Đêm này không phát sinh chuyện gì, khi A Sơ tỉnh lại,vẫn thư thư phục phục nằm giữa giường,đưa mắt nhìn chung quanh, vừa lúc Đại A Chiết mang đồ ăn sáng đi vào.
A Sơ ngượng ngùng xê dịch sang một phía, làm bộ như từ đầu tới cuối mình chỉ ngủ có một bên. Đại A Chiết đặt đồ ăn sáng xuống, hai chén cháo trứng bắc thảo thơm ngào ngạt, còn có hai quả trứng. A Sơ nhanh chóng xuống giường, rửa mặt rồi ăn sáng. Đây là lần đầu tiên nàng ăn đồ ăn thế gian, rất thích cháo thịt trứng bắc thảo, cực kỳ ngon miệng.
Ăn sáng xong, A Sơ vội vàng quay về Thương Nhiên Thiên cảnh.
Đại A Chiết lưu luyến không rời đưa đến ngoại ô, A Sơ đang lúc chuẩn bị gọi mây thì trong bụi cỏ phía trước có một cái gì đó màu đen di động. Tiến lên xem thử thì ra là mà một đám mây nhỏ, A Sơ vẫy tay với Đại A Chiết cách đó không xa” đến xem đi, nơi này có một đám mây màu đen”
Hôm nay trời không mưa cũng không có gió, mây trên thiên thượng sao lại chạy đến nơi này, lại là mây đen nữa. Đại A Chiết phát giác gì đó, thấy A Sơ đang tính sờ thử đám mây liền hô lớn “uy, uy, đừng đụng nó”
A Sơ “A?” Một tiếng, chân phải thuận theo tự nhiên đụng phải đám mây đen, trong phút chốc mây đen cuốn lên, nuốt hết cả người, nháy mắt bay đi xa.
Gió thổi ào ào bên tai, A Sơ không thể mở mắt, có gì đó vây quanh nàng, thân thể bị buộc cứng ngắc, không thể động đậy. Nàng bị ném tới một chỗ cứng rắn, đầu óc choáng váng đến hồ đồ, thiếu chút nữa ngất đi. A Sơ sắc mặt trắng bệch ngồi dậy, phát hiện mình đang bị một sợi dây màu vàng cột chặt.
Trên đầu vang lên thanh âm trêu chọc “lần đầu tiên đơn giản vậy đã bắt được mọt tiên tử, xem ra ngươi đúng là ngốc danh xứng với thực”
A Sơ hít sâu một hơi, gương mặt tuấn tú, lạnh như băng trước mắt chính là Hoặc Quân. Ma chủ Hoặc Quân chưa có chết đúng như dự đoán của Đại A Chiết. Nhưng hắn bắt nàng đến đây làm gì?hay là muốn hấp nàng? Thân là tiên gia, cho dù chết cũng không thể đánh mất cốt khí trước mặt ma nhân. A Sơ ưỡn ngực, cắn răng không chịu thua kém “ngươi, ngươi…ngươi bắt ta là gì? Ta không thông minh, không biết mưu kế, không thể hỗ trợ ngươi thống nhất tham giới, ngươi cũng không thể mua chuộc được ta”
Hoặc Quân dừng động tác uống trà, tà nghễ liếc A Sơ “ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta sao có thể đưa ra quyết định ngu xuẩn như vậy”
A Sơ nhìn mình bị buộc chặt, cổ áo có chút rộng mở “ vậy ngươi muốn làm gì?”
Hoặc Quân bỏ ly trà xuống, đi đến trước mặt nàng, một tay túm lấy áo nàng, vỗ vỗ “ta muốn gặp một người, hắn ở Thương Nhiên Thiên cảnh”
Đã từng có kinh nghiệm bị bóp cổ, biết Hoặc Quân sẽ không dùng mình để khai đao, A Sơ can đảm hơn, hét lớn “hừ, tự ngươi không vào được, lại muốn dụ thượng tiên đi ra sao? hắn sẽ không theo ngươi đến Ma giới đâu, sẽ không cùng ngươi thông đồng làm bậy”
Hoặc Quân ngồi xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt tràn ngập tin tưởng của nàng “ta muốn biết, hắn đến tột cùng có điểm nào thông minh hơn ta, có năng lực hơn ta, vì sao hắn có thể lên Thiên giới làm quân sư. Ta không phục. Đã lâu không gặp mặt hắn, có rất nhiều lời trong lòng cần nói với hắn”. Nói đến đây, hắn thấy trong mắt nàng hiện lên một tia khinh thường.
“Ngươi là tính kế sau lưng, thượng tiên lại quang minh lỗi lạc, dù thế nào, ngươi cũng không thể so với hắn”
Hoặc Quân cười lạnh “chỉ cần thắng, âm mưu hay dương mưu thì quan trọng gì. Ngươi chờ xem” dứt lời, đứng lên, tung ra hai chưởng ‘nhìn xem, ta cho ngươi mở rộng tầm mắt”
Hai ma nhân mặt đen, mặt đỏ khiêng cái gì đó trên vai đi vào điện. A Sơ lúc này mới nhìn rõ, đại điện ở đây rất rộng, vách tường là hắc hồng nham thạch, điện bài trí cũng không xa hoa. Chỉ để mấy bình hoa, vật phẩm linh tinh, hấp dẫn ánh mắt nhất là con nhện vằn vện trắng đen trên nóc nhà, làm cho khung cảnh càng thêm quỷ dị.
Hai ma nhân đến gần, A Sơ mới nhìn thấy cai bọn họ khiêng trên vai là Trầm Thê. Ma nhân cẩn thận đặt Trầm Thê lên giường rồi vội vàng lui ra. Hoặc Quân tiến lên, ngón tay thon dài nhẹ xẹt qua hai gò má nàng, ánh mắt bình tĩnh như nước. Nữ tử này hắn liếc mắt liền coi trọng, chẳng qua…chờ hắn và Mộ Khanh giải quyết xong, sẽ tới phiên nàng.
Trầm Thê chỉ là phàm thân, nàng lại đụng tới hết tiên lại ma, hết lên trời rồi xuống ma vực, đối với nữ tử bình thường chỉ sợ đã sớm bị dọa đến hoảng sợ. Trầm Thê xuất hiện làm cho A Sơ khẩn trương, nàng kêu to với Hoặc Quân “ngươi bắt ta là được rồi, sao còn muốn bắt nàng. Ta…ta cũng đủ để ngươi yêu cầu thượng tiên tới”
Hoặc Quân khinh thường liếc mắt nhìn nàng “ngươi quá đề cao mình rồi”
Sao… sao lại không thể tự tin, nàng có tệ đến vậy không? A Sơ không phục.
Ánh mắt Hoặc Quân như nước, không ngừng ngắm khuôn mặt tinh xảo của Trầm Thê “ta không tin, Mộ Khanh sẽ bỏ mặc, bắt cả hai sẽ chắc ăn hơn”
Vì câu này mà A Sơ thầm mắng Hoặc Quân đến tám vạn lần, còn trừng mắt liếc hắn. Trước khi xuất môn, Hoặc Quân còn ngoái đầu nhìn lại, có lẽ hắn đang vui vẻ nên đi viết chiến thư.Trong đầu A Sơ lập tức hiện ra nội dung chiến thư Hoặc Quân viết cho Mộ Khanh: Mộ Khanh, ta bắt được hai nữ nhân của ngươi, ngươi có muốn tới cứu hay không?ta ra tay luôn là như vậy, ta chính là lợi hại như vậy, ta là thiên hạ đệ nhất. Ngươi có bản lĩnh thì tới cướp lại ah, có bản lĩnh thì tới đánh ta. Hahahah
Trầm Thê sau khi tỉnh lại vẫn ở trên giường khóc lớn tiếng, tinh lực dư thừa giống như chim nhỏ liên tục kêu la, khóc mệt thì lại thấp giọng nức nở như con mèo nhỏ. A Sơ nghe đến phiền lại không thể che lỗ tai lại, đành phải bất đắc dĩ nói “ngươi nằm trên giường,ta thì bị trói, đãi ngộ khác biệt quá lớn, ta còn chưa khóc nà. Mà cũng tại ngươi, ngươi không ở yên trong Thương Nhiên Thiên cảnh, lại chạy ra ngoài hẹn hò mới bị Hoặc Quân bắt chứ gì?”
Trầm Thê ô ô khóc “ngày đó…ngày đó nhìn thấy người và Mộ thượng tiên đùa giỡn dưới tàng cây. Ta …ta ô, ô…ta thừa dịp các người không chú ý mà bỏ trốn, nào ngờ giữa đường…ô..ô, ta bị một đám mây đen bao quanh, tiếp theo thì ở đây”
“Bên trên Thương Nhiên Thiên cảnh có hạ kết giới, ngươi lại có thể tự do ra vào, không thấy kỳ lạ sao?”
Trầm Thê ngừng khóc “ta lấy trộm ngọc bội của hắn, kết giới cảm nhận được hơi thở của hắn, sẽ không làm tổn hại đến ta”
Nghe thật là kiêu ngạo, A Sơ không đành lòng nói cho nàng biết là Mộ Khanh cố ý cho đi, chỉ cười gượng.
Mấy canh giờ sau Hoặc Quân mới lại xuất hiện, A Sơ tò mò hỏi “ngươi đi làm gì vậy?”
Hoặc Quân đem A Sơ lên giường, nằm cùng Trầm Thê “ngủ trưa, dưỡng thần. Bây giờ ta mang các ngươi đi gặp hắn” đại chưởng vung lên, trước mặt trở nên tối đen.
Thân thể giống như đang ở trên mặt nước, bồng bềnh lên xuống, lát sau đã nghe được tiếng gió thổi ào ào, ngay sau đó trước mắt sáng ngời. A Sơ thử mở mắt, chung quanh không còn là đại điện của Ma giới mà bốn bề là mây trắng, nhìn kỹ hơn thì thấy nàng và Trầm Thê đang ở trên vách núi cao, mây trắng vờn quanh, không nhìn thấy bên dưới.
A Sơ đau đầu nói “vì sao bắt cóc và quyết chiến đều thích diễn ra trên vách núi, chúng ta xuống dưới được không, trên này gió lớn quá”
Nam nhân cao gầy tuấn kiện, mái tóc bay bay, áo choàng phía sau cũng tùy ý tung cao. A Sơ nghĩ có lẽ Hoặc Quân cảm thấy đứng trên vách núi như vậy oai hùng lại lãnh khốc hơn. Hoặc Quân lạnh lùng nói “nơi này địa thế cao, hắn dễ dàng hạ mây”
“Thì ra là thế…” A Sơ liếc hắn vài lần, yên lặng nhìn biển mây mờ mịt, Trầm Thê ở bên cạnh không ngừng hít mũi.
Đột nhiên nghe như có tiếng gió thổi ngược, chờ mong nhìn theo hướng gió, mấy ngày không gặp, trong lòng có chút tưởng niệm. Quái vật to lớn phá tan tầng mây, đỉnh đầu xoay quanh, vững vàng hạ xuống, thì ra là hồ lô lớn màu xanh, bên trên là bóng dáng màu đen quen thuộc.
A Sơ mờ mịt nhìn thân hình cao lớn cô đơn và lo lắng “Đại A Chiết, ngươi tới đây làm gì?ngươi…ngươi”
“Ta hiện là phàm thân, cho nên tới đây là đi tìm cái chết?” Đại A Chiết bổ sung nửa câu còn lại của A Sơ, vỗ vỗ hồ lô dưới thân mình, mỉm cười nói “không sai, ta hiện là phàm thân nhưng ta có một cái hồ lô, dù ta là người hay tiên, nó chỉ nhận thức thanh âm của ta”
Hoặc Quân rùng mình “Thanh hồ?nghe lệnh chủ nhân, có thể biến ra ngàn vạn ảo giác làm cho đối thủ tiêu hao sức lực”. Hắn ngước cằm, thái độ kiêu căng “ngươi cũng quá coi thường ta rồi, ngươi xác định hôm nay không phải đi tìm cái chết? huống hồ chi ngươi đã tàn phế, không có giá trị lợi dụng”
Bầu trời đột nhiên nổi lên một trận gió nhẹ, mây hợp lại rồi dần dần tản ra thành sương mù “không có giá trị lợi dụng còn muốn xem náo nhiệt, da mặt cũng quá dày ah” trên không sâu kín truyền đến một câu, ngẩng đầu lên thì thấy Mộ Khanh đứng trên mây, rũ mắt nhìn mấy người trên vách núi.
“Thượng tiên” A Sơ hai mắt sáng ngời, hô to
Mộ Khanh chậm rãi liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt lạnh như băng. A Sơ ngẩn người, toàn thân như bị cái liếc mắt của hắn làm đông lạnh, Mộ Khanh nói với Hoặc Quân “người ngươi muốn tìm là ta, mau bỏ khổn tiên thằng ra”
Thì ra bị khổn tiên thằng trói, hèn chi A Sơ cảm thấy càng động càng chặt, không biết Hoặc Quân lấy cái này ở đâu ra, nghe nói đây là vật của tiên gia, chỉ có nhân tài thành tiên mới có được, ngay cả nàng cũng không có mà Hoặc Quân có tới hai cái.
Hoặc Quân khinh miệt cười, hỏi Mộ Khanh “ngươi muốn ta thả ai? Ngươi không phải cũng biết có một câu chú ngữ sao? hay là tự mình thử một lần đi”
Mộ Khan hạ mây, cách Hoặc Quân không xa, mặt lạnh như băng “khổn tiên thằng bị ngươi chiếm giữ nhiều năm, chú ngữ e là đã sớm bị thay đổi”
Hoặc Quân cười nói “vậy thì sao, nếu chết một người, ta bồi thường cho ngươi người khác? Không chọn lựa được sao, sư huyn?”
Sư huynh? Người có mặt đều như bị sét đánh. Hoặc Quân gọi Mộ Khanh là sư huynh. A Sơ nhìn Mộ Khanh rồi lại nhìn Hoặc Quân, ngẫm nghĩ lại thì thấy cách nói chuyện của hai người đúng là có phần giống nhau, có lẽ vì là đồng môn nên tiêm nhiễm lẫn nhau. Nhưng…một người là tiên, một người là ma, sao có thể cùng một sư môn chứ?