Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát - Quyển 1 Chương 5: Người đàn ông nguy hiểm




Ma Cao, một trong hai đặc khu kinh tế của Trung Hoa. Nơi mà người ta vẫn thường hay gọi bằng cái tên ‘thiên đường cờ bạc’. Ma Cao chính là một trung tâm tài chính ngoài khơi, thiên đường thuế và cảng tự do. Với mật độ dân số đông đảo luôn xếp vị trí nhất nhì thế giới. Ngay cả khi đã về đêm, người qua kẻ lại trên mọi tuyến phố đều tấp nập như ban ngày.



Một khi đã bước chân đến thiên đường cờ bạc này, ắt hẳn không thể đến những thánh đường Casino hào hoa.



Tư Mạn cũng không ngoại lệ. Cô chạy trốn khỏi L.A, chọn Ma Cao là điểm dừng chân. Thế nhưng mục đích cô đến sòng bạc không phải để thỏa mãn thú vui mà là để thu thập thông tin.



Nguyên do cái tên của cô được đặc biết các giới kinh tế chính trị chú ý, không chỉ vì cô lừa gạt bất động sản hoặc khối động sản khác mà còn vì cô ngang nhiên trà trộn vào bất kỳ một tổ chức kinh tế hoặc cơ quan hành chính nào đó, đánh cắp thông tin và rao giá cho tổ chức đối địch với giá trên trời.



Công việc này vô cùng nguy hiểm, vậy nên số tiền cô kiếm được, đương nhiên sẽ khá khẩm hơn phi vụ lừa đảo. Những sòng bạc lớn này tụ tập các ông hoàng trên thế giới. Thậm chí có các nguyên thủ quốc gia lén lút qua lại, vậy nên cô mới chọn tới đây để tìm kiếm thông tin.



Tư Mạn vẫn chưa thể xác thực được con mồi tiếp theo sau mấy tháng xả hơi là tổ chức xấu số nào, chỉ cần xác định. Ma Cao đã tập trung các tổ chức lớn, ắt hẳn con mồi tiếp theo của cô sẽ không phải dạng vừa vặn gì cho cam.



Bước chân đến Venetian Ma Cao. Sòng bạc bậc nhất tại xứ sở đánh bạc này. Tư Mạn bước xuống từ một chiếc Ford GT40 màu bạc, một trong những siêu xe nằm trong bộ sưu tập của cô. Tuy rằng không hứng thú đua với thần tốc độ, nhưng chỉ cần vừa mắt. Tư Mạn sẵn sàng vung tay mua những thứ cô thích.



Tư Mạn mặc một chiếc váy bó sát dài ngang đùi ôm lấy thân thể kiều diễm, mái tóc xoăn nhẹ khẽ bay theo gió. Dung nhan động lòng người mang theo một nụ cười thanh đạm ngạo nghễ. Ngay từ thời điểm cô bước chân xuống. Tất cả những người có mặt tại đó đều không dời mắt khỏi cô trong ba giây đầu tiên.



Cô gái xinh đẹp kiều diễm đó kết hợp với một siêu xe đua dũng mãnh uy nghiêm đủ khiến ánh mắt những gã đàn ông thiêu cháy, nổi lên thú tính muốn chiếm lấy người đẹp. Nhìn cô yêu mị bước về phía quầy tiếp tân.



“Tiểu thư đã đặt trước phòng chưa ạ?” Nữ tiếp tân lễ độ nói.



“Phòng VIP.” Tư Mạn đưa ra một tấm thẻ vàng nhẹ nhàng nói.



Nữ tiếp tân cẩn thận đón lấy thẻ, sau một hồi kiểm tra chỉnh y trên máy móc, nữ tiếp tân biết rõ người này là nhân vật đặc biệt liền cung kính gấp bội, cúi đầu lễ độ trả lại thẻ vàng:



“Đã cược mười bảy triệu USD, mời tiểu thư.”





Một người đàn ông khác mang áo ghi lê đen chính là tiếp viên riêng cho cô tiến tới nghiêng đầu cúi chào, hướng cửa lớn dẫn Tư Mạn đi.



Những người đàn ông vừa nãy còn nhìn theo Tư Mạn đến chảy nước miếng liền cả kinh. Một người phụ nữ đi một mình lại có thể thẻ vàng.



Vấn đề ở chỗ, người có được thẻ vàng phải có khối tài sản khổng lồ để có thể cược số tiền lớn qua cửa, mà người phụ nữ kia trẻ như vậy. Nếu không có một lão già giàu có nào đó chống lưng, nào có thể có được thẻ vàng chứ.



Đương nhiên họ không thể biết cô chính là Ephemera trứ danh, số tiền cô kiếm được không ai có thể thống kê hết. Một phần đó là tài sản đen, một phần đã biến mất không rõ lý do. Chỉ có Tư Mạn rõ cô có bao nhiêu tài sản.




Tư Mạn không quan tâm ánh mắt của đám người kia, vẫn bình thản tiến lên khu vực VIP.



Nơi đây quả nhiên là xa hoa như lời đồn. Mỗi pho tượng hay bức tranh trang trí đều cho thấy vẻ cao quý của nó. Cách bày trí tinh tế, mặt nền cẩm thạch chói lóa kết hợp với màu vàng chủ đạo càng tôn lên một địa điểm hợp lí cho đám người nhiều tiền nhiều của không biết xài đâu cho hết.



Mỗi nơi Tư Mạn bước qua đều được canh phòng cẩn mật, một con ruồi cũng khó lọt qua hàng rào bảo vệ như thế kia. Ngang qua cửa phòng VIP đế vương chỉ dành cho các vị máu mặt, Tư Mạn vô tình hữu ý lăn một cái máy nghe lén chỉ nhỏ bằng một nửa cúc áo vào bên trong thần không biết quỷ không hay.



Cô cùng tiếp viên vẫn tiếp tục hướng cửa trước mà đi. Phía trước lúc này bỗng xuất hiện một đoàn người áo đen đứng hai hàng cúi đầu trịnh trọng.



Như nhận ra điều gì đó. Người tiếp viên kéo Tư Mạn đứng sang một bên tránh đường khẽ nhỏ giọng:



“Tiểu thư. Xin đợi một chút.”



Tư Mạn hiểu ý của tiếp viên, đây là nghi thức chào đón một nhân vật quan trọng nào đó, ngay cả một người đi đường không liên quan cũng phải dẹp đường. Tư Mạn quả thực tò mò, người này là ai.



Cô đứng sang một bên, đưa mắt nhìn ra phía cửa lớn.




Nơi cửa lớn, thứ ánh sáng chói lóa hắt lên, một bóng người đổ dài trên mặt đất kèm theo tiếng đế giày lộp cộp mạnh mẽ vang lên. Từng tiếng, từng tiếng lọt thẳng vào tai chúng nhân, góc cúi của đám người áo đen dường như thấp xuống hơn một đoạn.



Tiếng bước chân càng lúc càng gần, không nhanh không chậm mà lộ ra một bóng người đàn ông cao lớn đến gần mét chín. Chiều cao và bả vai rộng lớn đó khiến Tư Mạn đứng từ xa bất giác cảm thấy thật nhỏ bé. Thứ khiến cô thấy nhỏ bé không chỉ là vì vóc dáng đó mà là ẩn sâu khí chất mạnh mẽ như một vị lãnh chúa toát lên từ người đàn ông đó.



Bản tính tò mò bộc phát, Tư Mạn tập trung ánh mắt, muốn nhìn thật rõ dung mạo của người đàn ông kia.



Người đàn ông mang một bộ Comple đen, ngay cả áo sơ mi bên trong cũng màu đen ôm lấy thân hình cao lớn khiến cho người đàn ông toát lên phong thái cao ngạo lãnh khốc như một vị thần. Bộ đồ không những không thể che đi cốt khí mạnh mẽ, còn như một sự vô hình gây ra người đối diện áp lực nào đó không thể nói ra.



Tư Mạn lướt đến khuôn mặt người đàn ông thì lập tức hóa đá. Người đó tầm ba mươi tuổi trở đi, có đôi mắt màu nâu như sói, mái tóc đen cắt ngắn, chiếc mũi cao kiêu hãnh và sự chết chóc chìm sâu trong con ngươi lãnh khốc.



Nguy hiểm!



Đây là hai chữ duy nhất Tư Mạn dùng để đánh giá người đàn ông điển trai quá mức cần thiết này chính là nguy hiểm.



Tư Mạn lăn lộn bao lâu nay, rất giỏi đánh giá người khác nhưng đây là lần đầu cô gặp một người khiến cô phát run ngay khi chạm mắt đến như vậy, dù không làm bất cứ điều gì cũng khiến kẻ khác như đang gặp chuyện nguy hiểm.




Lúc này Tư Mạn bỗng nhiên cảm nhận được ánh mắt nào đó đang nhìn cô. Tư Mạn linh động rời mắt khỏi người đàn ông đang lạnh lùng xải bước, lúc này cô mới nhìn ra, đằng sau lưng hắn có hai người đàn ông khác. Cả hai người này đều có vóc dáng cao lớn mạnh mẽ, điển hình cho đàn ông tóc vàng mắt xanh Châu Mỹ, có lẽ hai người này là thân tín của người đàn ông kia, chỉ là ánh mắt nghiêm nghị và lạnh lùng đó chiếu đến Tư Mạn như một lời cảnh cáo.



Lúc này Tư Mạn mới biết, tất cả mọi người ở trong sảnh đều cúi đầu cụp mi không dám nhìn người đàn ông cao cao tại thượng yên lặng như một ông vua xải bước kia, chỉ có cô to gan ngước mắt nhìn. Tư Mạn biết đây là người tuyệt đối không nên chọc vào, cô liền ngoan ngoãn cụp mi không nhìn nữa.



Đến khi người đàn ông nguy hiểm kia cùng thân cận rời đi hết, những người khác mới trở lại bình thường, tiếp tục công việc. Người tiếp viên đứng thẳng người lịch sự hướng về phía cửa tiếp tục công việc dẫn đường cho Tư Mạn.



Bước vào phòng VIP. Tư Mạn ngồi yên vị trong một bàn đã được sắp xếp, lúc này cô mới ấn nút trên hoa tai, bật máy nghe lén lên.




Tư Mạn chưa chơi xong một ván bài, bên phía phòng VIP đế vương liền có động tĩnh.



“Nghiêm gia đã phát lệnh truy nã rồi.”



Nghiêm gia. Tư Mạn biết, không chỉ riêng cô mà hầu hết người trong giới đều biết Nghiêm gia là chủ thượng của giới hắc bang, thống lĩnh thiên hạ bằng nhiều lĩnh vực. Chưa kể đến mặt kinh tế quan trọng mà còn nhúng chân về cả quân sự, quốc phòng. Có thể vừa buôn lậu, xây dựng hang ổ ma túy, còn đả động đến chính trị các nước chỉ bằng một cái vung tay. Nếu nói Ngài Lex là chúa sơn lâm thì Nghiêm gia chính là rồng phun lửa. Kẻ chín người mười, không ai kém ai. Về mọi phương diện, mọi địa vị, bất kì ai nghe nhắc đến tên của Nghiêm gia hoặc Lex, hai phe đối trọng nhau này đều rùng mình hoảng sợ không dám làm càn.



Tư Mạn nghe nhắc đến Nghiêm gia, biết rằng không nên chọc vào ổ kiến lửa, tính toán chỉ nghe cho biết không có ý niệm gì, nhưng câu nói tiếp theo phát ra trong tai nghe khiến cô giật mình hoảng hốt.



“Nghiêm gia hạ lệnh. Truy nã cấp một tên lừa đảo Ephemera.”



Tư Mạn cả kinh. Chết tiệt, cô không có động vào Nghiêm gia, hà cớ gì lại truy nã cô, lại còn truy nã cấp một. Đây không phải là dồn cô vào chỗ chết sao?



“Đại ca, có thể cho tụi em biết lý do Nghiêm gia tức giận như thế này không?”



Quả đúng là câu hỏi mà Tư Mạn chờ đợi.



“Ephemera đã giết nghi trượng đệ nhất Nghiêm Chính. Hắn ta còn có tâm để lại một con thiêu thân, kể ra cũng có gan dám làm dám chịu lắm. Không rõ Ephemera là kẻ như thế nào lại có thể hạ thủ với nghi trượng đại nhân, đủ để cho thấy hắn không tầm thường.”



Tư Mạn cứng đờ. Cô giết Nghiêm Chính hồi nào? Mấy tháng nay cô chỉ động vào duy nhất một tên đặc vụ FBI, như thế nào cô lại có khả năng giết người mình còn chưa gặp.



Bất giác mắt Tư Mạn lóe lên, cô bóp nát lá bài trong tay. Ánh mắt lộ rõ tia máu. Kẻ giết Nghiêm Chính nào lại có khả năng để lại một con thiêu thân. Chỉ có người trong giới mới biết, không kẻ nào có thể bắt chước con thiêu thân có một không hai cô thường để lại sau mỗi phi vụ. Trên thế giới này, nếu có thể bắt chước. Chỉ có một người.



Hiểu Khiên.