Thương Tiến Tửu

Chương 54: Công Thế




Ngự sử đi theo tên là Dư Tiểu Tái, phẩm bậc không cao, là Ngự sử giám sát chính thất phẩm. Chức vị này giống Đô cấp sự trung các khoa, là chức vị phẩm bậc không cao nhưng quyền lực rất nặng, có quyền đôn đốc quản giáo, để hắn đứng ra điều hòa hai người thì không thể thích hợp hơn.

Lúc này đang mùa đông khắc nghiệt, Dư Tiểu Tái lại gấp đến đầu đầy mồ hôi. Hắn thường tuần tra bên ngoài, đi địa phương ban sai cũng chưa làm qua việc khó như vậy. Hai bên này hắn đều đắc tội không nổi mà! Hô một tiếng rát cả cổ họng tự nhiên lại hay, hai người miệng lưỡi sắc bén như đao kiếm cuối cùng cũng chịu nhìn về phía hắn.

Dư Tiểu Tái tận tình khuyên nhủ: “Giờ vẫn còn sớm, chúng ta trình công văn tra xét cho Tổng đốc từ từ xem, ta có mang trên người mà.”

Hắn vừa nói vừa lấy công văn trong ngực ra, đưa cho Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã thoáng lật lật, nhìn về phía Thần Dương, Thần Dương tức khắc nói: “Trấn phủ đại nhân mời đi bên này.”

Dư Tiểu Tái vỗ tay, nói: “Công tử nói đúng lắm, mọi việc cứ theo quy củ, chúng ta cũng là vì hoàng thượng ban sai mà, không cần vội vã mấy chuyện này.”

“Bên ngoài trời rét, Cốt Tân, mời vị này…” Tiêu Trì Dã chần chờ dừng lại.

Dư Tiểu Tái biết điều hắng giọng, khôi phục tiếng phổ thông: “Hạ quan họ Dư, tên Dư Tiểu Tái, tên tự là Do Kính. Trước tiên xin cảm ơn Tổng đốc có lòng, trà thì không uống được, việc công chưa xong, hạ quan còn phải theo Trấn phủ đại nhân.”

Tiêu Trì Dã liền không làm khó hắn nữa, hơi gật đầu. Cốt Tân tiến lên, hành lễ với Dư Tiểu Tái, dẫn hắn vào trong viện.

* * *

Thẩm Trạch Xuyên bước lên bậc đá, thư phòng Tiêu Trì Dã đã mở ra rồi, người hầu đứng hai bên một mực cúi thấp đầu.

Thần Dương nói: “Đây là thư phòng Tổng đốc, xin Trấn phủ đại nhân cứ tự nhiên.”

Thẩm Trạch Xuyên nâng tay, Cát Thanh Thanh liền tránh thân sang, gật gật đầu với Cẩm y vệ phía sau, mọi người liền lập tức tản ra, bắt đầu lật xem thư tịch trên giá.

Thần Dương ra hiệu Đinh Đào trông coi chỗ này, tiếp tục dẫn Thẩm Trạch Xuyên đi, chờ vòng qua qua hành lang, xuyên vào cửa chính là phòng ngủ của Tiêu Trì Dã.

Thần Dương nói: “Đây là phòng ngủ của Tổng đốc, bên trong có rất nhiều đồ vua ban thưởng, mời Trấn phủ đại nhân tự mình kiểm tra.”

Thẩm Trạch Xuyên đáp “Làm phiền rồi”, liền sải bước vào cửa.

Gian phòng của Tiêu Trì Dã lớn nhưng đơn giản ngoài tưởng tượng. Sau tấm bình phong là chiếc bàn dài vây móng ngựa, bên trên đặt mấy quyển binh thư. Không có hoa kiện trang trí, cũng không có đồ cổ tranh chữ, chỉ treo ngang trên vách một bức giang sơn Đại Chu.

Thẩm Trạch Xuyên cầm binh thư lên mở ra xem, bên trong phẳng phiu sạch sẽ, giống như chưa có người xem qua vậy.
Loading...


Qua một hồi lâu, cửa được khép lại.

Mắt Thẩm Trạch Xuyên không rời sách, y nói: “Dư Ngự sử tra xong thư phòng là tới nơi này rồi.”

Tiêu Trì Dã cởi áo khoác ngoài, nói: “Thư phòng phải tra tới tận sau trưa cơ. Phó Lâm Diệp cũng được đấy, để trốn ta mà đẩy ngươi tới.”

Thẩm Trạch Xuyên nhẹ nhàng lật trang sách, nói: “Hắn chính là không muốn đắc tội ai, mau tra cho xong, lập tức kết án.”

Tiêu Trì Dã nghiêng đầu, cách bức bình phong nhìn bóng hình của Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Sao ngươi lại trốn bên trong?”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Kiểm toán chứ còn gì.”

Tiêu Trì Dã nói: “Đồ ngươi muốn kiểm không ở nơi đó.”

Thẩm Trạch Xuyên khép sách, thả lại trên bàn, nói: “Vậy để ta tra xong mới biết được.”

Tiêu Trì Dã nâng ngón tay gõ gõ bức bình phong, nói: “Sao nghe như là muốn điều tra cái khác vậy.”

“Văn thư phản nghịch, khoản nhận hối lộ, thư từ quân vụ, ” Thẩm Trạch Xuyên nói cách bức bình phong, “ta đều phải điều tra.”

“Còn sót rồi, ” Tiêu Trì Dã nói, “thơ ca đồi trụy, kịch hoạ khiêu dâm không tra một chút sao?”

“Ta thân mang công vụ, ” Thẩm Trạch Xuyên nhẹ giọng nói, “huống hồ giờ ban ngày ban mặt, không dám lỗ mãng.”

Bức bình phong nửa thấu, mơ hồ thấy được thân hình hai người. Ngón tay Tiêu Trì Dã dọc theo cái bóng trượt tới vị trí cổ Thẩm Trạch Xuyên, dù không chạm tới, lại vẫn làm cho Thẩm Trạch Xuyên vụt lên nhiệt độ bị vuốt nhẹ.

“Hề Hồng Hiên mời ngươi uống rượu rồi.” Tiêu Trì Dã khẳng định.

“Ừm.” Thẩm Trạch Xuyên hờ hững đáp lại.

Ngón tay Tiêu Trì Dã trượt tới cổ áo Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Rượu hoa uống ngon không?”

Thẩm Trạch Xuyên ung dung thong thả nói: “Uống ngon.”

Tiêu Trì Dã nói: “Uống nóng chưa?”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Nóng rồi.”

Tiêu Trì Dã cũng nóng, ba ngón tay hắn trượt xuống, như là dọc theo cổ Thẩm Trạch Xuyên, đẩy vạt áo kia ra, một đường xuống phía dưới. Thẩm Trạch Xuyên không lùi mà tiến tới, cách bức bình phong thủy mặc giống như sương mù li ti, tùy cho ngón tay Tiêu Trì Dã nhẹ nhàng trượt qua ngực mình.

“Đeo khuyên tai không?” Tiêu Trì Dã bỗng hỏi.

“Không đeo, ” Thẩm Trạch Xuyên thoáng nghiêng đầu, lộ ra tai, “ngươi muốn bảo ta đeo à?”

“Nhị công tử làm chiếc khuyên ngọc bích nhỏ tặng ngươi chơi nhé.” Tiêu Trì Dã nói.

“Một chiếc?”

“Một chiếc, ” Con mắt Tiêu Trì Dã theo sát viền tai cùng cần cổ mông lung của y, nói, “đeo vào tai phải.”

Tiêu Trì Dã quen dùng tay phải sờ y, lúc lật thân lại hơi thấp đầu một chút là có thể ngậm thuỳ tai của y rồi. Ngọc bích tôn lên sự trơn bóng trắng trẻo, lúc gạt mái tóc bị mồ hôi thấm ướt bên tai, thần sắc mê loạn cùng thoả mãn của y nhất định rất đẹp.

Thẩm Trạch Xuyên không đáp lại, cách bức bình phong lộ ra ý cười vô cùng. Tiêu Trì Dã không thấy rõ đôi mắt y, nhưng có thể nhìn rõ khóe môi y, y lại đang tản ra loại mời gọi mà chính y chẳng phát giác được kia.

“Đến ôm ta đi.”

“Đến sờ ta đi.”

Tiêu Trì Dã nhắm mắt lại, cảm thấy Thẩm Trạch Xuyên mỗi một lần đều lưu lại chỗ trống lấp lửng, loại lời không một tiếng động này giống như xúi giục hm muốn cuộn trào sục sôi của hắn càng thêm mãnh liệt phát kích ra. Hắn thề, hắn nguyên bản không phải người sẽ dễ dàng bị khiêu khích như vậy, dục vọng của hắn vốn đều ở trên bầu trời cùng thảo nguyên.

“Rượu Ngẫu Hoa lâu uống ngon, rượu Hương Vân phường cũng uống ngon.” Thẩm Trạch Xuyên chẳng nảy may phát hiện ngụ ý trầm mặc của hắn, “Nhưng ngươi chơi ở Hương Vân phường nhiều năm như vậy, cũng không liệu được tỷ muội Hương Vân phường sẽ nhào vào lòng người khác phải không?”

“Tình mới tình cũ nói chung phải có chút khác biệt chứ, ” Tiêu Trì Dã nói, “bây giờ ta đang mê đắm thân thể ngươi, các nàng ấy ghen cũng là hợp tình hợp lý.”

“Chuyện Hề Hồng Hiên khống chế Hương Vân phường, ta cũng không biết.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Bây giờ các nàng nhất trí muốn khăng khăng là ngươi nhận hối lộ, làm sao đây nhỉ, ngươi muốn dùng tình nồng ý đượm để dỗ những tình cũ đó đi sửa lời khai sao?”

Tiêu Trì Dã thu tay về, nói: “Chủ nhân Hương Vân phường không phải Hề Hồng Hiên, ít nhất lúc ta còn chơi ở đó thì không phải. Hương Vân tỷ tại Hương Vân phường phải mạnh vì gạo bạo vì tiền, nổi tiếng cả với văn quan và trường thái học, chỉ bằng chút nước bẩn trong túi Hề Hồng Hiên khẳng định không thu phục được nàng.”


“Ý của ngươi là?”

“Có thể làm cho Hương Vân tạo chứng cứ giả, chỉ có hai khả năng. Một là nàng xuân tâm manh động, lưỡng tình tương duyệt với một vị công tử thế gia nào đó, cam nguyện vì đối phương mà đạp ta một cước, hai là nàng bị người uy hiếp, tạo chứng cứ giả là bất đắc dĩ mà thôi.” Tiêu Trì Dã nói, “Nếu là loại thứ hai thì chỉ cần tỉ mỉ tra một chút.”

“Xem ra tình cũ vẫn còn có chút phân lượng.” Thẩm Trạch Xuyên cười nói.

Tiêu Trì Dã nói: ” Tin tức mỗi lần Đô sát điều động ở Khuất Đô đều là do Hương Vân tiết lộ, nàng bất ngờ phản chiến… Ta cũng không nỡ nhìn nàng chịu khổ.”

“Đúng là người có lòng,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “đợt sau tết này khá là quan trọng, đầu xuân có thể xoay chuyển thế cục hay không, phải nhìn xem bây giờ ngươi chịu đòn ra sao, nhất định đừng có vì mỹ nhân mà tự loạn trận cước đấy.”

“Ta bây giờ nhàn cư trong trạch, không ra được, phải nhờ ngươi giúp ta tra thôi.” Tiêu Trì Dã nói, “Lúc đi thăm dò, tiện thể thay ta nói với Hương Vân, nhị công tử còn vương vấn nối lại tiền duyên với nàng.”

Thẩm Trạch Xuyên khẽ đẩy bức bình phong ra, nói: “Gần đây ta sự vụ bận rộn, e là không rảnh, chi bằng gọi Đinh Đào hoặc là Cốt Tân thay ngươi đi một chuyến vậy?”

Tiêu Trì Dã cuối cùng cũng nhìn rõ được y, nói: “Làm sao thế, chẳng phải đúng lúc ngươi đang ở phố lớn Đông Long sao?”

Thẩm Trạch Xuyên đang định trả lời, bỗng nhiên nghe bên ngoài có tiếng bước chân. Y còn chưa động, Tiêu Trì Dã đã đột nhiên khom lưng, nhấc y khiêng lên bả vai, vài bước phóng qua chiếc bàn dài, mang vào trong phòng ngủ.

Dư Tiểu Tái nhấc áo lên bậc, gõ vang cửa gọi: “Trấn phủ đại nhân?”

Trấn phủ đại nhân đang bị người đè sau giá áo, dựa vào vách tường không đáp được lời. Thường phục kia phủ hết lên người, Thẩm Trạch Xuyên trở tay chặn lồng ngực Tiêu Trì Dã, chếch cổ muốn đáp lời. Tiêu Trì Dã lại đột nhiên ôm cao y lên, Thẩm Trạch Xuyên đụng phải giá áo, thấy giá áo có khuynh hướng đổ xuống đất, lập tức nhấc chân ngăn cản. Tiêu Trì Dã nhân cơ hội nâng một chân khác của y lên bên hông, vây chặt y ở trước người hắn.

“Hắn có quyền trực tiếp trình lên vua, ” Tiêu Trì Dã chậm rãi nói, “để hắn nhìn thấy chúng ta ở cùng nhau thì không giải thích nổi đâu.”

Dư Tiểu Tái lại gõ gõ cửa, nói: “Trấn phủ đại nhân có trong đó không?”

Thẩm Trạch Xuyên nắm lấy tay Tiêu Trì Dã, thấp giọng nói: “Thừa dịp người gặp nguy không phải là quân tử.”

“Ta thừa dịp người gặp nguy?” Tiêu Trì Dã nâng mông y, chóp mũi sát lại, hắn cười lên, “Đúng, ta thừa dịp người gặp nguy.”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn thẳng vào hắn, ngực hơi phập phồng.

Dư Tiểu Tái hồi lâu không được đáp lại, liền đẩy cánh cửa. Hắn kẹp công văn tra xét bước vào, bắt đầu nhìn quanh gian nhà, chuẩn bị kiểm tra.

Chân dài của Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi cong lại, muốn móc giá áo về vị trí cũ. Lúc y duỗi chân eo mông đều phải cẩn thận cử động, bây giờ bị Tiêu Trì Dã nâng trong bàn tay, cuối cùng rịn ra tầng mồ hôi mỏng mới vững được giá áo.

Đợi giá áo ổn rồi, Tiêu Trì Dã mới dán vào tai y, dùng âm thanh vô cùng khẽ nói: “Thực ra nó không đổ được đâu.”

Thẩm Trạch Xuyên nhếch mắt nhìn hắn, mỉm cười làm khẩu hình: Ngươi —— là —— cái —— đồ —— khốn.

Tiêu Trì Dã hớn hở tiếp nhận, lại dán vào tai y nói: “Đeo khuyên tai đi Lan Chu.”

Dư Tiểu Tái lầm bầm lầu bầu gì đó, xem qua gian trước xong liền hướng vào trong phòng ngủ.

Thẩm Trạch Xuyên muốn cựa, Tiêu Trì Dã càng muốn đè y, tỏ rõ tư thái nếu y mà không gật đầu thì hắn nhất định không thả ra.

“Đeo đi, ” Hô hấp của Tiêu Trì Dã thấm ẩm tai Thẩm Trạch Xuyên, hơi thở nóng bỏng phả vào bên trong, ẩm ướt khiến sống lưng Thẩm Trạch Xuyên tê dại, Tiêu Trì Dã mỉm cười nỉ non, “đeo cho ta xem.”

Đeo cho ta xem.

Đây là yêu cầu điên cuồng ngang ngược biết bao, Tiêu Trì Dã không còn lảng tránh lòng muông dạ thú của mình nữa, hắn mang dục vọng nóng bỏng mà bức thiết dồn về hướng Thẩm Trạch Xuyên, muốn Thẩm Trạch Xuyên cảm nhận được phần nóng hổi này.

Đêm đó khi sa đoạ vực sâu, hai người là giao hoà tuyệt vọng, ngực bụng đẫm máu chặt chẽ dán sát, yếu đuối đều bại lộ trước mắt đối phương. Tiêu Trì Dã không muốn sau hừng đông chỉ một mình đơn độc nếm lại dư vị, hắn muốn nắm chặt mắt cá chân của Thẩm Trạch Xuyên, kéo Thẩm Trạch Xuyên trở lại từng chút từng chút, cầm cố y bên trong con sóng dục vọng chỉ có hai người bọn họ.

Dư Tiểu Tái đã chạy tới nơi mành rủ, Thẩm Trạch Xuyên túm chặt vải trên ngực Tiêu Trì Dã, dưới tình thế cấp bách này đối diện hắn trong gang tấc.

Dư Tiểu Tái vén rèm, nhìn thấy trong phòng ngủ không có người. Trên kệ áo trong góc kia là thường phục ngổn ngang thả xuống, hắn không tiện trực tiếp động vào, nên chỉ có thể dùng đôi mắt đánh giá bốn phía.

Thẩm Trạch Xuyên nằm dưới gầm giường khó nhọc hít thở, gầm giường này căn bản không chứa được hai người, lồng ngực Tiêu Trì Dã đè tới nỗi y chỉ có thể há miệng hồi sức, thân thể to lớn này thực sự quá nặng.

Tiêu Trì Dã cúi đầu nhìn y chăm chú.

Thẩm Trạch Xuyên lập tức như có cảm giác, không tiếng động biểu thị: Không được, đừng, không ——

Tiêu Trì Dã hôn y, cướp đi cơ hội thở dốc của y. Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên càng co càng chặt, víu lấy sau lưng Tiêu Trì Dã ẩn ẩn đau, nhưng Tiêu Trì Dã vẫn cứ làm y từ từ rơi vào nghẹt thở, cảm giác sắp sửa hôn mê khiến Thẩm Trạch Xuyên không thể chống đỡ được thế tiến công của Tiêu Trì Dã.

Cảm giác này như chìm đắm vào nước sâu, chỉ có Tiêu Trì Dã mới là nhánh cây trôi sông có thể cứu Thẩm Trạch Xuyên. Nhưng mà nhánh cây trôi sông này lại đang cường ngạnh mạnh mẽ mà công thành đoạt đất, giống như sóng lớn đánh tới, muốn Thẩm Trạch Xuyên ghi lòng tạc dạ, nhớ kỹ sự mạnh mẽ tột cùng của hắn thời khắc này, cùng với nỗi kinh hoảng lo sợ bị hắn từng bước xâm chiếm.