Ngọc Cẩm quăng xác hạt dưa lên tóc hắn, lớn tiếng quát “câm miệng”
Thương Thuật cắn răng cho Mộ Khanh uống thuốc xong, đỡ hắn nằm xuống mới đi ra gian ngoài, gỡ xác hạt dưa trên tóc xuống “Ngọc Cẩm, ta tốt xấu gì cũng làm cha rồi, ngươi đừng quăng ta như vậy nữa”
Từ sau khi gả cho Thương Thuật, tính tình Ngọc Cẩm ngày càng mạnh mẽ, hỏi ngược lại “ngươi cũng biết ngươi đã là cha đứa nhỏ sao?cũng biết mình nên giữ hình tượng sao?”
Thương Thuật đứng lên vuốt áo choàng, nói “ta đương nhiên muốn tạo dựng hình tượng người cha rồi. Hôm qua Uyển Uyển nói với ta là Tròn Vo cướp cơm trưa của nàng. A Sơ, ngươi nói xem đây là thế nào?”
A Sơ hoàn toàn không biết chuyện này, vội gọi Tròn Vo đến hỏi.
Tròn Vo thấy sự tình đã bại lộ, thẳng thắn thừa nhận “cơm của nàng có cá sông, còn của ta là cá biển, ta muốn đổi với nàng, nàng lại vứt cá biển của ta xuống đất, đòi lại cá của mình. Ta đã đưa cho nàng cá biển, là tự nàng làm rớt. Ta không chịu cho, nàng đành phải ăn cơm trắng”
Thương Thuật cười lạnh nói: “Hừ hừ, không chỉ có khi dễ Uyển Uyển, còn lãng phí đồ ăn.”
Tròn Vo la lên “ta không có lãng phí’ khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, nhăn nhó nói ‘sau đó ta lại biến thành mèo, ăn hết cá biển. Nếu không để Tử Vân sư phụ thấy, lại mắng chúng ta”
Nhớ tới nữ nhi bảo bối khóc lóc, Thương Thuật vẫn chưa tiêu cơn tức ‘ngươi nha, A Sơ không đành lòng đánh ngươi thì để ta đánh, không cho ngươi nếm lợi hại sẽ không biết thiên ngoại hữu thiên, dã tính khó dạy”
Tròn Vo ưỡn ngực chống nạnh “sao ngươi lại đòi đánh ta? Mẫu thân ta còn chưa đánh ta, ngươi dựa vào cái gì mà đòi đánh ta?”
“A a!” Thương Thuật xắn tay áo, tay nắm thành quyền, ra vẻ muốn đánh Tròn Vo.
Mộ Khanh bị bọn họ ồn ào làm tỉnh giấc, nhìn xuyên qua mành thấy Thương Thuật muốn đánh Tròn Vo, vội nhổm người dậy can ngăn “ngươi…ngươi không được đánh Tròn Vo. Ta thường nghe tiểu hài tử ở học đường đọc rằng: nuôi không dạy, lỗi của cha mẹ. Nếu ngươi muốn đánh thì đánh ta được rồi”
Thương Thuật quay đầu nói “ngươi cơ bắp cứng rắn, đánh ngươi không phải là ta tự đánh mình sao?” dứt lời vung tay, đánh nhẹ vào ót Tròn Vo.
Không cảm giác đau đớn, Tròn Vo mở to hai mắt, dùng sức đẩy Thương Thuật ra rồi chạy ra khỏi cửa, A Sơ đuổi theo ngăn hắn lại, nghiêm khắc nói “bây giờ ngươi theo Thương Thuật thúc thúc đi xin lỗi Uyển Uyển đi”
Tròn Vo lắc đầu “ta không đi, ta chỉ là muốn đổi với nàng”
“Nhưng Uyển Uyển không muốn, ngươi không thể đoạt của nàng, nếu tiểu tiên đồng khác đoạt cá của ngươi, ngươi sẽ thế nào?”
Khóe mắt hơi ướt, Tròn Vo cúi đầu đáp “ta hiểu được”
“Hừ hừ!” Thương Thuật cười gian hai tiếng, lôi kéo Tròn Vo đi ra ngoài. Ngọc Cẩm thu dọn hòm thuốc, trấn an A Sơ rằng Thương Thuật chẳng qua muốn dọa Tròn Vo, để hắn sau này không kiêu ngạo nữa, bảo nàng đừng lo lắng.
Hồi sau Tròn Vo quả nhiên bình yên vô sự trở về, tay còn cầm hai khối đường, đi đi lại lại trong đại sảnh nói “ta đã ăn no, nhà Uyển Uyển làm đồ ăn rất ngon”
A Sơ gắp rau bỏ vào chén mang đến cho Mộ Khanh, Tròn Vo đi theo nàng, đến trước cửa phòng nhìn nhìn rồi bỏ chạy về phòng mình nhanh như chớp. Nha hoàn tắm rửa thay quần áo cho hắn rồi dỗ hắn đi ngủ.
Học đường học sáu ngày, nghỉ một ngày. Hôm nay Tròn Vo ngủ đến trưa mới dậy, bị âm thanh bên ngoài đánh thức, đứng lên thì thấy đồ đạc, Mộ Khanh còn đang chuyển từ trên xe bên ngoài vào.
Đây là sau khi Mộ Khanh hết bệnh, sáng sớm đang tính ra ngoài đi chuyển hàng, A Sơ đã kéo hắn lại nói “ngươi đừng đi chuyển hàng cho người ta nữa, ta thấy ngươi ở nhà trồng hoa ủ mật còn lời nhiều hơn, mấy cái này ta không rành lắm, cần ngươi giúp ta”
Mấy chuyện này là sở trường của hắn, lại còn giúp A Sơ, Mộ Khanh đương nhiên đáp ứng ‘được, vậy ta sẽ ở nhà làm việc, giúp ngươi ủ mật hoa”
Cho nên lúc này hắn đang chuyển hạt giống và phân bón, chuẩn bị xong, Mộ Khanh sẽ cùng với thợ mướn được bắt đầu gieo trồng.
Nha hoàn thấy Tròn Vo chỉ mặc trung y chạy ra ngoài liền ôm hắn về phòng, vừa lúc A Sơ đến gọi hắn dậy, Mộ Khanh cũng đã chuyển xong các thứ, đến báo cáo với A Sơ. A Sơ đặt Tròn Vo lên đầu gối, chải tóc cho hắn, Mộ Khanh đứng ngoài cửa nhìn. Tròn Vo cố ý vô tình liếc mắt nhìn Mộ Khanh, hi vọng hắn thấy ánh mắt sắc bén của mình, biết khó mà lui nhưng Mộ Khanh vẫn đứng yên bất động, hắn bĩu môi ưỡn lưng. A Sơ chải tóc cho Tròn Vo xong, giải thích “tay nghề trồng trọt của cha ngươi rất giỏi, mật hoa ủ được chắn chắn hương vị sẽ rất ngọt ngào”
Tròn Vo liếc mắt nhìn người ngoài cửa “tốt thế nào thì cũng là một kẻ nghèo, ủ mật hoa là nhờ bọn nha hoàn, hắn không làm được gì”
A Sơ trầm mặt “mật hoa ngon là nhờ có hoa tốt, đó còn không phải công lao của cha ngươi?”
Tròn Vo cười lạnh “đúng vậy, cha ta tuyệt đỉnh thông minh, nếu là hắn, chắc chắn sẽ tuyệ hảo”
A Sơ trợn mắt nhìn Tròn Vo chằm chằm, Tròn Vo thấy nàng tức giận, vội vàng nhảy xuống.
Thấy A Sơ thay đổi sắc mặt, Mộ Khanh bước lên giật nhẹ ống tay áo nàng “A Sơ đừng giận, đùng giận”
A Sơ không để ý tới hắn, hướng nha hoàn kêu ‘mang tiểu công tử đến phòng chứa củi để phản tỉnh”
Tròn Vo liền khóc nháo “ô, ô, phòng chứa củi tối thui, Tròn Vo không muốn đi, không đi”
Nha hoàn bị A Sơ trừng mắt vội vàng tiến lên ôm Tròn Vo đi về phía phòng chứa củi, tiếng khóc của Tròn Vo cũng xa dần, A Sơ ngồi thịch lên ghế, thở dài, nhẹ giọng nói với Mộ Khanh “thực xin lỗi, vẫn để ngươi bị Tròn Vo chỉ trích”
Mộ Khanh lắc đầu, cười ngây ngô “ta không giận, Tròn Vo còn nhỏ, thiên chân vô tà. Ta…ta sẽ cố gắng làm cho Tròn Vo nhận ta…ta cũng sẽ xem hắn như con ruột”
Như con ruột?
A Sơ che mắt nhưng nước mắt vẫn len qua kẽ tay, Mộ Khanh hoảng hồn, không biết mình đã nói sai gì lại không tìm được cách an ủi. Hồi lâu A Sơ lau nước mắt, kéo hắn ngồi xuống, nhẹ giọng nói “chúng ta đến nay vẫn chưa lạy thiên địa, vẫn chia phòng ngủ. Ta không ép ngươi, nếu ngươi muốn đi thì cứ đi”
Mộ Khanh nghiêm mặt nói “tuy rằng ta và ngươi không bái thiên địa nhưng ta đã xem các ngươi là người thân nhất của ta. Ngươi đối với ta rất tốt, Tròn Vo cũng rất đáng yêu’. Hắn rũ mắt xuống, tay nắm chặt ‘có phải…ngươi thấy ta quá ngu ngốc, cho nên…không muốn…”
A Sơ lắc đầu “không phải, ta chỉ thấy không công bằng cho ngươi. Ngươi chưa kết hôn lại đột nhiên có thêm Tròn Vo,ngươi không thấy bất công sao?”
Mộ Khanh thở phào một hơi “Tròn Vo rất ngây thơ. Ta khi nhỏ cũng rất bướng bỉnh, luôn gây chuyện, vì thế hay bị cha nương đánh đòn. Cho nên Tròn Vo bướng bỉn cũng là bình thường. Ta chưa từng làm cha, ta không phải là người cha tốt, cho nên Tròn Vo mới tức giận. Ta sẽ cố gắng hơn”
Tròn Vo ở trong phòng chứa củi khóc lóc thê lương vẫn không có ai hỏi thăm, bụng lại đói mà chung quanh chỉ có cỏ khô và củi. Hắn không thích nơi âm u thế này, cũng không muốn bị nhốt, thầm niệm quyết, biến thành mèo, len qua khe cửa sổ ra ngoài.
Đi thẳng vào phòng bếp, từ xa đã thấy một nam nhân đang đứng bên bếp lò, tay cầm đũa đảo qua đảo lại trong nồi. Tròn Vo chạy vào, phát hiện ra nam nhân này chính là Mộ Khanh mình không ưa nhất liền cong đuôi, tính rời đi. Nhưng mới nhón chân, cái mũi thính đã ngửi được một mùi hương thơm ngát, là cá nha.
Hắn quay lại, nhảy lên bàn, thấy Mộ Khanh đang lọc bong bóng cá, thịt cá thì cho vào một cái chén khác. Tròn Vo liếm lưỡi, nghĩ mình đang là mèo, hắn sẽ không nhận ra nên da mặt dày hơn, bốn chân chụm lại, kêu meo meo. Mộ Khanh quay đầu, cười ôn hòa, vươn tay. Tròn Vo thoát khỏi cái vuốt ve của hắn, nhìn miếng cá trong chén, meo meo mấy tiếng. Mộ Khanh hiểu ý, bẻ một cái đuôi cá quăng đến cho hắn.
Tròn Vo dựng thẳng râu: dám cho hắn ăn đuôi cá? Cong chân trước hất cái đuôi cá rớt xuống đất, Mộ Khanh ngạc nhiên, lầm bầm “mèo mà cũng kén ăn dữ”
Là mèo thì chỉ được ăn đuôi cá thôi sao? Tròn Vo không cam lòng, muốn biến thân lại nhớ tới ánh mắt phẫn nộ của A Sơ liền thôi. Nếu để mẫu thân biết mình biến thành mèo chạy tới đây sẽ lại bắt hắn về nhốt, như vậy đâu có gì tốt.
Thấy Mộ Khanh bỏ bong bóng cá vào một cái chén khác, giống như để cho mình ăn, Tròn Vo gấp gáp kêu meo meo không ngừng. Mộ Khanh liếc nhìn hắn, rồi lại dùng chân chỉ chỉ, ý bảo còn cái đuôi cá. Tròn Vo không thèm nhìn, há to miệng, nhảy tới chỗ cái chén đựng thịt cá không xương.
Mộ Khanh thấy vậy vội dùng chiếc đũa gõ lên đầu hắn một cái, tay ôm chén, la lên “không được, thịt cá này là ta để dành cho Tròn Vo, ngươi không được phá hư chuyện tốt của ta”
Thì ra thịt cá này là để cho hắn, Tròn Vo vui vẻ, chạy vội về phòng chứa củi, biến thành hình người, vui sướng chờ Mộ Khanh mang cá tới.
Tròn Vo một lòng chờ Mộ Khanh lại nghe tiếng nữ nhân nói nhỏ bên cửa sổ ‘tiểu công tử, nô tỳ đưa cơm đến cho người đây”
Sao không phải hắn? chẳng lẽ nha hoàn đến sớm hơn? Hừ, động tác của hắn quá chậm
Bị mùi thức ăn dụ hoặc, Tròn Vo không cưỡng được, tiến đến bên cửa sổ nhận lấy chén cơm, ăn hai ba miếng, lòng vẫn trông chờ món cá của Mộ Khanh nhưng đợi hơn nửa ngày vẫn không thấy Mộ Khanh đâu. Nhìn chén cơm lạnh tanh, Tròn Vo khẳng định Mộ Khanh nói dối mèo, để cá cho mình ăn. Đúng là đáng giận mà.