Thương Tiến Tửu

Chương 288: Ngoại Truyện: Năm ấy (2)




“Ly Bắc vương không đi giày!”

Nhóc bự đẩy Thẩm Trạch Xuyên ra, mặt đỏ bừng bừng như trái cà chua, kêu ông ổng với đám nhóc con vây quanh nó: “Ly Bắc vương đầu đội mũ đồng xanh quỷ sát, tay cầm bảo đao sắc lạnh bén ngọt, phi ngựa giết mở biển máu trùng vây, dọa lũ trọc Biên Sa sợ tên nào tên nấy sợ vãi đái ra quần, nhanh tựa gió cuốn cát bay.”

Trời giờ này đang oi như đổ lửa, hơi nóng bốc cuồn cuộn trên mặt đất, mấy tay buôn hàng rong dọc phố xá chẳng thấy tăm hơi đâu. Bên ngoài nhà hệt như cái lồng hấp, hầm chín rục cả người. Duy có mỗi cái gốc hòe già nọ là còn che được nắng.

Đám con nít nghe đến mê mẩn, chỉ mình Thẩm Trạch Xuyên phản lại: “Rõ ràng lần trước ngươi bảo Ly Bắc vương ngủ cũng không cởi giáp cơ mà, sao lần này lại bỏ giày rồi, đại ca ta bảo Ly Bắc sau mùa thu có thể rét đến nỗi chết người luôn, đi chân trần không đánh giặc được.”

Nhóc bự bô bô cái mồm văng tinh hoa tứ tung, đang nói hăng thì bị Thẩm Trạch Xuyên cắt giữa chừng như vậy, quýnh đến độ vỗ đùi kêu đét tiếng, đáp trả: “Ai bảo! Những lúc quá nguy cấp, thái giám đốc quân Khuất đô phái tới sắp lóc thịt người ta ra đến nơi, Ly Bắc vương thúc ngựa giương roi xông pha chiến trường, không rảnh mà xỏ giày mà!”

“Ò,” Thẩm Trạch Xuyên bóc viên kẹo trong tay ra, “cũng có lí.”

Đám con nít bị mùi ngọt hút mắt, tất cả đều dán mắt vào viên kẹo trong tay Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên xòe bàn tay ra, tỏ ý chúng nó ăn đi. Đám nhóc con reo hò hoan hô một hồi, tranh sạch nhẵn kẹo.

Nhóc bự nóng phát ngốt, vừa nhai kẹo vừa lau mồ hôi, ghen tị bảo Thẩm Trạch Xuyên: “Anh ngươi tốt thật đó, ngày nào cũng mua kẹo cho ngươi ăn.”

“Mấy hôm nay ta bị ốm,” Thẩm Trạch Xuyên ngậm kẹo, miệng nhai nhai lụng bụng từng chữ, “không thích uống thuốc, mẹ mới kêu đại ca mua cho ta.”

“Mẹ ngươi cũng tốt, nhìn đã thấy đẹp rồi, chả bù cho mẹ ta, ài!” nhóc bự mê thuyết thư*, bèn lập tức đứng nghiêm chỉnh lại, cất giọng lên, “chỉ thấy bên trong khoảnh sân tồi tàn một người đàn bà mặt xanh răng nanh ló ra, một tay túm quần, một tay cầm gáo, sải bước về phía trước —— Oái! Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, anh ta lập tức ăn ngay một cú nổ đom đóm mắt, răng vãi đầy đất!”

(*Hình thức kể chuyện dân gian theo nhạc.)

Thẩm Trạch Xuyên và đám trẻ con phá ra cười nghiêng ngả.

Nhóc mập cũng cười, càng nói càng hăng: “Công phu sử dụng gáo của mẹ ta, nếu mà lên chiến trường cũng chẳng thua kém gì đàn ông đâu. Nhà ta bắt đầu từ cha ta, nào ai chưa từng kinh qua ngón đòn trị dân lợi hại của mẹ ta! Tụi bây xem anh ta đi, tác oai tác quái thế, đến cả kẹo hồ lô của ta cũng còn giành, ổng phách lối hỗn láo vậy đó, về nhà coi có bị mẹ ta tẩn cho khóc bù lu bù loa như thường không.”

Nó vừa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng gầm ở đằng sau.

“Ranh con, suốt ngày ra ngoài bêu mặt anh mi!”

“Úi da!” nhóc bự vội vàng leo khỏi bệ đá, chạy té khói, “anh ta tới rồi, hôm khác gặp nha!”

Đám nhóc con rã đám theo tiếng kêu của nhóc mập, Thẩm Trạch Xuyên ngoái lại, nhìn thấy Kỷ Mộ cũng đang đi tới từ đằng xa. Y gấp giấy gói kẹo thành con ếch, chờ đến khi Kỷ Mộ tới gần, bèn bấm cho con ếch nhảy trong lòng bàn tay mình.

Trời nóng hầm hập, trán Kỷ Mộ phủ một lớp mồ hôi mong mỏng, anh nhấc vạt áo, ngồi xổm xuống bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên, nhìn con ếch xấu xí đến nỗi chẳng có chân, nhảy xiêu xiêu vẹo vẹo. Anh bèn hỏi: “Chân nó đâu?”

Thẩm Trạch Xuyên chỉ vào bên kia, đáp: “Ở đây có hai cái nè.”

Kỷ Mộ nghiêng mặt ngó, không khỏi phì cười, “Giỏi, hai chân sang hết một bên.” Anh vừa nói vừa đứng dậy, nâng tay gạt cành cây vướng người ra, đầu hứng ánh nắng chang chang bảo Thẩm Trạch Xuyên, “Đi, về nhà thôi.”

Thẩm Trạch Xuyên nhảy khỏi bệ đá, nhặt túi sách trên đất lên, lẽo đẽo theo sau lưng Kỷ Mộ về nhà. Y hẵng còn đang ngẫm nghĩ câu chuyện vừa mới được nghe, bèn hỏi Kỷ Mộ: “Thiết kỵ Ly Bắc chưa từng qua thành Đoan châu, sao mà ai cũng biết ngoại hình Ly Bắc vương thế nào vậy ạ?”

“Ai cũng biết, tức là chẳng ai biết đó.”

Thẩm Trạch Xuyên nghe không hiểu, Kỷ Mộ cũng không giải thích, anh nghiêng đầu nhìn nhóc em: “Mấy hôm nay trên lớp học giỏi lắm nha, thầy gặp cha ở chợ, khen đệ nhiều lắm đó, mẹ rất vui nên đã bí mật làm cho đệ một đôi giày mới.”

Thẩm Trạch Xuyên ngửa mặt lên, chỉ đáp: “Mẹ bí mật làm mà, sao ca lại biết?”

“Sao ca không biết cho được,” Kỷ Mộ thở dài, “sửa từ giày mới của ca chứ sao.”

Thẩm Trạch Xuyên quàng túi sách qua vai, chẳng biết phải trả lời sao nữa. Hoa Sính Đình thương Thẩm Trạch Xuyên, cái gì cũng cho y trước. Đi được nửa đường thì Kỷ Mộ thò tay xuống vỗ lưng Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Hộ ca đeo nhiều vào nhé, mẹ thức thâu đêm sửa đấy.”

Thẩm Trạch Xuyên nhìn Kỷ Mộ, gật đầu.

===

Trời ơi tôi thích Kỷ Mộ quá T_T thích Lan Chu bé quá T_T huhuhuhu T_T