng phải định kỳ bảo hộ, Đường Đại cùng Phác trưởngphòng tài vụ tính toán đến nửa đêm, cuối cùng cũng đông kéo tây xé mà đem mộttháng tiền thu chi phát ra.
Lúc giữa trưa, mọi người trong nhà đều đến lĩnh tiềncông, mọi người mặt mày rạng rỡ rời đi, nhưng trán Đường Đại vẫn không giãn ra,Ôn quản gia rất không hiểu: “Chủ tử, tiền công tháng này không phải phát xongrồi sao, ngài làm sao còn không cao hứng a?”
Đường Đại hiện ra một đôi mắt gian tà: “Ôn lão đầu,tháng này hết rồi, tháng sau thì sao? Chúng ta không thể hàng tháng đềuquẫn bách như thế!” Nàng nhìn quyển sách trên bàn, ngôn ngữ lộ ra một vẻ hănghái: “Ở thời đại của chúng ta, trong thời kỳ cách mạng văn hóa có câu, ta thấynói không sai —— nhân hữu đa đại đảm, địa hữu đa đại sản!” (giốngcâu có gan làm giàu.)
Ôn quản gia cùng Phác trưởng phòng rất có nghĩa khínói: “Dù sao, chỉ cần đúng giờ phát đủ tiền lương, chúng lão nô thề sống chếtcùng chủ tử!”
>_
Buổi chiều, Dụ Vương gia đến thu tiền thuê, việc nhỏnày vốn là không cần hắn tự mình tới, chỉ là có một khoản nợ hắn nhất định phảitự mình lại thu. =.= (cái khoản nợ ở chap trước đó hén.)
Công Khai Đình cùng Phù Vân tiểu trúc rất gần,hắn đi xem xong bát quái, liền rất tự nhiên thong thả đi tới Phù Vân tiểu trúc. Từ khi kinh doanh quảng cáo, Đường Đại đã có hơn mười ngày chưa đi ra ngoàixin ăn —— thời gian có hạn, tinh lực có hạn. Lúc này nàng đang ghé vào trướcbàn nghĩ lời quảng cáo cho Di Hồng Viện.
Đây chính là một khách hàng lớn, so với Thiếu Lâm, VõĐang càng dũng mãnh. Đối với tiền hàng tháng 400 lượng của ‘Quan Thôi bảng’,Yến mama không thèm để ý, nàng tùy tiện để một khách nhân đến hồng bài trongviện phẩm trà nghe đàn, đã thu vào nghìn lượng hoàng kim a. Làm sao có thể lưuý 400 lượng tiền quảng cáo hàng tháng?
Đường Đại bị khí thế nàng bỏ tiền ra làm chochấn động —— nàng tùy ý lấy ra một xấp ngân phiếu, mỗi tờ đều là mệnh giá mấyngàn lượng, lại nói rất nhẹ nhàng: “Ai da, 400 lượng a, đi ra vội vội vàngvàng, không đem theo tiền lẻ… Xảo nhi, giúp mama thanh toán đi, đi về mama muamột bộ lắc chân trân châu cho ngươi.”
Xảo nhi kia… là nha hoàn thiếp thân của nàng. Cho đếnkhi đòan người rời khỏi, Đường Đại còn nhìn theo chiếc xe ngựa hoa lệ, hận khôngthể hóa thân làm phỉ.
Việc này kích thích Đường Đại hung tợn , nàng thu vào400 lượng “tiền lẻ”, sau đó nàng ngộ ra —— trên đời này kỳ thực tiền rất nhiều,nhưng xem ngươi có kiếm được hay không!!
Ngươi nói xem một hồng bài trong Di Hồng Viện, một nénhương thực sự có giá một ngàn lượng hoàng kim?
Không đáng. Một nén hương phẩm trà nghe đàn, vốn làkhông đáng một đồng, thế nhưng nếu như thời gian một nén hương này, có thểchứng minh ngươi rất có thân phận, rất có tiền, ước chừng lại đáng giá.
“Đang suy nghĩ cái gì?” “Thú vương” ngồi đối diện vớinàng, Đường Đại rất thành thật, mau chóng dâng lên tiền thuê Phù Vân tiểu trúc.“Thú vương” đối với việc này cũng cảm thấy rất hứng thú, hắn sờ soạng bạc ởtrong tay, thêm cao hứng gõ vào nghiên mực trên bàn, phát ra âm hưởng dễ nghe.
“Bẩm báo Vương gia, tiểu nhân nghĩ…” Đường Đại quỳtrước mặt hắn: “Vì sao có người có thể hưởng cẩm y ngọc thực, tiểu dân chỉ cóthể tiếp nhận cơm áo.”
“A?” Dụ Vương gia đối với cái này tương đối cảm thấyhứng thú: “Tới nói nghe một chút.”
“Tiểu dân không có của cải gì bên ngoài, rất là nghèonàn, rất là nghèo nàn a!” Dụ vương cầm chén trà trên bàn, Đường Đại rất có nănglực rót thêm trà: “Ông trời thương xót, làm cho tiểu nhân xuyên qua gặp Vươnggia như vậy, quý nhân liếc mắt vinh hạnh làm sao. Tiểu nhân lại ngu dốt, thếcho nên xuyên qua hai năm, vẫn là kẻ vô tích sự. Thật đáng buồn, thật đáng buồna!”
“A.” Dụ vương mỉm cười: “Ngươi dự định làm sao sử dụngtận sức mấy thứ vặt vãnh này a?”
“Tiểu dân bất thình lình chịu kích thích, nghĩ đượcmột phương pháp không tệ.” Đường Đại đắc ý muốn nói, Dụ vương không nghe: “Ngồikhông không thú vị, bản Vương ngồi không được, không có tâm nghe ngươi thaothao bất tuyệt.”
Đường Đại khó xử: “Ặc… Hay là tiểu dân mời chovương gia mấy ca nữ?”
“Ngươi không phải có chuyện quan trọng cần nói sao? Canữ, sợ rằng bất tiện.”
Đường Đại lại phạm vào khó khăn: “Thế nhưng… tiểu dânkhông biết ca hát đánh đàn a…”
Dụ vương rõ ràng đã nghĩ ra rồi: “Cái này dễ lắm,ngươi không phải còn có thể thổi tiêu sao?”
Đường Đại phụt ra: “Nhưng mà Vương gia, Đường Đại thổitiêu thì không thể nói được.”
“Vậy dùng để nói chuyện không cần há mồm ra thổi nữa.”
Đường Đại: …=.=!
Một lát sau, trên giường, Đường Đại nửa nằm úp sấp, ômgối đầu lót nghiêng mặt, Vương gia ở phía sau anh dũng xung phong: “Ồ, cái nàykhông nhàm chán, ngươi tiếp tục nói chuyện đi… Bản vương nghe.”
“Con mẹ nhà ngươi!” Đường Đại rất muốn một phen đemcái cột giường, chăm sóc cái đầu hắn một chút. Nhưng nàng sau cùng không cólàm, nguyên nhân tự nhiên là vì nàng nắm cột giường không ngừng, thứ hai là vìnàng không muốn bồi thường tiền thuốc men hoặc là đi đến bên trong hình bộ đạilao tham quan nữa.
Đường Đại cũng có khí tiết, cũng muốn như đồng chí ChuTự Thanh lưu giữ lòng son viết xong tác phẩm. Nàng vốn có khả năng cắn lưỡi tựsát, thế nhưng nàng vừa nghĩ… Người một khi chết đi, có nhẹ tựa lông hồng, cũngcó nặng tựa Thái Sơn. Con người bị sỉ nhục, có tham sống có sợ chết, cũng cóthể chịu nhục
Vềđồng chí Chu Tự Thanh đây: http://baike.baidu.com/view/1222.htm
Đường Đại tinh tế suy tư một trận, thấy mình thế nàocũng coi như là thuộc về vế sau. Vì vậy tức giận trong lồng ngực nàng quân bìnhtrở lại, quyết định tiếp tục chịu nhục: “Bẩm báo Vương gia, tiểu dân cho rằng,từ xưa đến nay người muốn phát tài, không thể không cấu kết quan thương. A…Tiểu dân quen biết Vương gia, nhưng vẫn không cùng Vương gia cấu kết, thật sựlà ngu không ai bằng!”
Phía sau “Thú vương” tiếp tục cường công eo nhỏ củanàng không hiện ra vẻ mệt nhọc, dũng mãnh dị thường: “Nói như vậy ngươi lần nàythông suốt, muốn cùng bản Vương cấu kết?!”
“Ô, tiểu dân muốn xin Vương gia đem việc nhận thầuquảng cáo ở Đại huỳnh vương triều phân cho tiểu dân.” Đường Đại nắm chặt cộtgiường, để tránh khỏi xảy ra —— Thảm kịch: Thú vương cường X một cô gái, cô gáiấy không thể chịu nhục, nhảy giường té chết.
“Bản vương có chỗ tốt gì?” Thú vương công rất hăngsay, đột nhiên phát hiện ra một con đường bộ, hắn thập phần hứng thú sờ tới sờlui.
=.=
Đường Đại chưa phát hiện ra tình hình quân địch: “Tiềnlời có được, tiểu dân nguyện cùng vương gia…A, chia năm năm.”
“Chia năm năm?!” Thú vương thắt lưng cố sức: “Ba bảy,ngươi ba bản Vương bảy.”
Đường Đại nổi giận, ba bảy? Ta cúng thất đầu cho ngươinha! (Bảy – thất tác giả chơi chữ, thất trong cúng 49 ngày.)
Thế nhưng nàng không có dũng cảm tức giận: “Vậy phítổn Vương gia ra!”
Thú vương dưới thắt lưng lại dùng sức: “Chi phí là gìvậy? Bản vương không biết.”
Đường Đại lệ tuôn: “Vương gia, nhân công, sân bãi, cáigì cũng phải có tiền!”
Thú vương lui quân, Đường Đại cho rằng người này đãbãi binh, đang muốn đứng lên, hắn bắt đầu công lần thứ hai, lần này đi đường bộmới, Đường Đại kinh hãi: “Vương gia…Oa, đau nha!!!”
Thú vương vỗ vỗ vai của nàng: “Vậy cứ định như thế đi,quan phủ bên này bản Vương có thể đối phó, lợi nhuận chia ba bảy.”
“Vậy Vương gia… Quan phủ bên kia ngươi có thể giúp tamang một người ra.” Cúc hoa đã khó giữ được, Đường Đại vẫn còn có di ngôn: “Lầntrước, bên trong nhà lao của Giản đại nhân và Phan thái sư, có một cô gái gọilà Hà Hinh, ngươi giúp ta tìm cách đưa nàng ra đi? Nàng ở bên trong, sợ làkhông dễ chịu gì.”
Thú vương đang vội vàng chặt trúc: “Ô, bản vương thayngươi hỏi một chút. Nằm úp sấp đi, xem bản Vương chặt trúc lấy đường đi!”
…=.=!
(U Hồn Cốc Chủ: Editchap này vừa cười vừa nhoi nhói trong lòng. Hãi Quân Hoa quá…)