Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 37





Nước phun ra tạo thành một vòng cung parabol tiêu chuẩn trong không trung, đáp đất toàn bộ bên chân Bách Thiên Hành.

Bách Thiên Hành cúi xuống nhìn thoáng qua nước bên chân, ngẩng đầu nhìn Giang Trạm: "Cần phải kinh ngạc vậy à?"

Lúc Giang Trạm phun nước đã bị sặc, vừa ho khan vừa giơ tay xua xua: "Khụ khụ, khụ khụ, không phải..... khụ khụ khụ."

Bách Thiên Hành rút hai tờ giấy từ trong túi đưa sang, Giang Trạm nhận lấy xoa xoa miệng, từ từ dừng ho.

Bách Thiên Hành từ đầu đến cuối đều nhìn hắn, lúc này, căn bản không để cho Giang Trạm có nhiều thời gian tự hỏi, gần như là bám sát từng bước: "Bất ngờ lắm, đúng không?"

Giang Trạm vừa mới cắn quá dùng sức, ánh mắt có chút tụ máu, sau khi bình tĩnh trở lại mắt vẫn còn đỏ, hắn giơ tay lên trước mắt, có chút mờ mịt có chút khó tin, lại hơi vô tội, cái dáng vẻ này thật là giống chú chó con vô tri ngây thơ.

Giang Trạm hoãn xuống, mới nói: "Đúng......"

Bách Thiên Hành vẫn dựa cái bàn, hỏi hắn: "Lúc trước không nhìn ra chút nào?"

Giang Trạm vẫn đương trong sự mù tịt, lắc đầu: "Không có."

Bách Thiên Hành: "Bây giờ biết rồi?"

Giang Trạm: "Ừa."

Bách Thiên Hành: "Có suy nghĩ gì?"

Giang Trạm lặng im, lặng im, lặng im, nửa ngày nghẹn ra một câu: "Tôi đang nằm mơ à? Hay là cậu đang troll tôi?"

Bách Thiên Hành buồn cười: "Cho dù cậu có nằm mơ, cũng sẽ không mơ thấy tôi chứ."

Giang Trạm: "......" Sẽ.

Vẻ mặt Bách Thiên Hành nghiêm túc: "Không troll, là thật."

Giang Trạm giơ tay, ý bảo y: "Cậu đợi tí, tôi tiêu hóa một chút."

Bách Thiên Hành gật đầu tỏ vẻ thông cảm, còn hỏi hắn: "Có cần tôi tránh đi cho cậu ở một mình không?"

Giang Trạm: "Đúng lúc tôi muốn đi WC, cho tôi mượn nhà vệ sinh một lát."

Vì thế không bao lâu sau, Giang Trạm lại trở về gian nhà tắm 40+met vuông siêu to khổng lồ.

Hắn đứng trước gương, nhìn chính mình trong đó, vẻ mặt kiểu nghi ngờ nhân sinh.

Bách Thiên Hành cũng là gay?

Trùng hợp thế, đều gay?

Giang Trạm:???

Không trách Giang Trạm kinh ngạc được, thật sự thoạt nhìn Bách Thiên Hành quá mức thẳng. Không chỉ là thẳng như sắt thép, mà quả thực chính là thẳng cấp độ kim cương cmnl.

Giang Trạm tự nhận bản thân cong đến triệt để, sau khi tái ngộ Bách Thiên Hành cũng thường xuyên gặp mặt, nếu Bách Thiên Hành là gay, là đồng loại với mình, sao hắn chẳng cảm nhận được xíu nào nhỉ?

Đột nhiên, Giang Trạm ý thức được mình đã quá đáng rồi.

Bách Thiên Hành rõ ràng không muốn giấu diếm mình chuyện tính hướng, vừa có cơ hội ở riêng với mình liền nói rõ ngay, hắn thì ngược lại, còn nói cái gì mà cần tiêu hóa một chút rồi chuồn thẳng vào trong WC này, trong lòng Bách Thiên Hành sẽ nghĩ thế nào đây?

Nhất là phản ứng của hắn, cứ như trai thẳng cực kỳ kiêng kỵ gay.

Giang Trạm vội vàng cải tà quy chính, đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Vừa mới ra ngoài thì Bách Thiên Hành lại nói: "Đi thôi, mang cậu lên tầng hai xem."

Lời đến bên miệng Giang Trạm ngừng lại.

Bách Thiên Hành đã lập tức đi về hướng cầu thang, dáng vẻ kia, giống như đề tài tính hướng vừa rồi tựa hồ không tồn tại vậy.

Trong lòng Giang Trạm tự trách, Bách Thiên Hành chắc chắn cho rằng mình ghét bỏ y rồi.

Giang Trạm theo sau, nghĩ nghĩ, đoạn mở miệng: "Tôi..... "

Bách Thiên Hành lên cầu thang, nói trước hắn nửa giây: "Tầng hai thật ra chẳng có gì, tôi đập thông phòng hết rồi, làm một phòng mô hình."

Phòng mô hình?

Suy nghĩ của Giang Trạm thành công bị kéo đi: "Cậu chơi mô hình?"

Bách Thiên Hành quay đầu lại nhìn hắn một cái: "Tôi chơi mô hình không phải do cậu lôi kéo sao?"

Giang Trạm kinh ngạc, hoàn toàn quên béng mình định nói gì luôn: "Cậu vẫn còn chơi à?"

Bách Thiên Hành: "Chơi chứ." hỏi: "Cậu không chơi nữa?"

Giang Trạm: "Tôi đã không chơi từ sớm rồi."

Bách Thiên Hành không thấy lạ lắm, thời cấp ba hứng thú sở thích của Giang Trạm với các thứ nhiều lắm, thích cái gì là đắm chìm vào chơi suốt thôi, khi không thích nữa, liền buông tay bỏ đấy, đi chơi cái khác.

Theo lời của Giang Trạm năm ấy là: Những thứ như sở thích ấy, chính là dùng để có mới nới cũ.

Chẳng qua một câu "Tôi đã không chơi từ sớm rồi" nhẹ nhàng của Giang Trạm, Bách Thiên Hành nhiều ít vẫn có chút ngoài ý muốn.

Dù sao khi đó Giang Trạm cực kỳ mê mẩn chơi mô hình, mê đến mức kỳ thi hàng năm giành hạng nhất đều là vì đòi người nhà lấy mô hình làm phần thưởng.

Bách Thiên Hành không hỏi Giang Trạm vì sao sau này lại không chơi mô hình nữa, so sánh với thời gian bảy tám năm không liên lạc kia, y càng để ý đến hiện tại, để ý trước mắt hơn.

Bách Thiên Hành: "Không chơi nữa thì tùy ý xem xem."

Giang Trạm thầm nghĩ: Mô hình sao có thể tùy ý xem xem? Nhất định phải nghiêm túc cẩn thận mà xem!

Bởi vậy, đề tài tính hướng liền tạm thời bị gác lại.

Bách Thiên Hành cố ý không đề cập tới, Giang Trạm một mặt không biết chủ động mở miệng nhắc đến như thế nào, một mặt khác khi nghe thấy mô hình, hắn thật sự trong đầu óc chẳng còn thứ gì khác nữa, chỉ có mỗi mô hình.

Mô hình, là thứ duy nhất Giang Trạm yêu thích từ nhỏ đến lớn, giống như một số cô gái si mê figure nhân vật hoạt hình, một ít nam sinh lại say mê giày bóng vậy.

(Figure: mô hình, tượng hay bất kỳ sản phẩm 3D nào mô phỏng lại nhân vật trong manga, anime, game.)

Từ nhỏ Giang Trạm hiếu động hướng ngoại, lớn lên mới có thể an tĩnh ngồi xuống, mà hồi còn nhỏ thứ duy nhất có thể làm hắn ngồi yên, chỉ có một, chính là mô hình.

Mô hình, có thể một thời xếp hạng giữa người và sự vật mà Giang Trạm cho là quan trọng, nằm trong top 5.

Cho dù sau này lên đại học rồi tham gia một ít câu lạc bộ, thích thứ khác, mô hình vẫn như trước là yêu thích trong lòng hắn.

Cho đến khi trong nhà xảy ra chuyện.



Giang Trạm sau đó buông bỏ mô hình, cam tâm tình nguyện buông bỏ, những mô hình đó của hắn, sau này phần lớn đều bán sang tay, còn lại mấy bộ quá đắt tiền vốn dĩ không bỏ được, sau đó lại bởi vì cần tiền, cũng bất đắc dĩ qua tay.

Trước khi về nước ba bốn năm, hắn chưa từng chạm qua mô hình một lần nào nữa, khi thu thập hành lý về nước, trong vali lại càng không có một bộ mô hình nào.

Giang Trạm vốn nghĩ rằng, muốn một lần nữa trở lại với đam mê này có lẽ phải cần một thời gian nữa, không ngờ bên này Bách Thiên Hành lại có phòng mô hình, còn là trọn vẹn một tầng luôn.

Chờ hắn lên tới tầng hai, đi theo Bách Thiên Hành vào phòng mô hình, ánh mắt đều thẳng lăng lăng, vứt hết mọi thứ sau đầu, chan chứa trong mắt tất cả đều là các loại mô hình trên ngăn tủ, trên bàn mà thôi.

Những mô hình này, đa số đều là loại cần tự mình lắp ráp, một phần nhỏ là thành phẩm, Giang Trạm từ nhỏ đã thích mô hình, quá nửa tinh lực dành cho sở thích đam mê đều đặt trên phương diện này, mấy mô hình này của Bách Thiên Hành, hắn nhận ra không ít.

Có một số cái gần như là giá trên trời.

Vẻ mặt Giang Trạm khó tin, trong mắt tất cả đều là mô hình, hỏi Bách Thiên Hành: "Mấy cái này của cậu, nhiều như thế, sưu tầm được bao lâu rồi?"

Bách Thiên Hành: "Bảy tám năm."

Giang Trạm thán phục: "Gắt."

Bách Thiên Hành nhìn hắn: "Thích không?"

Giang Trạm chẳng thiết nói gì nữa: "Thích thích thích, không đi nữa, không đi nữa."

Bách Thiên Hành vẫn nhìn hắn như cũ: "Vậy không đi nữa?"

Giang Trạm bây giờ toàn bộ đầu óc chỉ có mô hình, ngay cả lời Bách Thiên Hành nói cũng chẳng nghe thấy.

Hắn đi vào trong chỗ trưng bày phòng mô hình, mỗi một mô hình đều chăm chú xem một lần, rất nhiều bộ hắn biết, nhận ra, có vài đồng khoản hoặc là cùng loạt series hắn cũng từng có được, đụng phải cái nào mình chưa từng thấy liền dừng chân xem thêm vài lần.

Phòng mô hình này của Bách Thiên Hành, đối với hắn mà nói, hoàn toàn chính là kho báu.

Ngay lúc Giang Trạm từng chút một chìm đắm vào thế giới mô hình này, có người dựa vào chỗ cửa sổ, ánh mắt nặng trĩu dõi theo hắn.

Bách Thiên Hành thật ra không ngờ, sẽ có ngày mang Giang Trạm đến phòng mô hình này.

Năm đó y trang hoàng căn phòng, khi quyết định đập thông cả tầng hai để tạo một phòng mô hình cũng chỉ nghĩ rằng cho chính mình một cơ hội, nhìn vật nhớ người.

Nếu nói y có bao nhiêu yêu thích với mô hình, thật ra cũng chưa hẳn.