Đạm Đài Hổ đứng đỡ đao, nghe binh lính thông báo thư nói xong, gật đầu, xoay người vào trong quân trướng. Trong quân trướng có mấy binh lính Đôn Châu, đều là tâm phúc của Đạm Đài Hổ, ở bên trong hút thuốc.
“Phủ quân có lệnh,” trong đó có một người hỏi, “ Tướng quân sao không vui?”
“Nhanh con nó nó đừng có hút nữa đi, ngột ngạt quá!” Đạm Đài Hổ bỏ đao xuống, nói: “ Phủ quân bảo ta điều binh đến võ đài Bắc Nguyên.”
Mấy binh lính thấy sắc mặt Đạm Đài Hổ không tốt, không dám nháo, tiếp đó là tắt tẩu thuốc đi. Cái người trẻ tuổi tóc vàng vừa nói chuyện kia, tên là Liễu Không, là ở phàn châu chiêu mộ vào, bình thường rất hay nói, cho nên được Đạm Đài Hổ coi trọng, đi theo Đạm Đài Hổ.
Liễu Không vén trướng lên cho bay hết mùi, đến cạnh Đạm Đài Hổ, vui cười nói: “Phủ quân chịu dùng tướng quân, chính là không để lời nói của Vương Hiển ở trong lòng, vẫn là tin tưởng tướng quân.”
“Phủ quân đương nhiên tin ta rồi.” Đạm Đài Hổ cầm đao “loảng xoảng” đặt lên bàn.
“Vậy tướng quân còn tức cái gì?”
“Phủ quân phái Dư Tiểu Tái đến đây đốc quân, người đang trên đường, sau ngày hôm nay có thể đến nơi,” vết sẹo trên mặt Đạm Đài Hổ không tự nhiên mà co rúm lại, “Trước kia Nhị gia không có quy củ này.”
“Tướng quân là thân tín của Nhị gia, ” Liễu Không thu liễm ý cười, “Không thể lớn bằng Phủ quân được.”
Đạm Đài Hổ nghe lời này xong, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng. Sau khi hắn từ bị Tiêu Trì Dã răn dạy, ở Đoan Châu chịu đòn nhận tội với Thẩm Trạch Xuyên, trở lại Đôn Châu còn phải bù lại tiền chi phí chung cho nha môn. Đầu xuân năm sau nếu không có chiến sự, binh lính của hắn phải giúp nha môn Đôn Châu làm ruộng. Thế này cũng chưa là gì, nhưng hắn không thể quên được ngày ấy, luôn lo lắng Thẩm Trạch Xuyên vì thế mà chán ghét vứt bỏ hắn, sau này sẽ không dùng lại. Đợi đến khi Thẩm Trạch Xuyên dùng hắn rồi, lại phái người đến giám sát quân.
“Tướng quân, ” Liễu Không hạ giọng, “Phủ quân giỏi thuật chế hành, đó là luật cai trị của đế vương. Dư Tiểu Tái Dư đại nhân là bia đài sáu châu, đến chỗ này của chúng ta, chức quyền lớn, trên tướng quân một bậc, trước hết tướng quân phải nhẫn nhịn, chờ Nhị gia trở về, tự có chỗ để tướng quân biện bạch.”
Đạm Đài Hổ nghe vậy càng bất an, nói: “Hiện giờ Nhị gia một lòng hướng về Phủ quân, nhất định sẽ không nghe ta nói, chỉ sợ đến lúc đó ta lại thêm dầu vào lửa.”
“Tương quân thật hồ đồ,” Liễu Không bày mưu tính cho Đạm Đài Hổ, “Phủ quân điều tướng quân đến võ đài Bắc Nguyên, chính là muốn tướng quân thủ Tỳ Châu. Tướng quân dũng mãnh như vậy, nhất định có thể dành đại thắng. Chờ tướng quân đánh thắng trận, Nhị gia đương nhiên sẽ rất vui, đến lúc đó tướng quân đều cập với Nhị gia chuyện loại bỏ đốc quân, Nhị gia chắc chắn sẽ đồng ý.”
Đạm Đài Hổ trong lòng không ngừng đắn đo, nói: “Chờ Nhị gia trở về, chỉ sợ phải sang năm.”
“Vậy chẳng phải tốt ư, an nguy của sáu châu đều buộc trên người tướng quân, đây là công lao lớn!” Liễu Không thấy sắc mặt của Đạm Đài Hổ hơi nguôi ngoai, tiếp tục nói, “Vả lại Dư Tiểu Tái đến đây tướng quân cũng không phải sợ hắn, hắn là đô quan, lại còn là đồ đệ của Đô Sát viện Sầm Dũ, ai biết được lòng hắn với Phủ quân là thật là giả? Tuy rằng nói tướng quân không lấy chuyện tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng chiến sự trước mắt, không thể không phòng.”
“Do Kính......” Đạm Đài Hổ trong chốc lát đột nhiên ngừng lại.
Không sai, Dư Tiểu Tái là đồ đệ của Sầm Dũ, hắn không trở về đêt tiếp tục làm đô quan của hắn, mà lại ở Trung Bác. Phủ quân vẫn tin hắn như vậy, vạn nhất hắn là mật thám của Khuých Đô phái tới, Phủ quân không phải là sẽ bị nguy hiểm sao?
“Ngươi nói đúng, ” Đạm Đài Hổ nhìn đao trên bàn, “Nhị gia đem sáu châu phó thác cho ta, ta phải bảo đảm Phủ quân cùng Tì Châu xảy ra chuyện gì, trận này chỉ có thể thắng không thể bại. Nếu đến lúc đó Do Kính khác thường...... Ta quyết không tha cho hắn!”
Liễu Không thay Đạm Đài Hổ đốt tẩu hút thuốc, chuyển quá, nói: “Ta thay tướng quân theo dõi hắn.”
Loading...
Tiêu Trì Dã nằm gối tay trên cát, nghe tiếng sóng vỗ nơi sông Trà Thạch, ngước mắt lên trời đếm sao, ngôi sao đầu tiên là Thẩm Lan Chu, ngôi sao thứ hai vẫn là Thẩm Lan Chu.
Lục Quảng Bạch bỏ thêm củi vào lửa, ngoảnh đầu nhìn về phía người đang im lặng ở bên trái, hỏi: “Đệ mang theo binh lính của bộ Hồi Nhan, là muốn đàm phán với lục bộ của A Mộc à?”
“Không phải đàm phán với A Mộc,” Tiêu Trì Dã liếc nhìn Lục Quảng Bạch, “Hiện giờ Nhị gia đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, muốn đàm thì cũng phải là hắn đến đàm với ta.”
“Không có cao lên,” Lục Quảng Bạch nói, “Khẩu khí ngông cuồng không ít.”
“Sẽ cao nữa thì lên đến trời,” Tiêu Trì Dã ngữ khí ung dung, “ Ta đủ cao rồi.”
“Dò thám nói là bộ liệu ưng đóng quân ở gần cách đạt lặc cũng rút lui rồi,” Lục Quảng Bạch lật củ khoai lang, “Đây là A Mộc muốn tập trung binh lực đang ở bên trong đại mạc đối phó với chúng ta.”
“Đúng vậy,” Tiêu Trì Dã ngửi thấy mùi thơm của khoai, bỗng nhiên ngồi dậy, cũng không sợ bỏng, bóc vở của một củ ra, “A Mộc chủ yếu đặt toàn quân lên Cáp Sâm, hiện giờ Cáp Sâm đã chết, chỉ còn lại các bộ tộc chịu ở giao chiến đại đánh giặc thay hắn.”
“Có thể thấy quân lương với ai cũng là một vấn đề khó,” Lục Quảng Bạch nói, “Đã không có Cáp Sâm, bộ Hồ Lộc cũng sẽ vì mình mà tính toán, cho dù bọn họ không đi theo A Mộc, thì có thêt trở lại ốc đảo ven hồ Xích Đề tiếp tục sinh sống—- ta còn chưa ăn đâu đấy.”
Tiêu Trì Dã và Lục Quảng Bạch vì tranh nhau củ khoai cuối cùng, ăn rất nhanh, hai người bỏng đến mức thở ra khí.
“Có phải bộ Hồ Lộc sẽ như vậy,” Tiêu Trì Dã thở nhè nhẹ, “Ốc đảo của bộ Hồ Lộc cũng không thể nuôi đủ được đại quân lục bộ của A Mộc, không thì hắn ở cách đạt lặc cày cấy làm gì? Tuyến đường vận chuyển của trung bắc đã đứt, hắn muốn tốc chiến tốc thắng.”
“Điều binh cũng là,” Lục Quảng Bạch không chịu được nóng, hai tay chống đầu gối, thấy lưỡi tê rần, “Sao mà nóng thế.”
Thần Dương mang túi nước đến, thấy khoai trong đống lửa đã hết, liền ném túi nước cho họ, không biết dùng biểu tình gì, phức tạp nói: “ Gia của ta ơi….. ở đây còn có mười mấy củ nguội mà….”
Tiêu Trì Dã uống nước lạnh, khôi phục lại thái độ bình thường, nói: “Cáp Sâm vừa chết, bộ Hãn Xà bộ sẽ không còn như trước, A Mộc nghĩ muốn giành lại uy danh, phải đánh thắng một trận cho các bộ tộc xem. Hắn muốn làm đại quân của Đại Mạc, người khác cũng muốn, bộ Hãn Xà ở Đại Mạc oai phong nhiều như vậy năm, hiện giờ bị thiệt hại nghiêm trọng như vậy, A Mộc gấp gáp điều động binh mã, cũng có nghĩa là tự bảo vệ mình.”
Lục Quảng Bạch đã sáng tỏ cười rộ lên: “Đệ đây là muốn bộ Hồi Nhan và bộ tộc khác đàm phán, muốn thời điểm A Mộc tập trung binh lực thì cắt đứt đường viện trợ bên ngoài của hắn, liên hợp với các bộ tộc khác bao vây tiêu diệt hắn.”
“Mấy năm nay bộ Hồi Nhan được hưởng lời từ chợ chung không ít,” Tiêu Trì Dã vặn túi nước, “ Sớm đã không còn là tiểu bộ nữa.”
Lục Quảng Bạch cầm túi nước của mình, cùng Tiêu Trì Dã nhìn cánh đồng hoang dã bao la trước mặt. Sông Trà Thạch sóng vỗ không ngừng, đây là tiếng vọng muôn thuở của giang sơn.
“Trận này đánh xong,” Lục Quảng Bạch nói, “ Ta sẽ trở về khải đông.”
“Gì cơ,” Tiêu Trì Dã cười nói, “Đã ăn quen cát của biên sa rồi à?”
Lục Quảng Bạch gật đầu, như là thực sự như thế thật: “ Cát lẫn bùn của Ly Bắc bọn đệ, giống như là ăn cháo vậy.”
Vừa nói xong, hai người nghiêng đầu nhìn nhau, lập tức cười ha ha.
Lục Quảng Bạch uống mấy ngụm nước, nói: “ Hồi còn trẻ rất khâm phục cha của đệ, mỗi lần gặp, đều muốn đến Ly Bắc chỗ bọn đệ, muốn thành Ly Bắc thiết kỵ. Đáng tiếc là huynh đệ nhà ta chết hết, khi ấy cha ta lại đã già, mà vẫn còn đang lăn lộn trong cát vàng, trừ ta ra, không ai chịu ở lại Biên Quận.”
Tiêu Trì Dã gập đôi chân dài, nói: “Đổi lại là ta, sớm đã chạy lâu rồi.”
“Ta cũng muốn chạy lắm, mỗi lần Khuých Đô không cho lương thực, ta liền nghĩ đến chuyện chạy. Hàm đức năm thứ tư chúng ta nhập đô, hoàng đế để ta quỳ gối ở cửa, khi đó ta đã nghĩ, thôi xong, cứ như vậy mà quỳ nữa, ta chính là Thẩm Vệ thứ hai.” Lục Quảng Bạch thở dài thật sâu, “Ai mà biết được cuối cùng lại chạy thật.”
Tiêu Trì Dã nhớ đến chuyện này, hắn nhìn về phía Lục Quảng Bạch, nói: “Lúc ấy Hải Các Lão đã điều lương viện trợ, nhưng lương thực mà Khuých Đô cấp cho Biên Quận lại là gạo hỏng, chuyện này ta và Lan Chu nghĩ không thông, tưởng Tiết Tu Trác làm, sau đó càng nghĩ càng kỳ quái.”
“Ta cũng nghĩ không thông,”Lục Quảng Bạch đặt túi nước xuống, “Hắn bức phản Ly Bắc, không có lý gì mà lại bức phản Biên Quận.”
“Nếu bọ cạp có thể đổi lương,” Tiêu Trì Dã nói, “ Huynh nhất định sẽ cùng bọn chúng gặp qua.”
“Quan Khuých Đô mà ta thấy có mấy người đâu,” Lục Quảng Bạch nói, “Nhưng mà thái giám thì một đống.”
Hắn nói xong, hai người yên lặng một lát.
Lục Quảng Bạch chợt đứng lên, túi nước rơi xuống đất, hắn nói: “Giám quân thái giám!”
Tiết Tu Dịch nghiêng vẹo trong chiếc ghế lớn, bên cạnh có người tính sổ, hắn chỉ cần ngồi đó xem qua một cái thì coi như là ban sai rồi. Hắn xoay quả cầu thủy tinh trong tay, đây là đồ chơi mới của hắn, kiểu dáng tinh xảo, nhóm thương nhân đặc biệt cống cho hắn.
“Tìm đường?” Tiêu Trì Dã nói, “Vậy ngươi che che giấu giấu cái mặt làm gì? lại đây cho bản quan lời giải thích rõ ràng, ngươi muốn đi đâu vậy hả tên viên quan nhỏ nha môn kia?”
Tên nam nhân quấn khắn trùm đầu kia đảo mắt một vòng, đến trước mặt Tiết Tu Dịch, che miệng nhỏ giọng nói: “Muốn cầu xin đại nhân truyền cho lão tổ tông cái lời nhắn.”
Tiết Tu Dịch nghe xong giọng nói này, nhân tiện hỏi: “Ngươi cũng là thái giám?”
Nam nhân xấu hổ, ấp a ấp úng: “ Dạ….”
Tiết Tu Dịch hơi ngồi thẳng lại, bảo người xung quanh lui xuống, nghi ngờ quan sát hắn, nói: “Đừng có che mặt nữa, để bản quan xem cái bộ dạng ngươi trông thế nào, nếu bộ dạng cực kỳ xấu xí, vậy thì phải thương lượng lại từ đầu.”
Nam nhân cởi cái khăn ra, ngoan ngoãn chờ trong chốc lát, không thấy Tiết Tu Dịch nói gì, liền ngẩng đầu lên lưu loát nói: “Đại nhân không biết nô tài sao? đại nhân, nô tài là Nghênh Hỉ ở bên cạnh lão tổ tông. Trong năm Thiên Sâm được tiên đế khâm điểm, nô tài đã đến khải đông làm giám quân thái giám!”
Tiết tu dich thực sự là không biết người này, từ trước đến nay hắn đều tiểu quan tầm thường, nào đã từng có cơ hội tiếp xúc với thái giám bao giờ? Lập tức hàm hồ nói: “Đã gặp qua, đã gặp qua rồi.”
Ánh mắt của Tiết Tu Dịch đột nhiên léo lên, trong khoảnh khắc đột nhiên nhớ ra, giám quân thái giám được Khuých Đô phái đi trước đây đã bị tta bắt giam, sau khi trở về Khuých Đô sớm đã bị cách chức. Hắn lập tức biến sắc, nói: “Ngươi không phải bị Bộ hình tóm rồi sao!”
“Ấy chết,” Nghênh Hỉ gấp đến mức giậm chận, “Đó là chuyện đã cũ rồi, hoàng thượng cũng đã đổi, tội này của nô tài, cũng sớm đã không còn rồi!”
Tiết Tu Dịch ngạc nhiên nghi ngờ, thứ nhất là sợ Nghênh Hỉ lừa mình, đến lúc đó cho tiến cung rồi, sẽ gây phiền toái cho lão tổ tông, thứ hai sợ tội của Nghênh Hỉ chưa được rửa sạch sẽ, Hình bộ truy xét lại sẽ liên lụy đến hắn, hắn không duyên không cớ lại chọc phải một hố phân!”
“Nô tài đến gặp đại nhân, chính là phụng lệnh của lão tổ tông,” Nghênh Hỉ từ trong ngực lất ra thẻ bài, hai bay trình lên cho Tiết đại xem, “Đại nhân xem một chút, đây là thẻ bài trong triều.”
Tiêu Trì Dã nương theo ánh sáng của đèn mà nhìn cái thẻ bài tinh tế kia. Phía sau quả thật có tên Nghênh Hỉ. Hắn giữ thẻ bài không trả, hỏi: “Bên Hình bộ cũng đã thông rồi ư? Nơi đây không như trong cung, nếu xảy ra chuyện gì, đừng nói là bản quan, mà lão tổ tông cũng không cứu được ngươi.”
“Đã thông,” Nghênh Hỉ sợ hắn không tin, “Lão tổ tông tìm ngươi, có thể giả sao? Nếu giả thì nô tài đã không đứng trước mặt đại nhân.”
Tiết Tu Dịch không muốn đắc tội với nội hoạn, tên Nghênh Hỉ này nếu thực sự là nghĩa tử nghĩa tôn của phúc mãn, hắn chặn người ở ngoài cung, cũng không có cách nào ăn nói với phúc mãn. Hắn do dự một lát, nói: “Ngươi chờ đi, mấy bữa nữa có công công ra ngoài mua bán, muốn đến nộ kho của chúng ta lấy rau, khi đó thuận tiện, ngươi hãy theo vào cùng.”
Nghênh Hỉ vui vô cùng, liên tục gật đầu.
Tiết Tu Dịch không yên lòng, căn dặn: “ Đây là sắp xếp của lão tổ tông.”
“Đại nhân yên tâm,” Nghênh Hỉ nhét miếng vàng vào tay tiết đại, “Nô tài rất sạch sẽ, đảm bảo sẽ không để lại phiền toái cho đại nhân và lão tổ tông.”
Mấy ngày sau, Đôn Châu mưa nhỏ. Mưa rơi trên lá, làm phiến trên đường thành đen. Đạm Đài Hổ đứng ở cửa đợi một lúc lâu, Liễu Không che ô cho hắn, hắn cáu kỉnh nói: “ Bảo là sáng đến, thế mà đến bây giờ còn chưa thấy mặt.”
“Có thể là do nán lại trên đường.” Liễu Không với cổ nhìn xung quanh, thấy có chiếc xe ngựa trong mưa đang đến, liền nói: “ Tướng quân, Dư đại nhân đến rồi.”
Ngựa dầm mưa, lông bờm ướt sũng, dừng trước mặt Đạm Đài Hổ suýt nữa thì lắc lắc lông bờm. đàm đại hổ giơ tay vỗ vỗ gáy ngựa, nới với người chăn ngựa: “ Chạy cả đường dài rồi, lát nữa đến chuồng ngựa, cho nó ăn ngon.”
Đang nói, chợt thấy màn xe hơi vén ra, lộ ra mặt của Dư Tiểu Tái, chắp tay hành về với Đạm Đài Hổ.
“Đều là người quen, đừng có hành lễ làm gì.” Đạm Đài Hổ nói xong dòm vào trong xe, “Vương Hiến không đến?”
“Phủ quân quay về Tỳ Châu, Đoan Châu còn phải cấp lương cho Nhị gia, phải có người giám sát, huynh ấy ở lại Đoan Châu rồi.” Dư Tiểu Tái xuống xe ngựa, binh sĩ bên cạnh che ô cho hắn, hắn nhận lấy ô, che cho cả đàm đại hổ, hai người cùng đi vào trong. Dư Tiểu Tái nói: “Ngươi là tướng quân Đôn Châu, huynh ấy là chưởng quỹ của sáu châu, Lão Hổ, đắc tội với ai chứ đừng đắc tột với chưởng quỹ nha.”
Vũ phả vào ô phát ra tiếng lộp bộp, Đạm Đài Hổ nói: “Ta nào dám đắc tội với hắn? Sau này hắn đến Đôn Châu, ta sẽ phái binh xếp hàng dài mười dặm để chào đón hắn, cam đoan sẽ nhỏ giọng tiếng nhẹ cùng hắn nói chuyện.”
Dư Tiểu Tái biết hắn còn đang bực bội, liền khuyên nhủ: “Lão Hổ, ngươi đừng cho là chúng ta xem nhẹ võ tướng, đó đều là cách nghĩ bại hoại của Khuých Đô. Hiện giờ sáu châu đã bình định, các nơi đều phải tuân theo nguyên tắc kỷ luật. Ta nhiều chuyện hỏi ngươi một câu, chuyện xúc tiến quân lương, ngươi là chú trong đến quy tắc. Ngươi suy nghĩ chuyện quân lương, đây là lòng thành với Nhị gia, đổi lại là ai, cũng sẽ không đành lòng trách ngươi được, nhưng nếu chuyện này Phủ quân rõ ràng chỉ cho mình Mẫn Thận huynh làm.” Tay áo của Dư Tiểu Tái bị ướt, hắn đổi tay, cũng xoay ngươi, tiếp tục nói: “ Thì phải nghiêm chỉnh làm việc, ngươi ở tiền đường hỏi, hắn sao có thể ở tiền đường đáp? Sách lương là chuyện cơ mật của nha môn, không thể nói trên bàn tiệc được.”
Đạm Đài Hổ nghe hiểu ra ý tứ, đây là sư tiểu tái đến làm hòa chuyện kia, muốn để hắn và Vương Hiến tiêu tan hiềm khích trước đó. Hắn không phải là cứ giữ mãi chuyện này trong lòng, hắn cảm thấy Vương Hiến làm không chân chính, có chuyện ở Đôn Châu sao không thể nói thẳng? khi đi còn hòa hợp yên ấm, ngoảnh một cái thì đến trước mặt Phủ quân tố cáo hắn!
“Mẫn Thận huynh là đô quan, mới đến, khó tránh khỏi có người không phục,” Dư Tiểu Tái ôn hòa nói, “Ngươi là thân tín của Nhị gia, đương nhiên là huynh ấy không dám ngay tại chỗ làm bẽ mặt ngươi, ăn ngay nói thật với Phủ quân. Huynh ấy có công chuẩn bị quân lương, lại rất thành thạo chuyện chính vụ, Phủ quân đương nhiên là muốn để huynh ấy đảm nhiệm chuyện quân vụ và chính sự rồi. Sau này ngươi điều binh, đều phải cùng huynh ấy thương nghị quân lương và quân khí, không nên cứ mãi khúc mắc như vậy với nhau.”
Dư Tiểu Tái nói có lý, nhưng Đạm Đài Hổ nghe mà không cảm nhận được gì. Dư Tiểu Tái không phải là vì Vương Hiến mà bất bình, vương Mẫn Thận mới đến không dễ dàng, đàm đại hổ hắn đáng phải chịu sự tức giận này ư? hắn nhớ đến chuyện sách lương là lại tức, trước khi đi Vương Hiến không đề cập với hắn nửa lời, lúc hắn khao thủ bị quân Đôn Châu cũng không ai trong nha môn nói đến chuyện chi phí chung. Hắn xem như là quay về cảm giác lúc mới đến đây, đây là nha môn Đôn Châu mượn Vương Hiến mà xa lánh hắn.
Dư Tiểu Tái cũng hiểu được, nha môn Đôn Châu không dám nháo trước mặt đàm đại hổ, liền một mực dọa hắn. Đạm Đài Hổ là chủ tướng Đôn Châu, ngay cả sách lương Đôn Châu cũng chưa xem qua, thì không phải là quan nha môn đang muốn trị hắn hay sao? Hắn là ngậm bồ hòn làm ngọt, trước mặt Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã có khổ cũng không kêu, chuyện vô sỉ của đại tiệc kia cũng khiến nhục nhã không chịu nổi.
Nhưng mà hiện nay đang là thời kỳ nhạy cảm, chuyện này không nên truy cứu sâu.
Dư Tiểu Tái đem cán ô nhét vào tay đàm đại hổ, thành khẩn nói: “Lão hổ, ngươi là người thẳng tính, chỉ biết tiến mà không biết lùi, chuyện như vậy, khó tránh khỏi thị thiệt. Bọn họ làm khó dễ ngươi, đơn giản vì ngươi có quân quyền trong tay. Ta khuyên ngươi, nếu ngươi không có ý niệm làm quan trong đầu, thì không cần phải xuống nước cùng họ. Ngươi có chiến công hiển hách, Phủ quân sẽ không để ngươi ủy khuất. Ngươi cho là Phủ quân thật sự không nhìn ra được lần này xảy ra chuyện gì ư? Nhị gia tức giận lớn như vậy, Phủ quân vẫn để ngươi ở Đôn Châu như cũ, đây không phải là cho ngươi chỗ dựa sao? Phủ quân đây là thay ngươi gõ bọn họ! Ngươi không cần phải bực bội Phủ quân, ngoan ngoãn nhận sai, thành thật mà trả lại chi phí chung. Chỉ cần ngươi viết thư giảng hòa với Mẫn Thận huynh, ta cam đoan, không đến nửa tháng, Phủ quân sẽ thưởng ngươi.”
Làm đô quan tốt như vậy vậy? Nói đô quan dễ làm, đó chỉ là những lời đồn trên phố. Hễ là quan viên tài năng có chỗ đứng ở Khuých Đô, bất luận là xuất thân lớn nhỏ, đều kiểu người đã trải qua năm vĩnh nghi, hàm đức mà Hoa Phan tham gia chính sự, rất biết thời thế. Dư Tiểu Tái xuất thân hàn môn, trong những năm thế gia tham gia chính trị ngoài chuyện chạy đến các địa phương, còn cùng bọn đầu trâu mặt ngựa của địa phương giao tiếp, đô sát kiểm tra đánh giá lúc nào cũng là xuất sắc nhất. Sầm Dũ đề bạt nhiều đệ tử như vậy, nhưng chỉ có duy nhất Dư Tiểu Tái có thể đảm đương được trong trách. Lời hắn nói với Đạm Đài Hổ, đều thể hiện sự chân thành trong đó.
Đạm Đài Hổ mấp máy môi, nhưng đều nghẹn ở trong họng.
Dư Tiểu Tái thấy thắc mặt sầu não của Đạm Đài Hổ, biết hắn vẫn không thể nuốt trôi khẩu khí này, nhạy bén, nói: “Nếu ngươi có thể hạ mặt cầu hòa với Mẫn Thận huynh, vừa hay ngăn chặn được miệng lưỡi của những kẻ bên ngoài hay sao? Bọn họ cười nhạo ngươi là A Mông nước Ngô, ngươi càng phải không để những kẻ đó như ý, cho bọn chúng thấy được vẻ anh hùng vốn có của ngươi.”
Đạm Đài Hổ tính nóng nảy, không thích hợp với sự kích động, nhưng tâm tư hắn đơn giản, không có ý xấu, hiểu thấu thì sẽ làm theo. Lập tức nắm chặt cán ô, ồm ồm nói: “Nhị gia huấn ta, ta biêt sai, chuyện yến tiệc không nên tổ chức, chi phí chung nhất định phải trả lại. Lão tử ở Đoan Châu sẽ dập đầu, nói lời xin lỗi với Mẫn Thận.” hắn nâng cánh tay cọ vào bả đao, “Tối nay ta sẽ viết thư cho Vương Hiến.”
Tiếng mưa rơi lộn xộn, có nhiều vũng nước trên mặt đất, tập âm khiến cho Liễu Không nghe không rõ chuyện hai người họ đang nói là gì. Hắn cầm ô, không thể đến gần nghe, chỉ có thể đi theo. Cũng may đoạn này không dài, đến doanh địa, ô còn chưa cụp xuống, đạm đại hổ bảo hắn đi chuẩn bị nồi.
“Trời lạnh, đường không dễ đi, ngày mai ngươi và ta phải đến Tỳ Châu.” Đạm đại hổ cởi áo khoác ra, kéo tay áo, “Đêm nay ăn cái gì nóng nóng, ấm ấm. Liễu Không, đi nấu mấy con thỏ của ta lên, ta cùng Do Kính nhắm rượu.”
Liễu Không trả lời vâng, tay chân cần mẫn giúp Dư Tiểu Tái cởi áo khoác, móc lên giá áo trong trướng.
Dư Tiểu Tái xoa tay, nhìn quanh trướng, nói với Đạm Đài Hổ: “Chỗ này của ngươi rất đơn sơ! Ta tưởng là….”
Liễu Không lùi ra cửa, thả mành trướng xuống, chặn tiếng của dư tiêu tái lại.
Trời mưa đường ẩm ướt, trơn trượt, xốc nẩy. Thẩm Trạch Xuyên vốn cùng Diêu Ôn Ngọc chơi cờ, đánh được một nửa thì thấy choáng váng khó chịu. Phí Thịnh vén mành xe lên chút, y dựa vào cửa sổ mới ổn định được.
“Do Kính nhanh nhạy,” Diêu Ôn Ngọc nhìn mưa, “Nói chuyện hài hước, còn không có vẻ kiêu căng gì. Phủ quân phái hắn đi giám quân, rất thích hợp nhất.”
“Khi rảnh rỗi Do Kính có thể chọc cười, quan trọng là không phạm sai lầm,” Thẩm Trạch Xuyên trên người có chút mồ hôi lạnh, dựa vào gối mềm, “Hắn không phải trái nói thẳng như Chu Quế, mà là khéo léo đưa đẩy.”
Diêu Ôn Ngọc kéo áo thu quân cờ.
Thẩm Trạch Xuyên nghe tiếng mưa rơi bên cửa sổ, đầu ngón tay còn nắm quân cờ khẽ gõ xuống bàn theo nhịp mưa, sau một lúc lâu nói: “Nước trong thì không có cá, mà đục quá thì cũng khiến cho người ta phiền lòng.”