Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát - Quyển 1 Chương 19: Đụng độ FBI




Nếu nói trình độ nhắm bắn trong trạng thái tĩnh là chính xác đến từ milimet, thì trong trạng thái động, chưa ai dám chắc Tư Mạn có thể chắc chắn chuẩn xác bao nhiêu phần trăm chỉ cho đến khi...



“Điên rồ!!! Sao cô có thể hạ được ba tên trong xe quân dụng ở cự ly đó???” Hắc Miêu ngồi ở ghế lái trong một chiếc jeep đã được độ kỹ càng, có lớp bọc chống đạn và tốc lực cực đại, ngoài ra trên khung xe còn được lắp đặt một khẩu liên thanh dành cho Tư Mạn.



Hôm nay cũng chính là ngày dẫn độ Phùng Khắc, ngay từ sáng sớm, người của Nghiêm gia đã bí mật bao vây mọi nẻo đường xe tù đi ngang. Nhận biết rõ FBI làm việc cẩn trọng và tỉ mỉ, Nghiêm gia lại cố tình qua mặt chính phủ thó tới tội phạm quốc tế, cho nên hôm nay Nghiêm gia không đường đường chính chính lộ mặt mà giả vờ đang là một thế lực khác dù cho cả giới ai cũng biết rõ Nghiêm gia đã hành động.



Phân bổ không quá năm mươi người cho một trận cướp xe tù, ban đầu đây quả thực là một sự khó hiểu đối với quyết định của Nghiêm Trạch bởi lực lượng của FBI cùng cảnh sát quốc tế vốn không ít, tại sao lại chỉ dùng năm mươi người để đối phó?



Nhưng bây giờ thì đã rõ. Số lượng người không quan trọng, quan trọng là vũ khí.



Hai mươi chiếc xe được lắp ráp tỉ mỉ với súng liên thanh và hai khẩu đại bác bề ngoài như một chiếc xe bình thường lại chính là một kẻ bất khả chiến bại được dàn xếp đi dọc trên tuyến đường dẫn độ. Chạy song song với làn đường bị hàng xe của FBI bao vây xe tù ở giữa.



Mặc kệ những chiếc xe cảnh sát hú còi in ỏi, mặc kệ những gã đặc vụ mặt mày bặm trợn đang nghiêm nghị dẫn đường trên tuyến quốc lộ. Đoàn xe giả làm dân thường của Nghiêm gia từ lúc nào đã bao vây đoàn dẫn độ kia, khiến cho FBI khi phát hiện ra điểm bất thường đã ăn ngay vài phát súng đến từ phía xe của Tư Mạn và Hắc Miêu.



“Chủ thượng, anh thấy rồi đấy. Tôi không vô dụng như anh nói đâu.” Tư Mạn nhắm bắn thành công, cao ngạo cười, không quên quay ra phía sau, nơi Nghiêm Trạch đang ngồi như đi dạo mà nói.



Ánh mắt Nghiêm Trạch rơi xuống nụ cười của Tư Mạn, không thể đọc được chút cảm xúc nào trong mắt hắn, chỉ có bóng tối u uất nơi đáy mắt. Hắn đáp:



“Cô không bao giờ giết người thì đều là vô dụng.”



Nụ cười trên môi Tư Mạn liền tắt ngúm: “Làm sao anh biết.”



Tư Mạn vốn rất giỏi điều khiển súng, nhưng từ trước đến nay đều hạ thủ lưu tình, chưa từng khiến ai phải chết dưới họng súng của cô. Chỉ là quen đám người này chưa lâu, cô tò mò làm sao Nghiêm Trạch biết được cô mềm yếu lúc hạ thủ như vậy. Không lẽ mấy phát súng vừa rồi nhằm vào ba người kia không trúng chỗ hiểm đã bị hắn nhìn thấy?




“Cái gì mà không biết được. Lúc ở Ma Cao, đám người bị cô bắn đều có vết thương cách tim ba ly, hoặc cách chỗ hiểm năm ly. Nếu một người còn có thể gọi là trùng hợp. Nhưng tất cả đám người đó đều như vậy, không lâu sau đều có thể từ cõi chết trở về, đều không phải nhờ cô cho dạo quỷ môn quan một vòng sao? Lại nói cô phải trốn khỏi S-anoymous, chắc không phải là vì tổ chức đó buộc cô phải giết người nên cô mới trốn đấy chứ?” Hắc Miêu nắm tay lái, vừa quan sát một màn bắn súng ganh đua của đám người Nghiêm gia bên ngoài tranh đường lọt vào phía bên trong xe tù với FBI vừa đáp.



Loại không khí bình thản quá mức này thật sự không giống như đang đi cướp xe tù, mà giống như đi tản mạn hơn.



Tư Mạn cứng họng không nói nên lời, đành cười gượng hai tiếng:



“Ha ha, tôi ăn chay, không thể giết người.” Nói rồi liền tránh đi đôi mắt sắt lạnh của Nghiêm Trạch mà hướng ra bên ngoài tiếp tục quan sát: “Xe của Phùng Khắc cách chúng ta hai trăm mét, nếu bây giờ anh không thể rút ngắn khoảng cách, tôi khôn có cách nào hạ được tên cảnh sát đang điều khiển chiếc xe đó. FBI đã bị hạ năm xe, bây giờ chắc cũng đã gọi viện trợ rồi.”



Hắc Miêu đánh tay lái rẽ chiếc xe jeep sang làn đường khác với làn đường đang nổ súng kịch liệt ngoài kia:



“Chủ thượng chưa vội, cô vội gì chứ?”




Như đã quá quen với cách làm việc của Nghiêm Trạch, Hắc Miêu thong thả lướt xe trên đường, tránh vài chiếc xe bị hất văng và phát nổ, nhìn đoàn xe Nghiêm gia ép xe dẫn độ phải liên tục lăn bánh không được dừng lại. Ngay cả súng đạn của cảnh sát cũng chẳng thể uy hiếp đủ để thấy người của Nghiêm gia hành xử chuyên nghiệp như thế nào.



“Miêu! Cắt.” Nghiêm Trạch quan sát đám xe tiến về phía một đoạn đường vắng mới lên tiếng hạ lệnh.



Hắc Miêu vâng một tiếng, tay cầm lấy bộ đàm nói một câu:



“Cắt!”



Lời vừa kết thúc, hai chiếc xe lớn nhất của Nghiêm gia liền tiến lên phía trước, chạy song song nhưng nhường phần đường ở giữa cho xe dẫn độ. Một sợi dây mỏng như dây cước không thể nhìn thấy vô hình bị kéo căng ra từ hai chiếc xe nối nhau.




Xoẹt.



Không một ai nhìn thấy, không cách nào phát hiện ra. Đoàn xe dẫn độ bị xe của Nghiêm gia ép chạy theo một đường thẳng tiến về phía trước như một quả táo bị cắt ngang.



Sợi cước sắc bén như một con dao cắt ngang xe tù, khiến cho lớp sắt dày đặc bị cắt đi. Thùng của chiếc xe tù bị cắt mất một nửa, dễ dàng nhìn thấy bên trong là bốn cảnh sát và một gã mặc đồ tù nhân bị bịt kín mặt đang ngơ ngác nhìn bầu trời trong xanh sau một màn ‘cắt’ kinh dị kia.



“Wow, thật tuyệt vời.” Tư Mạn nhịn không được kêu lên, vô tư lự mà hạ kính xe xuống lò mặt ra chiêm ngưỡng sợi cước sắc lẹm khiến cho đám FBI kinh sợ đến mức phải phanh gấp kia.



“Mau hạ kính xuống!!!” Hắc Miêu còn chưa nói xong, lập tức từ phía bên kia đường, một khẩu súng trường đã nhắm về phía Tư Mạn mà nổ súng.



Vốn sinh ra nhạy cảm với đường đạn, Tư Mạn nghiêng đầu thấp xuống năm phân, liền thoát được đường đạn đi chệch hướng. Không biết vô tình hay hữu ý, một màn thoát chết này của cô không chỉ nhờ vào phản ứng nhanh của cô mà còn nhờ bàn tay to lớn của Nghiêm Trạch ngồi phía sau túm lấy cổ áo cô kéo xuống.



Tư Mạn dường như không nhận ra vấn đề này. Cô hết sức tức giận vì suýt bị bắn trúng, không thèm hỏi ý của Nghiêm Trạch, liền lên đạn hướng nòng súng ra bên ngoài, nhắm kẻ đã nổ súng kia mà bắn.



Chỉ là khi nhìn qua ống nhắm, cô liền nhìn thấy phía bên kia, kẻ đang giữ súng nhắm vào cô mang một khuôn mặt yêu nghiệt, nụ cười nửa môi ngạo nghễ quen mắt và đôi môi mấp máy vài lời.



Dựa vào khẩu hình kia, dễ dàng đoán được lời của kẻ đó vừa nói:



“Tìm được cô rồi. Ephemera.”



Tư Mạn cả kinh nhìn ra: “Là James Khải Huân?”