Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát - Quyển 1 Chương 11: Kẻ ám sát




Một câu nói này của Tư Mạn cùng hành vi to gan kia chớp mắt khuấy động tim gan của chúng nhân. Chưa nói đến người của Nghiêm gia lao như bay đến chĩa súng về phía Tư Mạn thì người của gia tộc khác cũng ào ào xông tới tham gia cuộc vui.



Thiên hạ này chưa từng kẻ nào chĩa súng về phía Nghiêm Trạch lại được sống xót toàn thây.



Nghiêm Trạch vẫn giữ bộ mặt lạnh tanh, cả thân thể cao lớn đứng thẳng lên, dùng khí thế bủa vây trói chặt Tư Mạn trong tầm mắt, ngay cả tia sáng nhỏ nhất của bị hắn che khuất, phút chốc Tư Mạn nhận ra, cả thế giới của cô đã bị người đàn ông này che khuất.



Bàn tay thoáng run, nhưng Tư Mạn vẫn kiên định không nao núng trước khí thế của Nghiêm Trạch.



“Cô xem ra chưa hiểu quy tắc của Nghiêm gia.”



Nghiêm Trạch bước tới một bước, cả hội trường im bặt không có nổi một tiếng thở mạnh.



Tư Mạn cả kinh bước lùi một bước. Cuộc đời lăn lội của cô, chưa từng vì một người chỉ dùng khí thế mà áp chế được cô như thế này.



“Tôi không phải người Nghiêm gia, đương nhiên không cần phải hiểu.”



Tư Mạn to gan hét lên. Bộ dạng luống cuống này thật khác xa phong thái ung dung tự tại của Ephemera.



Nghiêm Trạch đút tay vào túi, cả thân thể chìm trong mảng tối mịt nhưng ánh mắt lại sáng như lưỡi gươm, hắn cười khẩy:



“Cô nghĩ tôi sẽ cho một kẻ cứng đầu như cô một khẩu súng thật?”



Câu nói này không khiến Tư Mạn dao động mà còn khiến cô thập phần tự tin:



“Tôi đã nói rồi, súng là người thân của tôi. Tôi đương nhiên nắm bắt được tình trạng của nó khi nằm ở trong tay tôi. Muốn thử xem súng của tôi là thật hay dởm, anh chỉ cần chờ tôi bóp cò là xong.”



Sắc mặt Hắc Miêu, Hắc Báo lập tức đại biến, những tưởng lừa được cô gái này dùng súng không đạn, không ngờ cô ta lại biết được. Không biết từ lúc nào đã lắp đạn vào rồi.



“Tư Mạn, mau bỏ súng xuống!” Kỷ Thế Phàm bên cạnh bắt đầu thấy không ổn mới mở miệng.



Tư Mạn vẫn dán mắt vào Nghiêm Trạch, nuốt khan vài lần, vẫn cố gắng không để ngạo khí của hắn lấn át. Tuy rằng hắn không nói, cũng chẳng trực tiếp ngăn chặn hành vi của cô, nhưng tình hình này mặc dù cô mới là người uy hiếp hắn nhưng đích xác Nghiêm Trạch mới chính là kẻ nắm giữ cục diện.



“Chết tiệt!!!”



Nhận ra không thể nhẫn nhịn thêm nữa, Tư Mạn nhắm thẳng vào Nghiêm Trạch, ấn mạnh cò.



Đoàng!



Tiếng súng chói tai vang lên kèm theo chút khói nhắm thẳng về phía Nghiêm Trạch nhưng chệch đi năm phân, nhắm trúng ống súng đằng sau bàn Nghiêm gia đang chĩa về Nghiêm Trạch.



Đường đạn thẳng tắp phá hỏng khẩu súng lục còn chưa kịp lên đạn rồi về đích ở vai kẻ cầm súng. Đó là một người đàn ông mặc đồng phục tiếp viên.



Sự việc này quá bất ngờ. Ngay cả Hắc Miêu, Hắc Báo cũng không kịp phản ứng, đang dùng hết thân thể một che chắn Nghiêm Trạch, một hạ thủ Tư Mạn thì đường đạn đã công thành. Điều khiến họ bất ngờ chính là phát súng vừa rồi ngay từ đầu đã không nhắm đến Nghiêm Trạch, mà là một kẻ khác cố ý nhắm vào Nghiêm Trạch.



Từ uy hiếp đến cứu nguy chỉ vỏn vẹn trong một giây ngắn ngủi. Khiến cho chúng nhân vừa hốt hoảng bắt giữ tên sát thủ kia, vừa mở to mắt đánh giá Tư Mạn.



Và người đánh giá cô lâu nhất chính là Nghiêm Trạch.



Không ai rõ chuyện tại sao hắn bị cô uy hiếp lại để cho cô tự tại thị uy mà không ngăn cản, có chăng đã biết chuyện mưu sát, hay là đã đọc được trong mắt cô tình thế sắp tới, hoặc giả hắn nhận ra, Tư Mạn căn bản không hề có ý định ra tay với hắn.



Nghiêm Trạch xải bước, vươn bàn tay to lớn ra giữ lấy cằm Tư Mạn, bóp chặt:



“Cô muốn gì?”



Câu hỏi này như khai sáng tiềm thức Tư Mạn, chính xác đây là điều cô mong muốn. Từ khi bắt đầu khai tiệc, cô đã nhìn ra có kẻ muốn tiếp cận đến gần khu vực Nghiêm gia, còn dấu một khẩu súng lục cỡ nhỏ bên dưới khăn tay. Tư Mạn vốn là kẻ lừa đảo, cho nên vài mánh khóe che đậy hành vi hạ sát bằng cách giả trang làm nhân việc phục vụ một cách nghiệp dư không qua mắt được cô.



Lý do nữa đó là cô không thể đánh rắn động cỏ, bởi cô đang có nhiệm vụ hạ sát Kỷ Thế Phàm. Mà tình hình lại xoay chuyển quá nhanh, Kỷ Thế Phàm khi không lại quá chú tâm đến cô, mà cô cũng nào có lá gan dùng cái chân bị thương để chống đối Nghiêm gia, mặc kệ Nghiêm Trạch dùng cô để mưu đồ với Kỷ Thế Phàm, Tư Mạn vẫn thừa dịp này cứu Nghiêm Trạch một mạng, có thể hắn sẽ mở lòng từ bi hỉ xả mà cho cô cơ hội thoát thân.



Chỉ là một vòng đó lại bị Nghiêm Trạch nhìn thấu trong thời gian ngắn ngủi, khiến cho cô có chút bội phục người đàn ông này.



“Tôi muốn tự do.” Tư Mạn bình tĩnh đáp.



Ánh mắt Nghiêm Trạch lạnh hơn một đoạn, cánh tay dài vung ra ôm chặt lấy eo Tư Mạn kéo vào lồng ngực, tay còn lại lần nữa siết mạnh lấy cằm cô:




“Biểu hiện tốt như vậy, tôi đương nhiên sẽ không để cô đi. Cô nên nhớ, một lần là người của Nghiêm Trạch này, cả đời cô cũng không thoát khỏi tay tôi.”



Thanh âm trầm lạnh xoáy sâu vào tâm can Tư Mạn. Cô bây giờ mới thấy hối hận, biết vậy đã chẳng cứu hắn.



“Vừa rồi còn hỏi tôi muốn gì, bây giờ lại không đáp ứng. Anh đúng là kẻ hai mặt!” Tư Mạn coi như lớn mật, không màng quan tâm cô đang bị Nghiêm Trạch trói chặt trong lòng mà lên tiếng mắng chửi.



Người xung quanh không khỏi cảm phục cô. Trần đời vẫn có người can đảm như vậy.



“Bối Tư Mạn. Cô nghĩ cô là ai mà dám đòi hỏi tôi. Bóp chết cô chỉ là một cái tiện tay, còn dám mưu cầu tự do. Yêu cầu cao sang nhỉ.” Lời nói lạnh lẽo cùng hơi thở nguy hiểm phả lên mặt Tư Mạn khiến da đầu cô tê dại. Ý chỉ này vừa hạ xuống, chính là ngoài việc được sống ra, cô không có quyền tự do.



Tư Mạn hừ mũi, đã hoàn toàn rõ không thể đôi co với Nghiêm Trạch, bằng không lại ăn một phát súng ở đâu đó. Mà cô vẫn còn trẻ, chưa muốn lên bàn thờ sớm như vậy, nên đành nín nhịn để mặc hắn càng siết chặt vòng tay ôm cô, không cho cô có nửa phân ý niệm chạy trốn.



“Quỳ xuống!!!” Hắc Miêu từ lúc nào đã trói chặt tên sát thủ định hạ sát Nghiêm Trạch kéo đến trước mặt hắn.



Xem vết thương trên vai vì đường đạn của Tư Mạn và vết bầm trên mặt, đủ thấy tên sát thủ này thất bại thảm hại như thế nào.



“Chủ thượng, chuyện này....” Kim chủ nhà họ Kim lách qua đám người, đứng bên cạnh Nghiêm Trạch lên tiếng, Kim gia là một trong những gia tộc được Nghiêm gia bảo hộ thương mại, đối với chuyện Nghiêm gia bị ám sát, đương nhiên ảnh hưởng không nhỏ đến gia tộc họ Kim, cho nên phản ứng nhanh nhất trong tất cả cả hào môn vẫn là Kim chủ Kim Khiết.



“Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám động thổ trên đầu thái tuế, mưu sát chủ thượng, Kỷ gia đây là có ý gì?” Lại một gia tộc nữa lên tiếng, đó là đại tiểu thư nhà họ Lâm, Lâm Nhược Doanh. Họ Lâm đối với Nghiêm gia một lòng tận trung, lại đối với Kỷ gia đố kỵ tranh giành, cho nên tại bữa tiệc Kỷ gia tổ chức lại để xảy ra trận ám sát này. Trước tiên vẫn nên buộc chủ tiệc chịu trách nhiệm.




Kỷ Thế Phàm chỉnh lại y phục bị gấp ly sau cú tấn công đột ngột của Tư Mạn, dáng vẻ thư sinh hiền lành biến mất, chỉ còn ánh mắt nghiêm nghị nhìn Nghiêm Trạch:



“Chủ thượng, việc này không liên quan đến Kỷ gia, nếu có chăng buộc trách nhiệm cho Kỷ gia, thì chỉ có thể trách người làm không chu toàn, để kẻ gian trà trộn vào hàng ngũ mới dẫn đến cớ sự này. Mong ngài xem xét.”



Nghiêm Trạch hơi buông lỏng tay ôm Tư Mạn, để cô đứng sang một bên. Bất quá Tư Mạn vừa bị một người to lớn như vậy ôm chặt, chân cũng thoáng đau nhức, căn bản không thể đứng vững. Cho nên tay Nghiêm Trạch vừa rời khỏi eo cô liền loạng choạng sắp ngã.



Bàn tay vừa buông lỏng lại gấp gáp giữ chặt eo cô, đỡ lấy lưng cô, mày thoáng nhíu lại.



“Vô dụng!”



Tư Mạn tự nhiên bắt lấy bắp tay cường tráng của hắn, để mặc bản thân dựa vào lòng ngực rộng lớn, hừ lạnh không nói. Coi như cô sợ hắn, trần đời này hắn là người duy nhất dám nói cô vô dụng.



Nghiêm Trạch không buồn bỏ phản ứng kinh ngạc của đám người xung quanh vào mắt, cũng không để ý miệng của Hắc Báo, Hắc Miêu sắp rớt khỏi hàm sau một màn ‘đỡ đần’ kia của hai vị không coi người xung quanh ra cái gì này.



Nghiêm Trạch chiếu mắt về phía tên sát thủ, ánh mắt rét run như đông tháng chạp:



“Tôi cho cậu năm giây.”



Một câu nói này đả kích rất lớn đến tinh thần tên sát thủ mặt lạnh kia, danh tiếng của Nghiêm Trạch ra tay tàn nhẫn không phải là tự dưng mà có, Nghiêm Trạch nói năm giây, tức là cuộc đời hắn chỉ còn năm giây để hít thở. Nếu hắn không mở mồm, Nghiêm Trạch tuyệt nhiên sẽ không để hắn sống lâu hơn.



Hắc Báo rút súng ra, lên đạn. Chĩa thẳng nòng súng vào thái dương tên sát thủ, miệng bắt đầu đếm.



Chúng nhân xung quanh vã mồ hôi nhìn tên sát thủ, bất giác đều lùi lại vài bước, tựa hồ sẽ sắp chứng kiến một cảnh máu me. Ai cũng biết đám sát thủ được đào tạo chuyên nghiệp đều rất cứng mồm, cho dù chết cũng không chịu mở miệng, cho nên một màn này ai nấy đều biết trước kết quả.



Tư Mạn hơi chấn động nhìn cảnh này. Cô trước nay cũng từng trốn vào vài tổ chức hắc bang đánh cắp thông tin, cũng đã gặp cảnh tượng máu chảy đầu rơi, chỉ là hành vi hạ thủ không chút lưu tình, không cần quan tâm có moi được tin hay không của Nghiêm Trạch khiến cô có chút run rẩy. Hắn đích thị không phải người.



Chỉ là việc mọi người không ngờ đến chính là tên sát thủ kia không những không tỏ ra sợ hãi, mà ngược lại còn bật cười. Nụ cười khoái trá, bất cần, không sợ hãi vang lên kích thích hệ thần kinh cảnh giác của chúng nhân.



“Câm mồm!” Hắc Báo nhịn không được liền quát.



Tên sát thủ cười đủ liền giương mắt nhìn Nghiêm Trạch:



“Các người nghĩ tôi sẽ ngu ngốc đến mức tay không tấc sắc vào đây, để thất bại rồi chết dưới tay Nghiêm Trạch. Ha ha, nực cười. Tôi cười các người quá ngu ngốc rồi.”



Chúng nhân nghe vậy thoáng kinh hãi. Ánh mắt Nghiêm Trạch cũng thẫm lại.



Tư Mạn bất an khởi động đồng hồ. Quả nhiên chiếc đồng hồ vang lên tiếng kêu báo động không mấy tốt lành. Cô nhanh miệng nói:



“Không ổn! Chủ thượng, trên người hắn có bom.”