Yêu Mi lạnh lùng cười “ta du lịch khắp thế gian, thích nhìn vạn vật tự nhiên sinh trưởng, hàn khí của băng tháp làm cho mọi vật trong mười dặm quanh Tử Kinh nhai đều không sống được, chẳng lẽ đây không phải là lỗi của hắn?”
Hànkhí băng tháp đúng là làm cho Tử kinh hoa cũng không nở được, ngày đó ASơ đã tận mắt nhìn thấy, chỉ có hồng thạch mà nơi khác thì hoa đã nở rộ. A Sơ vẫn cố biện hộ cho Mộ Khanh “thượng tiên cũng vì nghĩ cho vạn vậtnên mới tìm chỗ hẻo lánh, Tử Kinh nhai cũng không bị ảnh hưởng gì,thượng tiên cũng đã..tận lực”
Yêu Mi chua sót cười “hắn chính làmột thần tiên ích kỷ, năm đó đối với ca ca ta cũng thế, vì để có được nữ nhân kia mà làm mất hết thể diện của ca ca ta. Hắn chính là ích kỷ,người đã chết rồi hắn còn muốn dùng băng tháp để bảo trụ thân thể, bấtchấp thiên lý”
Nghe vậy, A Sơ cứng họng. Nàng không biết Yêu Hoavà Mộ Khan năm đó si tình nữ tử kia thế nào, nếu còn làm ầm ỹ chắc chắnsẽ bị thua thiệt cho nên nàng nhanh chóng thay đổi đề tài “ngươi khôngphải đến lấy Phật quả và Phật tuyền để phù hộ cho đứa bé trong bụng tẩutử ngươi sao, hiện giờ ca ca ngươi hạnh phúc như vậy, ngươi cần gì phảitính toán chi li, chuyện này suy cho cùng là chuyện của ba người bọn họ, liên quan gì tới ngươi?”
Yêu Mi thân hình run lên: “Ngươi!”
Tam công chúa vội ngăn trước mặt hắn ‘Yêu Mi, đừng nói nữa, chúng ta đi tìm Phật tuyền” Nàng túm lấy Yêu Mi, quay đầu nhìn A Sơ như xin lỗi. Yêu Mi tức giận đến phát run nhưng không muốn phát tác trước mặt tam côngchúa, phất tay áo tức giận rời đi
Lần đầu gặp Yêu Hoa thì đánhnhau, lần đầu gặp Yêu Mi lại cãi nhau, A Sơ cảm thấy mình với Thanh Khâu đời trước có cừu oán, nên đời này hễ gặp nhau là đỏ mắt. Nói đi cũngphải nói lại, chỉ có thể trách năm vạn năm trước Mộ Khanh và Yêu Hoa đãxảy ra tình tay ba, tới giờ còn liên lụy tới nàng.
Đi theo phương hướng tam công chúa chỉ, cảm thấy nơi này lục ấm thanh lương, bồ đề cao ngất, còn có một loại cây thấp sinh trưởng, lá cây rất kỳ lạ, mỗi mộtlá đều dài hơn bình thường, bên dưới hai ba phiến lá lại có mấy quả hình trứng màu lục, không nhìn kỹ dễ dàng bị lẫn lộn với lá cây
A Sơ nhìn chung quanh một vòng, ngoại trừ loại cây thấp này thì không có cây nào kết quả, như vậy đây chính là Phật quả.
Phật quả màu xanh đậm bóng bẩy, để trước mũi còn ngửi được mùi hương thảnnhiên. A Sơ hái một quả cho vào miệng, nước ngọt lành ngon miệng, ăn rất ngon cũng có tính chất giải khát. Lúc nãy chạy đến đây, lại cãi nhauvới Yêu Mi nên A Sơ đúng là hơi khát, hái liền một lúc bốn năm trái,ngồi xuống một tảng đá, chốc lát sau năm trái đã vào bụng nàng. A Sơ lại lo lắng ăn nhiều Phật quả quá, sau khi biến về chân thân thì không biến trở lại được, vì thế hái thêm ít trái rồi lưu luyến bước lên mây trởvề.
Trên đường, A Sơ tỉ mỉ ngắm nghía trái Phật quả, vừa cảm thấy hưng phấn lại vừa thấy đáng tiếc. Đáng tiếc là không thể ăn nhiều Phậtquả, hưng phấn là có thể lập tức nhìn thấy chân thân của mình. Chưa đếnĐông Lăng điện, A Sơ đã bị đau bụng. Nàng đứng trên mây lắc qua vặn lại, suýt chút nữa đã bị rơi xuống, cứ tưởng Phật quả bắt đầu phát huy tácdụng, nghĩ rằng sau này không biến trở về chân thân nữa, cảm giác rấtkhó chịu.
Bụng đau chịu không nổi, đã mấy lần nàng suýt ngất xỉu, cũng may còn chống đỡ được tới cửa Đông Lăng điện mới ngã lăn ra đất.Tiên thị canh cửa thấy nàng cả người đổ mồ hôi, vội vàng kêu tiên tỳ đưa nàng đến chỗ Thương Thuật.
Dù đang hôn mê, A Sơ vẫn cảm giácđược bụng đau quằn quại, ngửi được vị thuốc quen thuộc cũng thấy an tâmhơn, đột nhiên nhớ tới chân thân của mình, cố hết sức thanh tỉnh để nhìn xem bộ dáng thế nào. Nàng ra sức mở hai mắt, mí mắt nặng trịch, bụngrất đau. A Sơ ôm bụng xoa xoa ấn ấn nhằm giảm bớt đau đớn, đồng thờicũng ý thức ra, nếu đã quay về chân thân sao lại còn có tay?
Nàng cúi đầu thấy một đôi tay trắng noãn hơi gầy đang xoa lên bụng nàng,xiêm y mặt trên người lúc sáng vẫn y nguyên, toàn thân không có gì thayđổi, không có biến thân gì cả.
“Tỉnh? Sao bụng lại đau thành nhưvậy?’ bên tai vang lên thanh âm ôn hòa, A Sơ ngẩng đầu liền thấy MộKhanh đang ngồi bên giường, sắc mặt không tốt lắm.
Biết nàng hônmê, hắn vội vã chạy tới, bản thân bị thương chưa lành, dọc đường lại gặp gió lớn, tới nơi cũng thật vất vả. Thấy A Sơ vẻ mặt thống khổ nằm trêngiường, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh nàng hôn mê lần trước, trong lại thấy căng thẳng. Khi đó hắn độ khí cho nàng, còn đưa nàng đến ngâmtrong Thanh Hành tuyền mới tỉnh lại, nguyên nhân gì thì hắn biết rõ.Nhưng lần này…có gì đó không thích hợp, bụng đau còn phát ra tiếng kêu,chẳng lẽ nha đầu này ăn nhầm tiểu thú nào đó vào bụng?
A Sơ toát mồ hôi lạnh, run run nói “ta…ăn trái cây trên Phật sơn”
Thương Thuật kinh ngạc: “trái dại trên Phật sơn, đang yên đang lành, ngươi ăn trái dại làm gì, sẽ biến ah’
“Ta chính là muốn biến, ôi đau quá, Thương Thuật, cứu ta”
Thương Thuật tập trung chú ý lên mặt A Sơ, ngón tay dùng sức điểm lên mũinàng, lập tức có nhiều đốm nhỏ xuất hiện, A Sơ một tay ôm bụng, một tayche mũi, đụng phải những đối nhỏ, đau đến muốn chảy nước mắt. ThươngThuật ở bên cạnh còn cười nói “ngươi nhìn đi, trên mặt toàn là đốm đốmvết vết, nhất định sẽ biến dạng ah. Trái cây trên Phật sơn sao có thể ăn lung tung, chắc chắn sẽ rất nóng. Ai nha, ngươi nhìn xem, quá xấu, xấukhông thể ta. Chậc chậc”
A Sơ nghe vậy, đưa tay sờ lên mặt mình,quả nhiên mụn to mụn nhỏ che kín cả mặt, da mặt còn ẩn ẩn đau. Nàng mởto mắt, ánh mắt mông lung, bụng lại đột nhiên quặn đau. A Sơ đau đếncong người, Mộ Khanh rất lo lắng cho nàng, không thể nhìn Thương Thuậtcười đùa, lập tức nhéo hắn một cái, giận dữ nói “mặc kệ mặt của nàng sau này xấu hay đẹp, chữa cái bụng trước đi”
Thương Thuật hất tay Mộ Khanh ra, sửa sang lại xiêm y rồi hỏi A Sơ “muốn đi nhà xí sao?”
Thương Thuật nắm tay khụ hai tiếng, làm trấn định bài khai Mộ Khanh thủ, sửasang lại chính mình quần áo, hỏi A Sơ: “Tưởng như xí sao?”
A Sơ “Ta đau bụng!”
Thương Thuật: “Cho nên mới hỏi ngươi có muốn đi nhà xí không?”
A Sơ: “Không!”
Thương Thuật bất đắc dĩ thở dài một tiếng “ngươi không hợp với Phật quả chonên mới nảy sinh tác dụng phụ, chỉ cần tống hết Phật quả ra ngoài làxong. Theo lý thuyết, Phật quả có thể tự ra nhưng ngươi không muốn đinhà xí thì phải làm sao bây giờ”
A Sơ bi thống, hận cả cái bụng của mình, Mộ Khanh càng khẩn trương “nếu ngươi kéo không được vậy thì đành phải hút ra”