Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát - Quyển 1 Chương 16: Ngài nghị sĩ




Liên hoàn kế đánh vào gian tế



Lần đầu xuất trận toàn thắng trở về.



Bên trong tòa thành thứ hai mang phong cách cổ kính, hàng hàng lớp lớp người mặc đồng phục cảnh vệ và lao công xếp ngay ngắn, vẻ mặt lộ rõ nét hoang mang khi nhận bia và nước chanh vào tay. Người không do dự dứt khoát uống, người vì sợ hãi uy của hơn chục dãy súng đang chĩa vào mà vừa uống vừa run lẩy bẩy.



Tư Mạn đứng giữa hàng người đầy vẻ lo lắng sợ hãi, cô bình thản điểm mắt qua từng người rồi dừng lại ở ba người cuối hàng.



Người đàn ông Châu Á mặc đồng phục cảnh vệ đứng cuối hàng bất giác biến sắc, hai tay đan vào nhau sau câu nói của Tư Mạn, run run nửa ngày mới dám đón chai bia đến tay, hồi lâu không thấy dám có động tác nào hơn.



Sam đương nhiên không bỏ qua chi tiết kia, lập tức chú ý đến người đàn ông đó, thẳng một đường bước đến trước mặt, dùng uy chấn áp:



“Là cậu?”



Người đàn ông cúi đầu, lộ chút lo lắng, tay run run không dám đặt chai bia lên miệng.



Ánh mắt Sam trở nên lạnh lẽo: “Nếu không phải, còn không mau uống hết bia.”



“Tôi...tôi...” Ánh mắt người đàn ông dần hoảng loạn nhìn về phía Tư Mạn, vừa vặn nhìn thấy cách cô ấn huyệt trên cổ những người khác kiểm tra thì tinh thần càng trở nên trầm trọng, vẻ mặt sa sầm làm rơi cả chai bia tạo nên một tiếng ‘xoảng’.



Âm thanh vừa rồi tập trung hết mọi ánh mắt đổ dồn về phía người đàn ông đó, khiến hắn chấn kinh hoảng hốt nhìn Sam như cầu khẩn: “Tôi...tôi sẽ trả lại con chip, xin đừng giết tôi. Tôi chỉ làm theo lệnh mà thôi.”



“Quả nhiên là cậu.” Sam lạnh lùng nói, tay nắm lấy cổ áo người đàn ông kia kéo lên, một cái vung tay liền hất văng cả cơ thể người đàn ông thảm hại kia văng xa ra một đường đập mạnh vào vách tường rồi lăn long lóc.



Tư Mạn có chút bất ngờ, chỉ nghĩ rằng một quản gia già yếu chỉ biết thao tác sắp xếp trật tự của một thủ phủ, chẳng thể ngờ thân thủ Sam lại cao cường như vậy, quật ngã một người chưa tới hai giây. Quả nhiên người Nghiêm gia chẳng có ai bình thường.



“Xin đừng....khụ...đừng giết tôi.” Người đàn ông kia sau một cú văng lồm cồm bò dậy, không ngừng lết thân thể về phía Tư Mạn, nhìn cô bằng ánh mắt cầu cứu.



Tư Mạn khép hờ mắt nhìn hắn, cô chẳng có nhiều lòng từ bi như vậy, thân cô lo chưa xong, sao phải nghĩ cách lo cho gã vô dụng này.



Bộp bộp bộp.





Đương lúc chúng nhân đang trong tình thế căng thẳng, tiếng vỗ tay dòn dã từ cửa vang lên, tập trung ánh nhìn của toàn thể chúng nhân. Sam vừa nhìn thấy bóng dáng cao gầy phía cửa, vẻ mặt ngưng trọng liền biến thành cung kính, xải bước đến hơi cúi đầu trịnh trọng:



“Ngài nghị sĩ.”



“Lão quản gia, lâu ngày quá!” Người mới tới dáng vẻ cao lớn nhưng hơi gầy, thân ple xám lịch lãm, tóc vuốt keo tỉ mỉ, mũi cao, mắt xanh, tóc vàng, ngũ quan thanh thoát và một chút râu quai nón, tổng thể gộp lại đủ để tạo thành một vẻ đẹp chuẩn mực của đàn ông như người mẫu trên tạp chí. Người này chính là một chính khách Hoa Kỳ, cũng là người bạn duy nhất của Nghiêm Trạch, tên đơn giản Kyle Parker.



“Đã lâu không thấy ngài ghé qua, để tôi gọi người dọn phòng cho ngài.”



“Không cần phải vội.” Kyle hào sảng vỗ vai Sam rồi lại nhìn qua chiến trường bên kia, đảo mắt một vòng rồi hạ mục quang xuống Tư Mạn đang bình thản ngồi uống nước cam bên kia: “Không biết vị tiểu thư kia là?”




“Bối tiểu thư được chủ thượng đưa về một tuần trước.” Sam không ngại tiết lộ mà đáp.



“Ồ, thì ra là người phụ nữ đó.” Đôi mắt xanh của Kyle lập tức trở nên sáng rực, không nhanh không chậm, thong dong bước đến trước mặt Tư Mạn: “Người phụ nữ Nghiêm Trạch đưa về quả không phải người tầm thường, có thể dùng cách này tìm ra được gián điệp. Cô gái, cô làm tôi hứng thú đấy.”



Tư Mạn hơi nhướng mày nhìn người đàn ông trước mặt, cô không phải không biết người này, đối với một người chuyên đi moi thông tin mang bán như cô, một chính khách nổi tiếng như Kyle cô không thể không biết, mối quan hệ giữa Kyle và Nghiêm Trạch lại quá rõ ràng. Bên hắc bên bạch, một nâng đỡ một tiến lên. Điều này không ai dám hàm hồ mà nói nhưng không ai không biết. Chỉ là mức độ người đàn ông này quan tâm đến Nghiêm Trạch quả thực khiến cô có chút mông lung.



“Đáng tiếc, tôi không hứng thú với anh.” Tư Mạn hớp một ngụm nước, bình thản đáp.



Kyle cười khẩy: “Ở trong địa phận Nghiêm gia, vẫn có thể lừa gạt người khác cô là đặc vụ CIA, gan cô cũng chẳng nhỏ.”



Vẻ mặt Sam cùng chúng nhân đột ngột thay đổi, hướng mắt về phía Tư Mạn.



Là giả sao?



Tay nâng ly của Tư Mạn hơi khựng lại, cô không nghĩ đến chuyện, đám người Hắc Miêu và Nghiêm Trạch sẽ nhiều lời đến thế, dám nói thân phận của cô với người khác nữa sao?



Chỉ là câu tiếp theo của Kyle khiến cô nhận ra Nghiêm gia không nhiều lời đến vậy.



“Từ khi nào uống bia phá hỏng linh kiện điện tử có thể gây ngộ độc acid? Từ khi nào Nghiêm Trạch có thể dẫn một đặc vụ về nhà và từ khi nào mà một đặc vụ lại rảnh rỗi đi kiểm tra huyệt đạo từng người một cách qua loa như vậy? Chỉ trừ khi cô cố tình dùng cách thức thử huyệt đặc biệt của CIA để khiến tên kia tin cô là đặc vụ, rồi lại dùng cái mác đó để hắn tin lời cô uống bia sẽ bị ngộ độc acid, bởi vì lời nói của một người bình thường đương nhiên sẽ không có trọng lượng bằng một đặc vụ CIA, muốn hắn tin rằng sẽ bị ngộc độc acid, bắt buộc hắn phải tin cô thực sự là một đặc vụ. Tôi nói có đúng không Bối tiểu thư?”




Ánh mắt Kyle rất sâu, sâu đến mức Tư Mạn có thể thấy bóng mình trong đó, đôi mắt xanh như nước biển đó tràn ngập hứng thú nhìn cô, như là một người thợ săn nhìn thấy con mồi ngon vậy.



“Ngài nghị sĩ quả nhiên thông tuệ. Tư Mạn bội phục.”



Kyle mỉm cười: “Đã bội phục, chi bằng trở thành người của tôi luôn đi. Tôi luôn sẵn sàng với người đẹp.” Kyle tỏ vẻ hứng thú, hắn quả thực là một tay chơi lành nghề, một khi hắn vừa mắt người phụ nữ nào, mục đích cuối cùng chính là lên giường với cô ta. Hắn xem phụ nữ như một công cụ hưởng thụ, ngoài ra không có chút ảnh hưởng nào đối với hắn.



Nụ cười trên môi Tư Mạn liền tắt ngúm, cô cười khẩy một cái.



Tiện ly nước trên tay, vung một cái, nguyên cả chất lỏng trong ly hất lên, đáp ngay mặt tiền lịch lãm của Kyle mà ướt sũng một đường từ đầu xuống áo. Khiến cho Kyle từ một người mẫu tạp chí trở thành con chuột đuối nước ướt sũng.



“Khốn kiếp, cô làm cái quái gì vậy???” Kyle tức đến đỏ mặt hét lớn, vươn tay chụp lấy cổ áo Tư Mạn.



“Ngài nghị sĩ, Bối tiểu thư! Xin hai người bình tĩnh.” Sam vội vội vàng vàng chạy đến giữa hai người can ngăn, vừa rồi hành động quá nhanh, ông căn bản không ngờ đến sẽ có người dám làm ra hành vi này với Kyle.



Chúng nhân xung quanh nhất thời không biết làm gì, chỉ biết câm nín lặng nhìn, chờ đợi khoảnh khắc sống xót cuối cùng của Tư Mạn, phải biết rằng Kyle là nghị sĩ được giới hắc bang chiếu cố rất nhiều, cho nên căn bản không ai dám đụng đến hắn dù là nửa cọng tóc, ấy vậy mà người phụ nữ lai lịch không rõ ràng này dám bất nhã như vậy, chỉ e không sống nổi.



“Anh có biết hai chữ ‘tiểu nhân’ được ghi như thế nào không?” Tư Mạn dùng vẻ mặt bình thản đến đáng ghét nhìn Kyle, lựa thế Kyle đang ở gần, bàn tay thon dài chụp lấy bả vai Kyle, nhấn vào huyệt: “Là viết như thế này.”



Một huyệt ấn xuống, bàn tay Kyle rơi vào trạng thái tê liệt, một cú lên gối, một cái xuống chỏ và một cước ngay vào mặt. Kyle chỉ kịp hự một tiếng rồi ngã xuống.




Kyle đã bị hạ knock out ngay tại chỗ như vậy.



“Cô....sao cô dám...” Sam kinh hoàng đến không khép được miệng. Bằng cách nào cô gái kia lại có thể hạ thủ với một người hằng ngày vẫn luyện võ với chủ thượng chỉ bằng ba thế như vậy, rõ ràng với vóc dáng nhỏ nhắn đó, căn bản Kyle không thể thua.



Tư Mạn phủi tay, cười lạnh. Đương nhiên không ai nhìn ra, cô đã điểm huyệt Kyle, chính bởi lực cô yếu, chân tay vốn dĩ không nhanh nhẹn bằng Kyle, nhưng có thể lợi dụng điểm huyệt đạo khiến thần kinh Kyle rơi vào trạng thái tê liệt trong vòng vài giây không thể chống cự, như vậy cũng đủ để cô hạ thủ.



Tư Mạn đảo mắt kiểm tra tình hình, tên gian tế đã bị bắt trói, đám người tình nghi thở phào đứng một bên không dám nhìn cô, còn Kyle thì gục xuống ôm bụng, Sam kinh hồn lạc phách không nói thêm nửa lời.



Tư Mạn đang tính toán về phòng nghỉ ngơi thì phía cửa lại vang lên một giọng nói như muốn đâm thủng màng nhĩ cô.




“Hỗn xược, trong địa bàn Nghiêm gia, lại dám đả thương ngài Nghị sĩ. Bối Tư Mạn, cô coi Nghiêm gia là cái gì?” Giọng nói Hắc Báo trầm lạnh khàn đặc vang lên. Từ phía ngoài cửa, là hắn bước vào đầu tiên, nhanh chóng tiến đến trước mặt cô thị uy.



Phía sau, Nghiêm Trạch cùng Hắc Miêu thong thả bước tới.



Nghiêm Trạch như một pho tượng di dộng, mang theo bóng tối và sự lạnh lẽo, ánh mắt sâu như động không đáy tiến đến, thanh u nhìn Tư Mạn không chút biểu cảm.



Vẻ mặt cao ngạo không sợ trời không sợ đất của Tư Mạn đột ngột thoái lui, bị đôi mắt chim ưng chiếu tướng, Tư Mạn giật mình một cái, vội cụp mắt ra vẻ vô tội.



“Trạch. Cô ta...cô ta...” Kyle thở phì phì đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tư Mạn, nhưng ánh mắt vừa dời về phía Nghiêm Trạch liền biến đổi. Có chút dựa dẫm, có chút ỷ lại. Tư Mạn nhìn thấy rõ trong đó là bao nhiêu thâm ý.



So ra nếu bây giờ Kyle cầm một cái khăn, chạy đến dựa vào Nghiêm Trạch rồi nũng nịu, chắc cô cũng tin hai người có gian tình.



Phì phì. Nghiêm Trạch không phải người như vậy.



“Vô dụng. Còn không mau nhìn lại mình!!!” Nghiêm Trạch lạnh lẽo buông một câu khiến Kyle sợ hãi lùi một bước. Chỉ với một câu ngắn gọn mang theo khí thế cường bạo đủ để khiến chúng nhân sợ hãi cúi đầu thấp hơn một đoạn, mồ hôi thi nhau chảy ròng ròng.



Vẻ mặt dựa dẫm lúc nãy liền biến mất, Kyle vội vàng chỉnh đốn lại y phục, trở về trạng thái nghiêm nghị, lãnh đạm. Trịnh trọng buông một câu: “Tôi sẽ tiếp tục tập luyện.”



Nghiêm Trạch thu lại mắt lạnh, dời mắt về phía Tư Mạn, không nói thêm lời nào, xải ba bước đến, một tay vươn ra bế xốc Tư Mạn lên vai, thẳng một đường bước thẳng đến tòa thành số một, chỉ để lại ánh mắt kinh hoàng của chúng nhân và tiếng hét lên thấu trời xanh của Tư Mạn:



“Làm cái gì vậy, mau bỏ tôi xuống, anh mang tôi đi đâu....Bỏ xuống, tôi tự đi được....”



“Ngài đệ tam, chuyện này.....” Sam bước lại gần Hắc Miêu, nhỏ giọng nói.



Đôi lông mày Hắc Miêu nhíu lại, mắt không dời khỏi bóng Nghiêm Trạch và Tư Mạn dần khuất, ánh mắt đăm chiêu như suy tính điều gì, không đáp lời Sam mà miệng chỉ lẩm nhẩm:



“Bối Tư Mạn, cô không thoát nổi đâu.”