"Bách Thiên Hành, tôi không còn nhà nữa rồi."
"Chiếc đồng hồ này của cậu đi cùng tôi rất nhiều năm rồi."
Giang Trạm hiểu hết.
Dưới vẻ ngoài trầm mặc của Bách Thiên Hành là tâm trạng kịch liệt phập phồng, y thích người này, con người có dáng vẻ tỏa nắng nhất trên đời này, chỉ cần đến gần cậu ấy thôi, chạm vào đều là ánh sáng.
Chiếc đồng hồ trên cổ tay này giống như ánh sáng trên người Giang Trạm, quấn chặt y lại, dành cho y sự trấn an.
Mà ánh sáng ấy vẫn đang tiếp tục phát tán năng lượng dịu dàng.
Giang Trạm: "PS quá là dễ học, nhờ ít phúc của ảnh đế, hot như vậy, nhiều fans như vậy, fansite toàn là công việc, chỉ tiền sửa ảnh thôi đã kiếm tiền nhũn tay rồi."
Giang Trạm: "Hại tôi còn chưa kịp thể nghiệm đủ không có tiền là mùi vị gì, đã lơ mơ không rõ lại có tiền mất rồi."
Giang Trạm: "Để hôm nào phát cờ thi đùa cho cậu, trên mặt cờ viết "Chủ thuê xuất sắc nhất"."
Giang Trạm từ đầu không thừa nhận hắn là P đồ, dù rằng hắn đã sớm bị lật tẩy trước Bách Thiên Hành rồi. Giống như năm đó rõ ràng hắn đã nhặt đồng hồ đeo tay lên, sau vụ đó hai người cũng đã làm lành, nhưng cũng không hề đem đồng hồ trả lại cho Bách Thiên Hành-- loại chuyện như lục thùng rác ai muốn cho người khác biết.
Nhưng có một ngày nói ra, lại tự nhiên đến thế, như một chuyện đương nhiên.
Vì người mà đáy lòng hắn quý trọng.
Hắn cũng sẽ không hiếu thắng như thế nữa, lòng tự tôn không đặt quá nặng nữa, chỗ đau mà số phận nện vào giữa máu xương hắn, cũng bởi vì tình yêu mà dần dần tan rã.
Quá khứ từng trải đang càng ngày càng cách xa khỏi nề nếp cuộc đời hắn, hắn bước rất nhanh, đem những thứ đó vứt lại hết sau lưng.
Không có ai đáng phải đau khổ vì đoạn quá khứ đó của hắn, hắn phơi bày vết sẹo, chỉ vì người ôm chặt hắn, là Bách Thiên Hành.
Nhưng mà quá trình thể hiện ra chính là như vậy đó, làm thế nào cũng sẽ tổn thương người không muốn làm tổn thương.
Giang Trạm: Đừng buồn, cậu vẫn luôn ở đây.
Cái tay đeo đồng hồ của Bách Thiên Hành bắt lấy cánh tay Giang Trạm, sự khắc chế của y từ đáy mắt lan tràn đến lòng bàn tay, hoàn toàn là một mảnh nóng bỏng.
Giang Trạm dự cảm được vị trước mặt này muốn làm cái gì, có thể làm ra cái gì, bèn nghịch ngợm một chút, nghiêng đầu lách mình nhấc cánh tay đẩy cửa phòng huấn luyện, lại cực nhanh quay đầu: "Tôi nói cậu... Này! Này! "
Bách Thiên Hành hiếm thấy lộ ra cường thế, lực cánh tay kinh người kéo người sang lối thoát hiểm, nội tâm dậy bão tố, đáy mắt có nóng bỏng.
Y vừa kéo người tới cửa thoát hiểm vừa quay đầu: "Cậu nên mừng vì nơi này không có giường."
"????" Giang Trạm đè lại thanh âm, lấy sức mạnh thân thể chống lại, cậy tay y ra: "Cậu không làm người cũng đừng không để ý địa điểm chứ?"
Bách Thiên Hành hừ một tiếng: ""Địa điểm" gì? Đó là thứ gì, chả biết."
Giang Trạm: "????"
Giang Trạm trực tiếp cười tại trận, ném phịch balo xuống đất, bắt đầu nghiêm túc cứng lên với Bách Thiên Hành, cũng đi kéo cánh tay y, Bách Thiên Hành trở tay vùng ra, cánh tay nắm Giang Trạm kia lắc một cái thật tài tình, đem người quay lưng lại, lại tính toán túm nốt cánh tay còn lại của Giang Trạm, mà bị Giang Trạm nhấc chân đá hậu.
Bách Thiên Hành: "Vẩy móng, cầm tinh con lừa."
Giang Trạm thành tâm thành ý nói: "Cái tên "động vật" nhà cậu!"
Hai người đối kháng lẫn nhau, Bách Thiên Hành: "Vừa rồi tôi còn chưa dứt lời, cậu nghe xong đã rồi hãy chửi tiếp."
Giang Trạm thầm nghĩ còn trò gì nữa.
Bách Thiên Hành dựa vào ưu thế vị trí đoạt được "điểm quyết định" của cả trận đấu, y đè cánh tay Giang Trạm đặt ở sau lưng, dán sát lại gần tấm lưng ấy, nghiêng đầu thổi bên tai Giang Trạm một hơi: "Giường không có, có thể mua. "Tôi không có tiền sao?"."
Giang Trạm nhấc chân giẫm về phía mu bàn chân Bách Thiên Hành, giẫm kiểu con voi nghiến nát con kiến đó, Bách Thiên Hành Shhhh một tiếng.
Vừa đúng lúc gặp phải Tống Hữu nhàn rỗi không có việc gì tan tầm tới xem một chút, vừa ra khỏi thang máy quẹo cua thì nhìn thấy màn này, con mắt trợn lên ngay tại trận.
"Bách chó! Mày làm gì đó!"
Giang Trạm quay đầu kêu với Tống Hữu: "Mau tới cứu mạng ông nội mày!"
Tống Hữu tựa như trở lại thời hội chứng tuổi dậy thì, trợn mắt xắn tay áo, co giò xông lên: "Thả cháu trai tao ra!"
Trương đặc trợ - trước người cuốn qua một cơn gió: "..."
Trương đặc trợ cũng là người gặp qua cảnh đời, ông chủ xông tới gia nhập hỗn chiến, cậu ta thấy nơi này cũng không liên quan đến mình, liền khoanh hai tay trước người đứng tại chỗ lặng lẽ nhìn, trong đầu tự đống lóe lên mẫu bình luận trận đấu bóng--
Tới rồi tới rồi! Cầu thủ số 2 trên sân liệu có thể thành công cướp bóng hay không?
Cầu thủ số 16 phía đối thủ rất mạnh ạ! Số 2 lỡ mất cơ hội, đáng tiếc.
Mau xem, cầu thủ số 8 xông tuyến rồi--!
*Thuật ngữ chơi bóng mình không rành nên để theo ý hiểu nha.
...
Trương đặc trợ: Tối qua xem bóng lâu quá.
Bên kia Giang Trạm với Bách Thiên Hành bất kể mới đầu đấu chọi là vì cái gì, Tống Hữu một khi đã gia nhập, mục đích gì cũng trở thành Trạm ca hết--
Giang Trạm vừa thoát khỏi, nhấc chân liền chạy, Bách Thiên Hành đuổi theo mấy bước bị Tống Hữu cản lại.
Tống thiếu gia có thể là gần đây xã giao nghe kịch nhiều quá, cản người xong cho ngay một câu "Hây ya! Yêu quái, chạy đi đâu!"
Giang Trạm chạy đi rồi nghe được một câu này liền cười phun tại chỗ, dừng bước xoay người lại, mở miệng nói: "Cháu trai, mày hỏi xem yêu quái kia là yêu tinh gì."
Tống Hữu không buông tha bất kỳ một cơ hội nào để khịa Bách Thiên Hành, kẻ xướng người họa theo Giang Trạm: "Thế cũng cần phải hỏi? Chắc chắn là yêu tinh rùa." (*Rùa=bị cắm sừng)
Bách Thiên Hành đứng tại chỗ thở hổn hển, một tay chống hông, quét mắt dòm Giang Trạm một cái, cách từ xa gửi một ánh mắt bay qua, là kỹ thuật diễn của phái thực lực Tam kim ảnh đế: "Sai rồi, là một nam hồ ly tinh."
Tống Hữu: "???"
Giang Trạm: "..."
Trương đặc trợ: "..."
Bách Thiên Hành hất hất cằm, gọt giũa thêm một bước nữa cho nam hồ ly tinh: "Loại trong Liêu trai đó."
Ba người tại hiện trường: "..."
Giang Trạm tâm phục khẩu phục, mau chóng trở lại nhặt balo trên đất, trốn trở về phòng huấn luyện. Tống Hữu tiêu hóa mất mấy giây, tiêu hóa không nổi, xoay người nôn khan hai cái.
Trương đặc trợ cầm khăn tay đón lấy: "Ông chủ."
Bách Thiên Hành nhìn về hướng phòng huấn luyện một cái, tâm tình siêu tốt, y chỉnh ngay ngắn lại đồng hồ trên cổ tay, nói với Tống Hữu: "Anh vợ hôm nay sao có thời gian rảnh vậy."
Trương đặc trợ: Ấy chờ, anh vợ?
Tống Hữu ném lại khăn tay cho Trương đặc trợ, phun ra một câu: "Cút đi anh với chả vợ." Chửi xong nói: "Tôi tới tặng tình yêu tặng ấm áp cho em trai tôi."
Trương đặc trợ: Để ý một chút để ý một chút, để ý quan hệ nhân vật một chút.
Bách Thiên Hành gật gù, xoay người: "Cậu tặng đi."
Vai âu phục Tống Hữu dựng thẳng, đồng thời xoay người đi về hướng ngược lại, bóng dáng Bách Thiên Hành trong chốc lát biến mất trên hành lang dài. Trương đặc trợ nhìn hai bên một cái, bỗng nhiên sáng tỏ.
Tống Hữu mấy ngày nay đều bớt thì giờ qua đây, trận chung kết sắp tới rồi, đến cổ động cho Giang Trạm một chút, hôm nay gặp phải Bách Thiên Hành, anh có chút khó chịu, lúc Giang Trạm ra ngoài anh hỏi: "Yêu tinh rùa kia đến làm gì?"
Giang Trạm thuận miệng nói: "À, tao bảo cậu ấy tới."
Tống Hữu: "Làm gì?"
Giang Trạm nói như đương nhiên: "Không có gì cả, có thể có cái gì chứ."
Tống Hữu không hiểu: "Không có gì mà mày bảo cậu ta tới?"
Giang Trạm kịp phản ứng lại, cười cười, ậm ừ: "À, tùy tiện nói chút chuyện thôi."
Phản xạ hình cung của Tống Hữu rốt cuộc cũng kéo đến điểm cuối, anh ngửi thấy một mùi cẩu lương trong lời nói qua loa của Giang Trạm, ngọt đến mức anh xém chút bĩu môi.
Anh muốn chửi Giang Trạm, mày mù rồi hả, rất nhanh lại nhớ tới trong này còn có "công lao hiển hách" của mình, lại nghĩ đến hai người này không nói chắc được đã thông đồng với nhau đến mức độ nào rồi, tiếp đó liền nổi một lớp da gà: Ôi chao~~! (Mặt ghét bỏ)
Tống Hữu mặt đầy vẻ cạn lời, nín nửa ngày không nín ra nửa chữ, mắt tròn trợn mãi lên.
Giang Trạm nhìn nhìn anh, không nói gì, chỉ cười.
Tống Hữu miệng đầy u oán: "Mày có từng suy xét đến cảm nhận của ông nội mày chưa?"
Giang Trạm vỗ vỗ vai anh, trấn an: "Loại chuyện này, mày làm ông nội không chấp nhận cũng chỉ có thể chấp nhận, bằng không thì làm thế nào, cắt đứt chân tao không cho tao ra cửa sao?"
Tống Hữu mặt đầy chính khí: "Dù sao tao cũng chướng mắt cậu ta!"
Giang Trạm: "Tại sao? Điều kiện tốt lắm mà."
Tống Hữu: "Điều kiện tốt như nào, nhà chúng ta không có tiền sao? Môn đăng hộ đối có hiểu hay không, mày tốt xấu gì cũng top 2, con trai Harvard Cambridge Yale chết sạch rồi sao?"
Giang Trạm: Đợi đã, tại sao lại là câu "Harvard Cambridge Yale" này nữa?
Tống Hữu: "Dù sao tao không đồng ý."