Đường Đại rất sốt ruột, ngay cả > nàng cũng không có tâm tình viết. Tháng này nàng mỗingày đều nỗ lực xin ăn, thế nhưng cả một ngày thu nhập cũng chỉ có bảymươi đồng tiền, dựa theo tiến độ này tiếp nữa, coi như là mệt chết, cũng khôngđủ trả tiền thuê cho “Thú vương” a, chứ đừng nói là tiền công của người nhà, tiềnbảo dưỡng trân mộc đồ cổ. (Thọ vương với Thú vươngđồng âm trong tiếng Trung)
Đường Đại đã từng nghĩ tới trước cứ cầm một món đồ cổtranh chữ gì gì đó đi ra ngoài cầm cố, qua khỏi cửa ải này rồi bànlại sau. Nhưng loại cách làm hủy đi Đông tường bổ Tây tường này không khác gìuống độc dược giải khát, nàng rất đau đầu.
Nhưng sự thực chứng minh, cơ hội kinh doanh không chỗnào không có a.
Rốt cục một ngày, Đường Đại ở Công Khai Đình xin ăn ômnhầm bắp đùi, bị người ta cho một trận đau nhức bẹp dí ngồi ở góc tường nghỉngơi, ngoảnh lại nàng xem thấy trên vách tường ở Công Khai Đình có dán một báochữ nhỏ ——Phi ngư đường thu nhận người mới, yêu cầu: mười hai tuổi trở lên, ngũquan đoan chính, tư duy linh hoạt. PS: nhập môn cần giao nộp tiền ký quỹ 50lượng.
Đường Đại linh quang chợt lóe ——nàng nghĩ tớitrang đầu của Tấn Giang phong phú quảng cáo. >_
Nghĩ là làm, Đường Đại buổi trưa tìm được quản lý viênCông Khai Đình, nàng bình thường theo chân bọn họ lãnh tiền thưởng, vì vậy songphương vẫn quen thuộc. Đường Đại cũng không nói suy nghĩ của mình, nàng trựctiếp cùng Đình trưởng thương lượng: “Ta muốn thuê bức tường Công Khai Đình cácngươi, tiền thuê tính sao?”
Diêm đình trưởng rất kỳ quái: “Thuê tường làm gì?Ngươi sẽ không muốn đem tiểu thuyết dán trên tường chứ? Bảng thông cáo ở CôngKhai Đình lại không thu phí.”
“Ngài đừng quản ta làm gì nha.” Đường Đại cười lấylòng : “ Bức tường này ngài giữ lại cũng không có gì dùng, đúng không? Ta mỗitháng ra năm lượng bạc tiền thuê, ngài nhận làm tiền trà nước. Thu nhập nàycũng không có hại a.”
Thế nhưng Diêm đình trưởng vẫn còn lo lắng: “Nhưng màđây là chỗ nhà nước a, ta không có quyền hạn cho ngươi thuê a…”
Đường Đại cắn răng: “Ta trước thuê một năm.”
Một năm, chỉ có sáu mươi lượng bạc, Diêm đình trưởnglà một tiểu quan, bổng lộc một năm tính ra cũng không cao như thế. Diêm đìnhtrưởng có chút động lòng, nhưng hắn vẫn còn sợ gặp chuyện không may: “Việc này,ta phải báo cáo hỏi cấp trên một chút.”
Đường Đại lạ cắn răng, việc này lại báo cáo lên trênthì lúc nào mới xong? Có lẽ nói được hay không được đều là hai chữ.
Nàng sờ tay vào ngực, sờ soạng một vật lại móc ra mộtngón tay trước mắt Diêm đình trưởng —— yên tâm, không phải là súng lục, là chỉphiến lần trước “Thú vương” đưa cho nàng: “Nhìn ra được của ai sao?”
“Thú vương thường xuyên hạ cố đến chơi ở Công KhaiĐình, vật tùy thân của hắn, Diêm đình trưởng nhận biết được, lúc này hắn rấtthức thời: “Ặc… nhận ra nhận ra, nghĩ không ra Sắc Đại lại có thể cùng Vươnggia… Giao tình thâm hậu như vậy, tại hạ đây đi chuẩn bị khế ước thuê mướn, đượcrồi, năm lượng bạc một tháng là rất mắc, ngài là ai kia chứ. Ha ha, vầy đi, balượng bạc một tháng đi.”
Đường Đại mừng rỡ: “Diêm đình trưởng, ngài thật sự làngười sảng khoái!”
Diêm đình trưởng đã đặt ra khế ước thuê mướn: “ Có thểkhông như vậy sao, sau này Sắc Đại chớ quên trước mặt Vương gia thay tiểu dânnói tốt vài câu, vô cùng cảm kích, haha.”
Đường Đại thuận lợi thuê được tường che Công KhaiĐình, nàng trước đem người trong nhà đến thanh lý toàn bộ các quảng cáo nhỏtrên tường vây ở Công Khai Đình, lại tỉ mỉ quét lên một lớp vôi. Cũng trêntường trắng bên ngoài vẽ lên mấy chữ màu đen —— Quảng cáo cho thuê vị trí hoàngkim!
Chính diện dùng chữ nhỏ viết rõ quy tắc cho thuêvị trí quảng cáo:
Quảng cáo chia làm ba loại: Giang hồ, triều đình, dânchúng.
Hai mặt tường cách cửa chính Công Khai Đình gầnnhất, dòng người lưu lượng thật lớn, chỉ định làm trang chủ.
Quy cách quảng cáo:
Vị trí quảng cáo chính “Quan thôi bảng” : từ chối sắc/tình, nội dung bạo lực, do bản công ty quảng cáo phụ trách nghiệm xét rõ ràngthật giả, tuyệt đối chân thật tin cậy. Giá cả, toàn trang 400 lượng mộttháng, nửa trang 250 lượng một tháng, một phần ba trang 180 lượng một tháng,một phần tư trang 150 lượng. Thuê kỳ hạn nửa năm ưu đãi 10%. Cần hình minh họatrực tiếp bàn bạc.
Vị trí quảng cáo phụ “Cường thôi bảng”: từ chối sắc/tình, nội dung bạo lực, do bản công ty quảng cáo phụ trách nghiệm xét rõ ràngthật giả, tuyệt đối chân thật tin cậy. Nhưng không bài trừ hình thứcquảng cáo khoa trương. Giá cả: toan trang 180 lượng một tháng, nửa trang… Cầnhình minh họa trực tiếp bàn bạc.
Vị trí quảng cáo đề cử thu nhỏ “Tiểu đồ thôi bảng” :do bên quảng cáo cung cấp, nội dung quảng cáo cùng quan điểm quảng cáo, khôngđại biểu cho lập trường công ty quảng cáo. Xin mời tự minh kiểm nghiệm thựcgiả. Giá cả: toàn bộ 180 lượng một tháng, nửa trang… Cần hình minh họa trựctiếp bàn bạc.
Quảng cáo chữ đỏ/ chữ đen: do bên quảng cáo cung cấp,nội dung quảng cáo cùng quan điểm quảng cáo, không đại biểu cho lập trường côngty quảng cáo. Xin mời tự minh kiểm nghiệm thực giả. Giới hạn khu vực trong vòngmười chữ, cấm hình minh họa. Cho thuê vị trí theo ngày, chữ đỏ 25 tiền, chữ màuđen 20 tiền.
Đường Đại đối với việc này trong đầu vẫn còn đang phácthảo, thế nhưng không làm khẳng định không có tiền trả tiền thuê, nhưng làm mớicó tiền trả tiền thuê, dù sao thì xem như là chữa ngựa chết thành ngựa sống đi.
Đường Đại ở ngoài Công Khai Đình dẫn người nhà bận rộnhết năm ngày, trước năm ngày không có người tới cửa, Đường Đại không giải thíchđược, vẫn là lão quản gia kiến thức rộng rãi : “Chủ tử, lão nô thấy… Đây làkhông có ai làm đầu điểu a (làm vật thí nghiệm)… Tấtcả mọi người đang rất xem chừng.”
Đường Đại vừa nghĩ, a cũng là. Nàng tuyệt bút vunglên, Vạn Tượng thư cục, lần này lại làm lợi cho nó rồi!
Vì vậy trên “Quan thôi bảng” có cái quảng cáo thứnhất: Học phú ngũ xa (chỉ người có học vấn thâm sâu)ngàimuốn lưu truyền muôn đời sao? Muốn danh lưu thiên cổ sao? Đến viết sách đi. VạnTượng thư cục, khởi đầu cho giấc mộng. Trên minh họa một bức tranh lớn —— KhổngTử, Mạnh Tử, Trang Tử, ngồi chờ vị đại nho (ngườithông thái về Nho giáo ) trên khoa đường, kiệt táctruyền đời, bên cạnh một biểu ngữ khoa trương —— Vạn Tượng vĩnh cửu, nhất quyểnvĩnh lưu. >_
Chim đầu đàn có rồi, quả nhiên ngày hôm sau Đường Đạinhận được đơn làm ăn chân chính thứ nhất. Thiếu Lâm Tự, Thân Thông cùng ViênThông hai vị trưởng lão tìm được Đường Đại, yêu cầu làm quảng cáo. ĐườngĐại chặc lưỡi: “Nhị vị đại sư, Thiếu Lâm danh tiếng vang vọng trong ngoàivõ lâm, còn cần làm quảng cáo?”
Nhị vị đại sư vẻ mặt đều u sầu: “Aiz, kỳ thực ThiếuLâm thức ăn, các loại điều kiện đều rất tốt, cũng không biết vì sao, đệ tử nhậpmôn càng ngày càng ít. Ngân lượng tệ tự cũng dư dả, vậy thì làm Quan thôi bảngđi.”
Đường Đại nhìn thông báo tuyển dụng hai người mangđến, lắc đầu: “Nhị vị đại sư, tuy rằng Thiếu Lâm nói ra điều kiện rất tốt,nhưng Đường mỗ thấy được các ngươi không có tìm ra nguyên nhân chính xác làmcho nhân khẩu ít ỏi. Nhị vị đại sư chỉ cần tại hạ thêm vào một điều, bảo đảmnhân khẩu thịnh vượng.”
Thân Thông cùng Viên Thông tinh thần chấn động: “Đườngthí chủ mời nói.”
Đường Đại đắc ý: “Thêm vào:Thời gian tan tầm, sinhhoạt cá nhân không hạn chế!!”
Thân Thông: “…”
Viên Thông: “…”
Có một thì sẽ có hai, cái việc làm ăn thứ hai củaĐường Đại rất nhanh cũng tìm đến cửa. Người đến là Võ Đang trưởng lão, ThuậnPhong đạo trưởng.
“Cái quảng cáo tuyển nhận đệ tử là một chuyện, chủ yếulà muốn tạo dựng hình tượng của Võ Đang trong cảm nhận của dân chúng,” ThuậnPhong đạo trưởng rất nghiêm túc: “Ta là người tu đạo, danh lợi là hư vô, nhưngThiếu Lâm đã làm quảng cáo, Võ Đang ta tuyệt đối không thể thiếu.”
( như này còn gọi là danh lợi hư vô? =.= )
Đường Đại rất khó xử: “Thế nhưng Thuận Phong đạotrưởng, Quan thôi bảng vị trí đã đầy.”
Thuận Phong đạo trưởng nhíu mày suy nghi một trận: “Vậy trước đăng Cường thôi bảng đi, thế như đợi đến khi Thiếu Lâm hết kỳ, nhấtthiết phải cùng Võ Đang ước định tiếp!”
“Như vậy đi!”
Đường Đại rất nhanh suy nghĩ ra từ quảng cáo: Ngàimuốn biết cấu tạo nguyên lý bát quái sao? Ngài muốn dòm ngó thiên đạo sao? Ngàimuốn thay đổi số phận sao? Ngài muốn trường sinh bất lão sao? Đến đây đi, VõĐang hoan nghênh ngài!
Minh họa chính là vài Võ Đang cao thủ, ngồi ở đám mâylành, trên lưng có một đôi cánh đang bay về phía chân trời mênh mông mù mịt…Chú thích bức vẽ: Võ Đang ban ngày phi thăng không phải là giấc mơ!