Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 36: Anh Là Gián Điệp Của Liên Bang




“Bố chuẩn uý, ngài không thể vào.” Binh lính canh giữ ở cổng biệt thự ngăn Bố Tiểu Ngọc đang nổi giận đùng đùng muốn vào.



“Cậu nếu gọi tôi là Bố chuẩn uý, hẳn là biết tôi có quyền ra vào biệt thự.” Trêи mặt Bố Tiểu Ngọc hiện lên một tia giận dữ.



“Thượng tướng đã phân phó, về sau ngài không thể tự do ra vào.” Binh lính có nề nếp, không bởi Bố Tiểu Ngọc trước kia thường lui tới chỗ này mà động dung, càng không bởi cấp bậc của cô cao hơn mình mà lùi bước.



Tức khắc khóe mắt Bố Tiểu Ngọc muốn nứt ra, “Không thể nào.”



“Đây là thượng tướng tự mình ra lệnh.” Binh lính thủ vệ chỉ nhận lệnh của thượng tướng, Chu thượng tá đến cũng không được.



“Có chuyện gì vậy?” Lộ Lê ăn mì xong rồi ra ngoài tản bộ, phơi nắng, đột nhiên nghe thấy tiếng khắc khẩu truyền đến từ cổng biệt thự, đi đến thì thấy binh lính giằng co trêи dưới với Bố Tiểu Ngọc, không biết ồn ào cái gì, Bố Tiểu Ngọc tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng.



“Thưa phu nhân.” Hai binh lính vừa thấy y lập tức cung kính hành lễ, đối đãi khác biệt làm Bố Tiểu Ngọc càng thêm đỏ mắt, càng ngày càng không vừa mắt Lộ Lê.



“Sao lại thế này?” Lộ Lê nhìn bọn họ, ánh mắt dừng trêи hốc mắt đỏ lên của Bố Tiểu Ngọc.



“Bố chuẩn uý muốn vào biệt thự, nhưng thượng tướng sáng nay khi rời đi đã ra lệnh, về sau Bố chuẩn uý muốn vào cần có sự đồng ý của ngài.” Binh lính nói đúng sự thật.



Lộ Lê không ngờ Tần Vũ nhanh như vậy, sáng nay vừa mới nói, hắn đã lập tức đi phân phó, lại nhìn về phía Bố Tiểu Ngọc mang vẻ mặt không cam lòng, “Cô có chuyện gì sao?”



“Tôi muốn nói chuyện với ngài.” Bố Tiểu Ngọc nhìn chằm chằm y.



“Được thôi, vào đi.” Lộ Lê do dự một chút rồi đồng ý, tuy rằng không biết đối phương có chuyện gì muốn nói với y, nhưng chuyện hôm qua y cũng muốn giải thích một chút, đối phương dù sao cũng là cấp dưới của Tần Vũ, y không muốn bởi hiểu lầm nhỏ mà nháo đến mức không thoải mái.




Một lời nói của y, hai binh lính quả nhiên không còn ngăn Bố Tiểu Ngọc nữa.



Nhẹ nhàng vào biệt thự, Bố Tiểu Ngọc cũng không cảm kϊƈɦ Lộ Lê, trước kia cô muốn vào thì vào, hiện tại muốn vào còn phải được sự đồng ý của người này, sao cô có thể cam tâm.



Lộ Lê vốn định đưa cô vào phòng khách, đột nhiên nhớ tới hình ảnh y cùng Tần Vũ tối hôm qua làm bừa ở sofa và thảm, người máy thu dọn sạch đến mấy y cũng không dám dẫn người vào, nên đưa cô tới hoa viên, nhỏ hơn hoa viên ở biệt thự trêи Tần Lộ tinh rất nhiều, nhưng hoa đang nở rộ, so ra cũng không tồi.



Bố Tiểu Ngọc lại hiểu lầm, cho rằng y không muốn cho mình vào biệt thự, trong lòng cười lạnh không thôi, cô muốn thấy khi vạch trần gương mặt thật của y, y còn có thể bày ra gương mặt cùng tư thế chủ nhân nữa hay không.



Hoa viên có hai chiếc ghế dài, y vừa ngồi phơi nắng trêи đó, Lộ Lê mời cô ngồi xuống nói chuyện.



“Không cần.” Bố Tiểu Ngọc dứt khoát lưu loát cự tuyệt, thân thể thẳng tắp, ánh mắt lạnh lẽo.




Lộ Lê vừa mới phát hiện, vị Bố chuẩn uý này tựa hồ rất có thành kiến với mình, vẫn luôn không vui vẻ gì khi thấy y, y thật không biết mình đắc tội cô khi nào, “Cô muốn nói chuyện gì với tôi?”



“Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, anh muốn tự mình rời khỏi thượng tướng hay đợi tôi nói ra chân tướng mới rời đi.” Bố Tiểu Ngọc lạnh nhạt nói.



“Cô đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu.” Lộ Lê rốt cuộc xác định không phải ảo giác của y, vị Bố chuẩn uý này thật sự có thành kiến với mình.



“Đừng giả bộ nữa, anh giấu được người khác nhưng không gạt được tôi, anh ẩn núp bên thượng tướng có ý đồ gì tôi không muốn biết, nhưng nếu anh muốn thương tổn thượng tướng thì có liên quan đến tôi, sẵn khi chưa bị vạch trần, còn chưa được lâu, nếu không đừng trách tôi trước mặt mọi người vạch trần thân phận của anh.” Bố Tiểu Ngọc châm chọc nói.



Chút ôn hòa cuối cùng trêи mặt Lộ Lê bởi lời nói đó mà biến mất, lạnh như băng nhìn cô chằm chằm, “Bố chuẩn uý, tôi không biết cô đang nói cái gì, nếu cái cô gọi là nói chuyện chỉ là những lời không hiểu ra sao đó, chúng ta không cần nói nữa, mời cô rời đi.”




“Anh vẫn luôn giả bộ hồ đồ thế này mới có thể lừa gạt thượng tướng, nếu tôi đã biết thì tuyệt đối sẽ không để anh thương tổn thượng tướng.”



“Tôi thương tổn Tần Vũ?” Lộ Lê cười lạnh, y không thích gây chuyện sinh sự nhưng không có nghĩa người khác có thể khinh thường y, bánh bao mềm cũng có ngày phản kháng huống chi là y, “Bố chuẩn uý, quân nhân của đế quốc Vinh Diệu chẳng lẽ ai cũng giống cô không có chứng cứ vẫn chạy đến trước mặt người khác nói này nói nok để bôi nhọ sao?”



“Anh!” Ngữ khí châm chọc làm Bố Tiểu Ngọc nắm chặt nắm tay thiếu chút nữa đã động thủ, cũng may cô áp chế được sự xúc động, không thể mắc mưu, đối phương muốn kϊƈɦ cô động thủ. Nếu Lộ Lê biết suy nghĩ này sẽ không nhịn được muốn trào phúng một phen.



“Tôi tuy không có chứng cứ, nhưng tôi biết anh nhất định là gián điệp do Liên Bang phái tới, anh ở bên thượng tướng chính là để đánh cắp cơ mật của đế quốc.” Bố Tiểu Ngọc ác độc quan sát y.



Thân thể Lộ Lê chấn động, nội tâm bởi lời cô ta nói mà chịu đả kϊƈɦ, tay chắp sau lưng nắm chặt, sao cô ta biết chuyện này?



Chẳng lẽ là…… Không, không có khả năng, việc y là gián điệp chỉ có Tần Vũ cùng Chu Tuấn Ngạn biết, không còn người thứ ba, người khác y không dám nói, nhưng Tần Vũ tuyệt đối sẽ không nói ra, nếu không cũng không bảo vệ y ở Tần Lộ tinh, Chu Tuấn Ngạn là tâm phúc của Tần Vũ, sẽ không bao giờ nói cho Bố Tiểu Ngọc. Tuy Lộ Lê không hiểu rõ Chu Tuấn Ngạn nhưng cũng biết quan hệ của Chu Tuấn Ngạn với Bố Tiểu Ngọc không sâu như của cô với Noyce, nếu không phải bọn họ nói ra, rốt cuộc làm thế nào Bố Tiểu Ngọc biết!



Lộ Lê đột nhiên nghĩ đến một khả năng, nội tâm nổi sóng gió mãnh liệt giờ khắc này đã bình tĩnh lại.



“Bố chuẩn uý, cô là cấp dưới của Tần Vũ, cũng là một quân nhân đã được huấn luyện chuyên nghiệp, hẳn là biết loại chuyện này không thể tùy tiện nói giỡn, hậu quả khi bôi nhọ phu nhân thượng tướng, tôi nghĩ cô không thể không biết.” Lộ Lê nhướng mày, mặt lạnh giả vờ tức giận nhìn chằm chằm cô, bởi vì tức giận, trêи người tản ra khí thế khϊế͙p͙ người. Y đã biết mục đích của Bố Tiểu Ngọc, cô ta thật ra không biết, cô ta nói như vậy để lừa y, nếu y lòi đuôi là có thể chứng minh suy đoán của cô ta là đúng.



Bố Tiểu Ngọc xác thật rất thất vọng, cô không ngờ Lộ Lê không lộ ra chút sơ hở nào, không như cô dự đoán, cô không có bất luận chứng cứ gì có thể chứng minh Lộ Lê là gián điệp do Liên Bang phái tới, cô chỉ biết Lộ Lê là người Liên Bang, sở dĩ suy đoán y là gián điệp là liên hệ với việc thượng tướng tấn công Liên Bang lúc trước, không ngờ y che dấu tốt như vậy.



“Tôi nói đúng hay không trong lòng anh rõ ràng nhất.” Bố Tiểu Ngọc thất vọng lại không nhận sai, mặc kệ Lộ Lê biện giải thế nào thì trong lòng cô đã nhận định y chính là gián điệp.



Lộ Lê thừa nhận trực giác của cô ta đúng, đáng tiếc đó là việc trước kia, hiện tại y đã không còn liên hệ gì với cha nuôi nữa, y chỉ muốn ở bên Tần Vũ.