Mộng Dao bị đánh thức bởi tiếng gọi khe khẽ trầm ấm của Hạo Hiên. Cô ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện anh đứng trước mặt mình với vẻ lo lắng. Có lẽ anh sợ cô nghĩ quẫn nên mới chắn đường.
“Em không sao chứ?”
Cô lắc lắc đầu, sau đó đột nhiên giơ tay về phía anh.
“Chân nặng quá, tôi không rút ra được.”
Sóng biển đánh vào, rút đi lớp đất cát dưới chân khiến cả người Mộng Dao bị kẹt cứng. Dưới ánh mắt chờ mong của cô, Hạo Hiên chỉ đành thở dài.
“Vậy tôi đành mạn phép.”
Anh dễ dàng xốc nách cô lên rồi đặt sang một bên, mày hơi nhíu lại.
[Em ấy nhẹ quá, dường như chỉ cần dùng chút sức thì có thể làm em ấy tổn thương ngay lập tức.]
Mộng Dao cũng đồng ý với suy nghĩ của Hạo Hiên, có lẽ cô nên lập ra một chế độ ăn uống luyện tập thay vì để cơ thể này càng lúc càng ốm yếu trước thần chết.
“Chúng ta đi về nhé.”
Hạo Hiên mở lời, có chút lo lắng Mộng Dao sẽ từ chối. Tuy nhiên cô lại gật đầu, bấy nhiêu đây đã đủ khiến cô thấm mệt. Cô nhìn về phía chân biển lần cuối, thầm tạm biệt những điều xưa cũ của nguyên chủ, và chào đón một cô gái mới.
“Đi chứ?”
Hạo Hiên đưa tay đến trước mặt Mộng Dao, hồi hộp chờ đợi cô đáp lại.
“Vậy thì đành làm phiền anh nhé.”
Cô đặt tay mình lên tay anh, dựa vào sức của anh mà bước từng bước dọc theo đường đất cát. Nhưng còn chưa được bao xa thì đã nghe thấy tiếng gọi văng vẳng ở sau lưng.
“Mộng Dao?”
Cô cảm giác tiếng nói này rất quen, thậm chí đang báo hiệu chuyện sắp xảy ra không hề tốt lành, tuy nhiên người ở phía sau đã cất bước lại gần hòng không cho cô trốn thoát.
“Sao cô lại ở đây? Đừng nói là cô theo dõi tôi nhé.”
Mộng Dao quay lại, có chút không giấu nổi vẻ chán ghét khi nhìn thấy Duy Đăng. Số mệnh nữ phụ lúc nào cũng phải xoay quanh nam chính như thế sao? Có ai nói cho anh ta biết anh ta không được đẹp để cho cô phải ái mộ không?
“Tôi không có rảnh đâu Trường tổng.”
Nghe lời nói xa lạ của cô, anh ta sững người đôi chút nhưng nghĩ do cô đang chơi trò lạt mềm buộc chặt nên càng mất kiên nhẫn hơn.
“Đừng chơi trò này nữa. Nếu cô không kéo tôi ra khỏi danh sách chặn thì từ giờ cô đừng hòng nói chuyện với tôi nữa.”
“Tôi cầu còn không kịp.”
“Cô…”
Mộng Dao giơ tay ra trước mặt Duy Đăng, ngụ ý kêu anh ta im miệng, sau đó khẽ xoa thái dương của mình để cố kiềm chế cơn nóng dẫn đến đánh người.
“Cô cô cái gì mà cô. Tôi đã nói rõ tôi không còn tình cảm gì với anh nữa. Sao anh lại bám riết lấy tôi thế? Hay anh bị mất rồi mới biết quý trọng?”
“Nực cười, vì sao tôi lại cảm thấy như thế với cô chứ?”
“Nếu vậy thì anh cũng không cần phải phá vỡ bầu không khí lãng mạn giữa tôi và vị hôn phu của tôi nhỉ?”
Mộng Dao giơ tay, để cho Duy Đăng thấy rõ tay cô và tay Hạo Hiên đang lồng vào nhau vô cùng âu yếm. Lúc này Duy Đăng mới để ý đến sự hiện diện của Hạo Hiên, ban nãy trong mắt anh ta chỉ toàn hình bóng vui cười của cô khiến tim anh ta chợt lệch nhịp.
“Hai… Hai người thật sự… ở bên nhau sao?”
“Sao? Anh không tin à?”
Cô nhướng mày, trong đầu đã chửi rủa tên nam chình này hàng ngàn câu.
“Tin? Cô làm sao có thể dễ dàng yêu thích người khác đến như vậy? Đừng giỡn nữa, quay về cùng với tôi.”
Duy Đăng vươn tay muốn tóm lấy cổ tay Mộng Dao nhưng lập tức bị Hạo Hiên chặn lại. Hai người đàn ông nhìn nhau bằng ánh mắt thù địch. Duy Đăng là đàn ông, cũng biết rõ Hạo Hiên đối với cô là ngày ngày cầu mong bên cạnh nên càng không thích anh hơn. Anh ta cảm giác đồ trong tay mình sắp bị mất đi rồi.
Đột nhiên, cổ áo Hạo Hiên bị kéo lại, lập tức môi anh chạm vào cánh môi mềm mại của Mộng Dao. Mà đối diện, Duy Đăng cũng đớ người không kịp phản ứng.
“Bây giờ anh đã tin rồi chứ?”
“Cô… Cô…” Duy Đăng không nói nên lời.
“Làm phiền anh tránh xa tôi nhiều một chút. Tôi không muốn mập mờ cũ sẽ làm cho chồng tương lai của tôi ghen.”
Duy Đăng không nghĩ tới Mộng Dao lại có thể chơi lớn như thế, sau đó quay sang nhìn Hạo Hiên đang nhếch miệng khoái trá thì càng tức điên hơn mà quay mặt tháo chạy.
Cô thở phào một hơi, đối phó với nam chính khiến cô cứ lo sợ sẽ bị bàn tay vàng trả thù, nhưng chỉ khi vạch rõ giới hạn thì cô nghĩ cô mới có thể sống yên.
“Ngô tiểu thư, em có thể giải thích tôi nghe chuyện lúc nãy là sao không?”