Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 68





Bàn về cọ xát tóe lửa, ảnh đế Bách có thể nói là hạng nhất.

"Tôi chẳng những là heo ủn cải trắng, còn là con heo bị cải trắng chủ động ủn cơ."

"Cải trắng còn rất vừa lòng với con heo tôi đây, ủn cả một đêm."

"Tuy rằng ủn xong liền quên, tổn thương trái tim heo."

Giang Trạm đứng ở bên cạnh lý sự: "Đầu năm nay tim heo đều lăn qua nước đục thế à."

Bách Thiên Hành: "Cảm ơn."

Cảm ơn cái gì mà cảm ơn! Ai khen cậu!

Giang Trạm vì cái câu "Món cải trắng của tôi" kia, hoàn toàn trở mặt.

Mùi nước khử trùng hết rồi, chút đau xót lắng đọng dưới đáy lòng cũng theo đó tiêu tan gần như không còn.

Giang Trạm nhìn Bách Thiên Hành, không thấy được một tí nào dáng vẻ của bệnh nhân cả, chỉ cảm thấy người này một khi đã giả bộ, so với trước kia càng không cần mặt mũi hơn.

"Sao không ngã chết cậu đi?"

"Đeo dây cáp bảo hộ làm gì, làm biện pháp bảo hộ làm gì? Thầy Bách nên để chân trần quay phim bên vách núi, quay xong ngó lại đằng sau giật một cái, xem có tảng đá nào có thể chủ động đỡ ngài được không, thầy Bách thân mang thiên mệnh, nếu không đỡ được, nói không chừng bên dưới còn tảng đá thứ hai thứ ba thứ tư chờ để đỡ ngài."

Giang Trạm trở mặt, làm cho Bách Thiên Hành phải nở nụ cười.

Đúng thế, đây mới là Giang Trạm.

Vừa nãy ngoan như vậy làm gì chứ.

Bách Thiên Hành dựa theo lời này, khịa lại, thở dài mà nói: "Heo chết đi, cải trắng sẽ đau lòng mất."

Giang Trạm: "Cả thế giới cũng không phải chỉ có một con heo!"

Bách Thiên Hành giật mình: "Cậu rốt cuộc cũng chịu thừa nhận mình rồi, cải trắng à."

"............"

Giang Trạm đảo mắt xem thường liếc anh già trước mặt một cái.

Bách Thiên Hành có kinh nghiệm dỗi nhau rồi lại làm hòa rất phong phú, khịa xong, biết điều mà lựa chọn nhận sai trước, y đưa tay kéo Giang Trạm: "Được rồi, lỗi của tôi, tôi quay phim đã quá không cẩn thận."

Giang Trạm nhìn y, bình tĩnh hỏi lại: "Rốt cuộc là làm sao."

Bách Thiên Hành: "Lỗi của tôi, tôi đã quá liều lĩnh."

Đoàn phim <Không đường truy đuổi> tài chính ban đầu rất dồi dào, diễn viên cốt cán mời đến cũng đều là diễn viên ưu tú, quay chụp chưa được bao lâu, mấy bên đầu tư lại liên tiếp rút đầu tư, diễn viên đã ký theo đó hủy hợp đồng, rồi thêm gặp phải kiện cáo từ phía công ty bên chế tác, đoàn phim suýt chút nữa giải tán tại chỗ.

Bách Thiên Hành xem như lâm thời cứu cánh được bộ phim, chẳng những cứu cánh, còn bởi vì mặt mũi diễn viên chính Phó Tuyền Chu mà chẳng thu bao nhiêu thù lao đóng phim.

Nhưng đoàn phim vẫn nghèo rớt mồng tơi, từ trên xuống dưới đều phải thắt lưng buộc bụng quay phim, loại địa vị cao như Bách Thiên Hành Phó Tuyền Chu này, tiền khách sạn ở Thành phố Điện ảnh đều là tự mình chi.

Màn diễn ở vách núi treo kia, nếu là đoàn phim có kinh nghiệm có tiền, căn bản không cần phải lo lắng vấn đề an toàn, đặt ở đoàn phim <Không đường truy đuổi> thì chính là tiến thoái lưỡng nan-- không có tiền.

Bách Thiên Hành bắt đầu quay phim từ thời niên thiếu, có một luồng nhiệt huyết không sợ chết, hơn hai mươi tuổi, trở về làng điện ảnh, vẫn là không sợ chết.

Trước kia nguy hiểm hơn y cũng quay không hề bỏ lỡ, lúc quay thầm nghĩ phân cảnh này của vai phải quay cho thật tốt, nào có biết nghĩ đến mặt khác.

Lúc này đây lại hoàn toàn bất đồng.

Quay xong y liền hối hận.

Giang Trạm châm chọc y: "Hối hận cái gì, hối hận chết rồi không có cơ hội được ủn cải trắng nữa?"

Bách Thiên Hành tựa vào đầu giường, với tay sang giữ lấy cổ tay Giang Trạm, dùng bụng ngón chà xát cục xương cổ tay lồi ra: "Tôi sợ cậu đau lòng."

Giang Trạm nhìn y.

Bách Thiên Hành đột nhiên nhíu mày, nâng mắt hỏi: "Cậu không ăn uống gì à, sao mà vẫn gầy thế này."

Giang Trạm gỡ cánh tay ra: "Để ăn ảnh."

Bách Thiên Hành cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, để ăn ảnh? Nhưng thời điểm cậu ấy mới tới Cực Hạn cũng gầy như hiện tại mà nhỉ.

Thêm món ở căn tin thực tập sinh là cố ý chuẩn bị cho cậu ấy, ăn lâu thế rồi mà vẫn không thêm được tí thịt nào.

Thật đúng là cải thảo.



Đoàn người Giang Trạm đến trong ngày, sáng sớm hôm sau đi, vẫn còn lại nửa buổi chiều và buổi tối, ekip chương trình không muốn lãng phí, còn muốn quay thêm chút tư liệu thực tế, thực tập sinh cũng không muốn lãng phí, định lặng lẽ chuồn ra ngoài chơi nửa ngày.

Staff: Không được.

Phí Hải: Chỉ một tí thôi!

Staff: No.

Ngụy Tiểu Phi: Thông khí một chút cũng không được?

Staff: Không được.

Kỳ Yến: Quay tư liệu thực tế ra ngoài thì sao?

Staff: Không bảo mật, không an toàn, không quay.

Nhóm thực tập sinh: "......"

Đang lúc ủ rũ, Cư Gia Tạ đến khách sạn, đem một chiếc xe đón tất cả mọi người đi, tới đoàn phim <Không đường truy đuổi>.

Cư Gia Tạ: "Trao đổi qua với đạo diễn bên kia, đúng lúc gần đây sáu nhóm đều phải quay tư liệu thực tế thăm ban, các nhóm khác đều là đến chỗ tiền bối, lão sư học tập, quan sát, các cậu nếu đã đến đây rồi thì vừa khéo quay ở bên này đi, đoàn phim cũng đã trao đổi rồi, có thể quay, không thành vấn đề. Sau đó đoạn này có thể sử dụng thì sử dụng, không thể sử dụng thì trở về các cậu tiếp tục quay cái khác, cũng không sao cả."

Có thể đến đoàn phim đương nhiên là tốt hơn nhiều so với chết dí trong khách sạn, mấy thực tập sinh đều rất vui vẻ.

Hỏi Giang Trạm xong, Cư Gia Tạ nói: "Cùng đi, cậu ấy xuất phát từ bệnh viện với Mentor Bách."