Người vây quanh xem náo nhiệt cũng dần bỏ đi, A Sơ nhìn nam tử kia cười một cái, vươn tay ý bảo hắn đứng lên. Nam tử nhìn bàn tay trắng như bạch ngọc, rũ mắt xuống, tự mình chống tay đứng lên.
Vây xem nhân cũng tùy theo dần dần tản ra, A Sơ hướng thượng nam tử cười một cái, vươn tay ý bảo ký hắn đứng lên. Nam tử nhìn hướng hắn vươn tiêm bạch ngọc ngón tay, rũ mắt xuống tiệp, chính mình hai tay nhất chống đỡ theo thượng đứng lên.
A Sơ đem xe ngựa trả lại cho mã điếm, nam tử phụ giúp đẩy chiếc xe nhỏ đi theo sau, mọi người đều nhìn ba người với ánh mắt đặc biệt, nhất là khi nhìn thấy tấm biển “bán mình chôn cha” ở dưới cổ nam nhân kia.
Bởi vì rương kim nguyên bảo kia là do biến ra nên A Sơ lấy bạc trong người ra trả cho chưởng quầy. Bạc là thật, trên đường hạ phàm, Nhị Lang Thần đã đuổi theo đưa cho nàng, A Sơ cũng từng nhìn thấy bạc, đó là khi nàng giúp Đại A Chiết tìm sinh kế đã dùng hồ lô đổi với tiệm cầm đồ. Có bạc rồi, ăn cơm ở trọ đều không thành vấn đề.
Chưởng quầy mã điếm cất bạc, tham lam nói “tiểu nhân không dám nhìn trộm kim nguyên bảo của phu nhân nhưng chỉ muốn phu nhân cho thêm tiền, tiểu điếm có thể bán lỗ vốn chiếc xe này cho ngươi. Xe ngựa này là xe tốt nhất của chúng ta, cho ngựa ăn loại cỏ tốt nhất nhập từ nước ngoài về, con ngựa mới đi đứng có lực, chạy rất nhanh. Toa xe cũng thiết kế tỉ mỉ, vững chắc lại xinh đẹp. Rất có giá trị ah”
Nhưng A Sơ không muốn mua xe ngựa, tìm được Mộ Khanh rồi, thấy hắn kiếp này ba hồn bảy vía không được đầy đủ, nàng quyết định tìm Thương Thuật nhờ hỗ trợ.
Thấy A Sơ không đáp ứng, chưởng quầy vẻ mặt lòng nhìn Tròn Vo nói “nhìn tiểu oa nhi này đi, đi bộ mệt lắm phải không? Nếu có thể dùng xe ngựa thì ngươi sẽ thoải mái hơn nhiều”
Lời này nhắc nhở A Sơ tỉnh ngộ. Dù sao Tròn Vo vẫn là một đứa nhỏ, sức lực không bằng người lớn, vừa rồi gần như đã đi bộ khắp thôn trấn, bản thân mình chân còn mỏi nhừ huống chi là hắn. Vì thế A Sơ hỏi Tròn Vo “Tròn Vo, ngươi có muốn ngồi xe ngựa không?”
Tròn Vo lập tức gật đầu, vẻ mặt hưng phấn “ngồi xe ngựa rất vui, ta muốn ngồi. Con ngựa cũng thật đáng yêu, ta muốn cỡi ngựa”
Tròn Vo nói vậy, A Sơ liền lấy bạc đặt lên bàn “con ta đã thích ngồi xe ngựa, vậy nhờ chưởng quầy chuẩn bị tốt giùm ta”
Chưởng quầy nhận bạc, liên tục cam đoan “không thành vấn đề, có thể đưa thêm cho ngươi một bộ đệm ngồi. Mặt khác, chúng ta còn có thể giúp ngươi đưa người chết đến nơi non xanh nước biếc mà an táng. Chúng ta làm nghề vận chuyển, mong rằng sau này ngươi ghé thăm nhiều hơn”
“Làm phiền” A Sơ nắm tay Tròn Vo, lo lắng nhìn người ngoài cửa. Vong Xuyên bạc ghi lại đời này cha mẹ Mộ Khanh đều mất, hắn bán mình chôn cha, lập bia mộ đàng hoàng chứ không chịu tùy tiện đào một cái hố đem chôn. Không cha không mẹ, chắc lúc này hắn khó chịu lắm..hắn tuy ngốc nhưng cũng muốn tận mắt thấy phụ thân được hạ táng.
Chưởng quầy mã điếm kêu hai tiểu nhị tìm một chiếc xe ngựa đã cũ, lại dẫn ba người A Sơ đi mua quan tài, cẩn thận bỏ người chết vào. Sau đó xe ngựa chậm rãi đi ra ngoài trấn, đi khoảng hai can giờ, bọn họ dừng lại dưới chân núi, thấy chung quanh cũng có vài ngôi mộ, hán tử bán mình khóc sướt mướt hạ táng cha.
Trên đường trở về trấn, A Sơ hỏi “ngươi có nhà ở Liễu La trấn không?”
Nam tử gật gật đầu, nhẹ giọng nói “nhà rất rách nát, mưa gió liền không ở được, sau khi trở về, ta sẽ…sửa lại”
A Sơ cảm thấy trong lòng chua xót “đêm nay chúng ta ở trọ đi. Nhà của ngươi nếu cần sửa chữa thì nên sửa một lần luôn. Sau này ngươi ở cùng ta và Tròn Vo, ta là thê tử của ngươi, Tròn Vo là con ngươi, một nhà chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau”
Hắn vẫn cúi đầu, ngồi yên không nhúc nhích, ngón tay xoắn vạt áo, ấp úng nói “người khác đều nói ta ngốc. Ta…ta làm gì cũng không được, luôn phạm sai lầm…Sau này nếu ta lại làm sai, đừng đánh ta, được không?”, lại liếc mắt nhìn bên ngoài, ánh mắt thê lương “phụ thân lúc còn sống luô nói ta gây trở ngại chứ không giúp được gì, luôn gây họa, vô dụng. Chỉ có nương thương ta nhưng năm ta ba tuổi thì nương đã qua đời, trên đời này không còn ai thương ta giống nương ta nữa. Ta…ta sẽ cố gắng làm việc, đừng…ghét bỏ ta được không? Ta sẽ cố gắng làm tốt, khiến ngươi vừa lòng”
Nghe những lời này, trên mặt A Sơ tươi cười ôn hòa nhưng trong lòng lại đau, vỗ vỗ tay hắn nói “ta sẽ không ghét bỏ ngươi. Đúng rồi, ta tên A Sơ, ngươi gọi là gì?”
Hắn mất tự nhiên rút tay lại, thấp giọng nói “ta gọi là Bảo Bảo, Vương Bảo Bảo”
Tròn Vo đang ăn cá cũng bật cười “hahah, tên thật buồn cười. Bảo Bảo, Bảo Bảo”
A Sơ giận dữ liếc hắn “Tròn Vo, ngươi không được cười cha ngươi như vậy”
Vì bị Tròn Vo cười nhạo, Vương Bảo Bảo càng cúi đầu thấp hơn “con chó nhỏ ở nhà bên cũng kêu Bảo Bảo, ta không thích cái tên này”
A Sơ cũng không quen gọi hắn là Bảo Bảo, nghe hắn nói vậy liền dò hỏi “hay là ta đổi tên cho ngươi được không?”
Vương Bảo Bảo gật đầu, ngước mắt nhìn nữ tử hòa ái dễ gần trước mắt, sắc mặt đột nhiên đỏ lên “nhưng..nếu có thể, ta vẫn muốn mang họ Vương”
Chuyện nhỏ, A Sơ vui vẻ nói “được, vậy ta gọi ngươi là Mộ Khanh được không?”
Vương Bảo Bảo thì thào “Mộ Khanh…Vương Mộ Khanh…dễ nghe”
Lúc này xe ngựa đã vào trấn, chung quanh lại náo nhiệt hơn. A Sơ đưa túi tiền cho hắn “kim nguyên bảo này, ta..không thể cho ngươi, ngươi xem có đủ bán ngươi cho ta không?”
Mộ Khanh đẩy túi tiền ra, lắc đầu “ngươi giúp ta chôn phụ thân, coi như ta đã bán cho ngươi. Của ta chính là của ngươi, bạc này ngươi giữ đi”
A Sơ đưa tiền không được, cất giữ cũng không xong, thấp giọng nói “ta lừa ngươi đó, thực ra kim nguyên bảo không phải thật, cho nên ta không dám đưa cho ngươi, cho nên…ta không có tiền như béo nữ nhân kia”
Mộ Khanh cười cười, giọng nói vốn cứng nhắc bỗng trở nên mềm nhẹ “ta đã trải qua những ngày khổ cực, không cầu đại phú đại quý, chỉ mong bình an. Tuy rằng ta không thông minh nhưng cũng biết được tri ân báo đáp. Ngươi giúp ta thì là ân nhân của ta, về sau có phúc ngươi hưởng, có họa ta nhận”
Bất ngờ nói ra những lời này khiến A Sơ sợ ngây người, Mộ Khanh trước mặt là ngốc thật hay giả ngốc? có thể nói ra những lời cảm động lòng người như vậy. Ngay sau đó ánh mắt hắn liếc về con cá trong tay Tròn Vo, không tự giác liếm liếm môi lại nói với A Sơ “khí lực của ta rất lớn, có thể làm việc nặng. Ta giỏi nhất là chuyển thùng, phụ thân trước kia nói chỉ có việc này là ta làm không sai”
Tựa hồ ý thức được ánh mắt của Mộ Khanh, Tròn Vo lập tức gói cá lại, để ra ngoài cửa sổ xe. Mộ Khanh thu hồi tầm mắt, nuốt nước miếng, cúi đầu ôm bụng.
Động tác vừa rồi của Tròn Vo đã cho thấy sẽ không cho hắn cá, A Sơ nhìn ra ngoài cửa sổ vừa vặn nhìn thấy tiệm bán khoai lang, vội vàng sai người dừng xe, hướng ra ngoài hô lên “bán một củ khoai lang”
Người bán khoai bị âm thanh đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ, thấy trước mắt có một xe ngựa lớn, một cô gái diện mạo xinh đẹp chỉ vào hàng khoai nướng của hắn, vội vàng chọn một củ thật to. A Sơ đưa cho hắn một thỏi bạc, lão bán khoai nhìn thỏi bạc, không lập tức nhận lấy mà lấy tiền đồng và bạc vụn trên người mình bỏ vào túi, đưa thêm cho A Sơ. A Sơ nhìn túi tiền đồng và bạc vụn, nghi hoặc khó hiểu, Mộ Khanh ở bên cạnh giải thích “đây là lão bán khoái thối lại cho ngươi. Ngươi mau cất đi”
A Sơ đem túi tiền bỏ vào rương nhỏ, lại nói “không ngờ lại đổi được một túi lớn như vậy” rồi đưa khoai lang nóng hầm hập cho Mộ Khanh.
Mộ Khanh nhìn cũ khoai lang nóng hôi hổi lại không đưa tay nhận, Tròn Vo thì tức giận nói “mẫu thân có phụ thân liền quên ta, có thức ăn ngon cũng không mua cho ta một phần”
Nghe vậy, Mộ Khanh lập tức bẻ củ khoai làm hai, lộ ra thịt khoai lang vàng nhạt, thơm nức mũi. Đầu tiên hắn thổi cho ngụi bớt, sau đó đưa cho Tròn Vo “tiểu công tử, ăn đi, rất thơm”
Tròn Vo ngẩn người, ánh mắt chuyển từ củ khoai sang khuôn mặt chờ mong của Mộ Khanh, đột nhiên nhíu mày “ta không ăn”
Mộ Khanh sờ ót, khó hiểu “chẳng phải vừa rồi ngươi đòi ăn sao?”
Tròn Vo quay người, đưa lưng về phía hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mộ Khanh xấu hổ vuốt tóc, không biết làm sao với củ khoai trong tay, A Sơ cũng không có cách nào với Tròn Vo, cười nói với Mộ Khanh “đây là cho ngươi ăn, Tròn Vo ăn cá no rồi”
Mộ Khanh đưa củ khoai cho nàng “ngươi cũng ăn đi, ta không đói” vừa dứt lời bụng đã kêu rột rột, Mộ Khanh đỏ mặt, cúi đầu. Bàn tay bỗng nhiên bị người nắm lấy, ngẩng đầu thì thấy trong tay là củ khoai lang mà bên khóe miệng nữ tử xinh như hoa cũng dính đầy thịt khoai lang.
A Sơ vừa ăn vừa nói “chúng ta cùng ăn đi”
Mộ Khanh kinh ngạc nhìn nàng, mở to mắt “ngươi..ngươi không chê ta dơ sao?”
Nghe vậy, A Sơ cả giận “ngươi là phu quân ta, sao ta lại ghét bỏ chứ. Mặc kệ là hôm nay không hiểu được hay tương lai thế nào, thì đáp án của ta vẫn chỉ có một: không chê không rời”
Hắn vẫn kinh ngạc, ngây ngốc nhìn nàng, khuôn mặt hết trắng lại hồng, có chút mất tự nhiên. Tròn Vo đột nhiên xoay người, nhịn không được lên tiếng “nương, có phải ngươi nhận lầm không? Nhị Lang Thần thúc thúc nói, cha ta là mỹ nam tử phong hoa tuyệt đại, khí chất phi phàm nhưng người này…đừng nói là anh tuấn, trên người hắn toàn là khí chất ngốc”
Mộ Khanh nắm củ khoai, cúi đầu tranh cãi cho mình “thực ra…ta cũng không quá ngốc, mọi người đều nói ta khờ, ta cảm thấy…cũng không đến nỗi”
Tròn Vo nhếch miệng “hừ, rõ ràng là ngốc tử còn nói mình không ngốc. Mẫu thân, ngươi chắc chắn nhận nhầm rồi”
A Sơ lắc đầu, kiên định nói “không, ta không lầm. Bộ dáng của cha ngươi ta đã khắc sâu trong lòng, sao có thể nhận lầm”
Tròn Vo nhướng mi, không để ý Mộ Khanh có mặt ở đây, lớn tiếng phản bác “cha ta là quân sư, thông minh tuyệt đỉnh, hắn là ngốc tử, từ trong ra ngoài không có chỗ nào giống phụ thân ta”
A Sơ kích động liếc mắt nhìn Mộ Khanh, che miệng Tròn Vo, trừng mắt cảnh cáo hắn “Tròn Vo. Nếu ngươi còn hoài nghi cha ngươi, ta sẽ tức giận. Thiên địa luân hồi có thể thay đổi nhưng hắn đúng là cha ngươi”
Không cẩn thận nhắc tới thiên đại luân hồi, A Sơ vội lấy tay che miệng, Tròn Vo liếc nàng một cái rồi quay lưng đi. Mộ Khanh ngây ngốc nhìn hai người, vẻ mặt tổn thương. Cho dù hắn không thông minh nhưng vẫn nhận ra Tròn Vo bài xích hắn, hắn miễn cưỡng cười một cái “tiểu công tử thật bướng bỉnh lại thông minh, tốt hơn ta cả trăm lần, hắc hắc, cả trăm lần”
Tròn Vo phẫn nộ quay đầu lại, trừng mắt với hắn “cái gì mà một trăm lần, đừng có so ta với ngươi. Ta chán ghét ngươi”
A Sơ ôm lấy Tròn Vo, áp đầu hắn vào ngực nàng không cho ngẩng lên, ngượng ngùng nói với Mộ Khanh ‘tiểu hài tử sợ người lạ, ngươi đừng để trong lòng, ở chung lâu sẽ tốt hơn”
Mộ Khanh nhìn hai mẹ con, ngây ngốc gật đầu.
Thuê một gian phòng lớn trong khách điếm, nhân lúc Mộ Khanh đi kêu người mang nước nóng đến, A Sơ tiến hành giáo dục tư tưởng cho Tròn Vo, nói thái độ vừa rồi của hắn với Mộ Khanh như vậy là không tốt, muốn hắn sửa chữa, kính trọng phụ thân mình.
Tròn Vo tâm không cam lòng không nguyện cãi lại “trên đời này nam nhân giống nhau rất nhiều, vì sao ngươi nhận định hắn chính là người ngươi muốn tìm. Không có chứng cứ xác thực chứng minh kiếp trước hắn chính là quân sư thì ta không thừa nhận hắn là cha ta. Nếu hắn thật không phải là cha ta, vậy không biết phụ thân chân chính của ta khi biết ngươi ngủ cùng một phòng với nam tử khác, không biết sẽ nghĩ thế nào’
Nhớ tới chuyện năm xưa, A Sơ tái mặt “kiếp này hắn đã luân hồi, sẽ không lưu lại vết sẹo kiếp trước. Ta phải đến hỏi Thái Thượng Lão Quân xem có cách nào không, ngươi ở đây coi chừng hắn, ta đi rồi sẽ quay lại ngay”
“Hừ, cho nên trước khi chưa xác định hắn có thật là cha ta hay không, ta sẽ không cho hắn sắc mặt hòa nhã” nói xong còn đảo tròng mắt, lộ ra vẻ đáng yêu lém lỉnh “Lão Quân luyện đan kia vị quá nặng, mẫu thân đi nhanh đi, ta không muốn ở cùng người kia quá lâu”
A Sơ niệm pháp quyết, nhân lúc trời tối mà gọi mây, khẩn cấp quay về Thiên giới tìm Thái Thượng Lão Quân.
Biết được việc này, Thái Thượng Lão Quân suy nghĩ hồi lâu mới nói “nguyên thần của Mộ Khanh khi luân hồi vì quá suy yếu nên bị mất một phách, nguyên thần bị tổn thương sau khi nhập thể sẽ tạo thành bớt. Ngươi nhìn xem trên mông hắn có vết bớt hình trứng màu đỏ hay không, nếu có thì chính là Mộ Khanh”
Có được đáp án, A Sơ cảm tạ Lão Quân rồi vội vàng đằng vân xuống hạ giới.
Cùng lúc đó, Mộ Khanh trở lại phòng, nhìn quanh hỏi Tròn Vo “mẫu thân ngươi đâu?”
Tròn Vo đang chơi đùa với bồn cây cảnh, không thèm nhìn hắn nói “nàng có việc đi ra ngoài, nàng đã dặn ta, nếu ngươi phải về nhà mình thì cứ đi, ta sẽ chuyển lời’
Mộ Khanh lắc đầu: “Không có.”
Tròn Vo trợn mắt, nằm xuống giường tự chơi một mình. Hắn không thích phụ thân này nhưng hắn cũng không phải là đứa nhỏ ái mộ hư vinh, chỉ do lúc trước Nhị Lang Thần nói quá, bây giờ làm hắn có chút thất vọng, giống như từ trên cao té xuống một cái, rất đau, rất khó chịu.
Nhìn nam nhân cho là phụ thân này toàn thân rách rưới, đưa tay muốn đụng vào bình hoa hoặc bàn trà rồi lại thụt tay lại, bộ dáng đáng thương, thật làm cho người ta xem thường. Nam tử này vì thấy mẫu thân giàu có nên không chịu quay về căn nhà dột nát của mình. Hừ, ái mộ hư vinh. Hắn không có phụ thân ngốc. Nếu phụ thân là ngốc tử vậy chẳng phải hắn ngốc tiểu tử sao? không được.
Nghĩ tới đây thì A Sơ đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một cái bao bố. Nàng nhìn Mộ Khanh đang ngồi bần thần trong phòng rồi lại nhìn Tròn Vo đang nằm trên giường, cũng biết được không khí lúc trước thế nào Mộ Khanh xoa xoa hai tay, rót cho nàng ly trà. Tròn Vo ở trên giường thấy vậy liền nói “quần áo của ngươi còn dơ hơn tay ngươi, ngươi lại lau tay lên đó rồi rót nước cho mẫu thân ta là sao?’
A Sơ trừng mắt nhìn Tròn Vo ‘dơ đâu mà dơ, quần áo chỉ là cũ cho nên mới hơi nhăn, màu sắc cũng không còn sáng nữa”. Nàng cầm ly trà lên uống một hơi, kéo hắn qua, mở bao nói ‘Mộ Khanh, vừa rồi ta lên chợ mua hai bộ quần áo, ngươi mặc tạm, chờ chúng ta thu xếp xong, ta sẽ đưa ngươi đến tiệm may mấy bộ”
Mộ Khanh nhìn chăm chăm hai bộ quần áo, không lên tiếng cũng không biết đang nghĩ gì. A Sơ nhận nước nóng do tiểu nhị mang lên, bảo hắn đi tắm rửa. Hắn quay đầu nhìn bình phong nửa kín nửa hở, vẻ mặt khó xử, cúi đầu đứng yên.
A Sơ cảm thấy độ ấm đã vừa liền vẫy tay bảo Mộ Khanh đến. Hắn di chuyển chậm chạp đến phía sau, đưa tay cởi áo, thấy A Sơ không tránh đi liền nói “có thể..đi ra chỗ khác được không? Ta không quen tắm rửa trước mặt người khác”
A Sơ cười thành tiếng đi ra ngoài.
Mộ Khanh nhẹ nhàng thở ra, cởi bỏ quần áo rồi chìm vào trong nước. Dòng nước ấm áp bao quanh thân thể, nhiệt khí tràn vào mặt hắn. Hắn cảm giác mặt hơi ngứa, cúi đầu rửa mặt, sau đó gội đầu và kỳ cọ thân thể.
Hắn vẫn luôn đưa lưng về phía bình phong, không biết tình hình của A Sơ và Tròn Vo, chỉ cảm thấy bên ngoài rất im ắng, hắn không biết có phải trong phòng chỉ còn mình hắn hay không, nhưng hắn không nghe tiếng mở cửa, có lẽ vì mệt mỏi mà hai người đã ngủ trước rồi/
Yên tâm bước ra khỏi dục thùng, đang tính mặc quần áo thì phía sau vang lên thanh âm kinh hỉ ‘có bớt, có bớt, Tròn Vo, mau đến xem, có bớt”
Có tiếng bước chân nho nhỏ chạy đến, Mộ Khanh nhìn sang thì A Sơ cầm lấy vai hắn còn Tròn Vo đang nhìn chằm chằm vào mông hắn, bên trên có một cái bớt màu đỏ. Hai má hắn đỏ bừng muốn ngồi lại trong nước nhưng sợ A Sơ tức giận, hắn không biết làm thế nào, gấp đến độ muốn khóc. Tròn Vo nhìn vết bớt, mặt đen như đít nồi, hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Mộ Khanh dựa vào dục dùng, cắn răng, thanh âm run run “đừng..đừng nhìn”
A Sơ ôm lấy lưng hắn, cao hứng nói “ngươi thực sự là phu quân ta, ngươi thực sự là phu quân ta, mấy năm nay ta rất nhớ ngươi”
“Ta… Ta… Ta…” thân hình nữ tử mềm mại dán sát vào lưng, ngửi được mùi hương đặc trưng thơm ngát trên người nàng làm người ta vui vẻ, thoải mái. Phàm là nam tử bình thường, lúc này tâm sẽ bị ngứa ngáy mà Mộ Khanh tuy ngốc nhưng vẫn là một nam tử trưởng thành khỏe mạnh. Cơ thể như có lửa nóng bốc lên, mồ hôi tản ra, ngực đập liên hồi.
Giống như có gì đó sẽ xảy ra nhưng lại sợ nó phát sinh. Mộ Khanh tránh khỏi tay A Sơ, nhanh chóng ngồi xuống nước, tạt nước bắn tung tóe làm quần áo A Sơ ướt đẫm. Hắn áy náy nhìn nàng, thân mình và khuô mặt đều đỏ bừng, tóc ướt dán lên vai, môi động đậy muốn nói rồi lại thôi.
A Sơ lau nước trên người, cười nói “không sao, chúng ta cứ từ từ”, trong mắt ánh lên vẻ đau thương như nói với hắn mà cũng như tự nói với mình “ngươi chờ ta lâu như vậy, bây giờ đổi lại là ta chờ ngươi”
Mộ Khanh vẫn im lặng, cho đến khi phía sau không còn tiếng động, vụng trộm quay đầu nhìn thử, xuyên qua bình phong thấy A Sơ đang ngồi trên giường dỗ Tròn Vo ngủ. Mộ Khanh vội vàng đi ra, lau khô thân mình, mặc quần áo rồi rón rén đi ra ngoài.
Người bên giường nhìn qua, một cái đầu nhỏ cũng nhìn theo, thấy hắn rón rén như vậy, không khỏi bật cười nhưng vẫn làm ra vẻ nghiêm túc “ta ngủ rồi, không thấy. Giường này quá nhỏ, ta và mẫu thân ngủ còn thấy chật”
A Sơ hiểu ý, trừng mắt nhìn Tròn Vo, Mộ Khanh lại cười nói “đêm nay không có cách nào, đành ủy khuất tiểu công tử và mẫu thân ngươi ngủ trên giường, ta..ta ra xe ngựa ngủ”
A Sơ cự tuyệt “xe ngựa rất lạnh, nếu ngươi bị bệnh thì phải làm sao” thấy hắn còn muốn nói, nàng liền chuyển đề tà “ngươi mặc quần áo này thật đẹp, sau này ta muốn thử may quần áo, như vậy có thể tự tay may quần áo cho ngươi và Tròn Vo”
Sau khi rửa mặt, thay đổi xiêm y, hắn không còn là ngốc tử bán mình chôn cha ban ngày nữa. Dáng người và ngũ quan giống y như trước kia, chỉ có làn da hơi ngăm đen nhưng cũng lộ ra vẻ nam tử
A Sơ không ngừng tán thưởng, nhìn bao lâu cũng không thấy đủ.
Tròn Vo mặc kệ hai người, chui đầu vào chăn.
Mộ Khanh nhìn cái chăn cuốn thành một đoàn “ta sẽ ngủ trên xe ngựa, không sao đâu, thân thể ta rất khỏe mạnh” nói xong liền đi ra cửa.
Thấy hắn kiên trì như thế, A Sơ vội lấy chăn đuổi theo. Mộ Khanh quay đầu, A Sơ nói “ta và Tròn Vo chỉ cần một cái chăn là đủ rồi”. Mộ Khanh nhận lấy “ta..cảm ơn ngươi, ta tự mình làm, không phiền ngươi nữa”
‘Ủy khuất ngươi rồi”
Mộ Khanh lắc đầu, ôm chăn đi xuống lầu. A Sơ thở dài, xem ra Tròn Vo vẫn không chịu nhận người phụ thân này. Thật là nhức đầu quá đi.