Thượng Tiên, Nàng Dám Trốn?

Chương 22




Cẩn Thần Hi ngồi một bên mài mực cho Lãnh Hoa mà ngáp ngắn ngáp dài. Phòng sách không gian rộng lớn, toàn bộ đều làm bằng gỗ đinh hương. Xà nhà được chạm khắc tinh tế, cô cảm thấy rất quen thuộc, giống như đã từng thấy qua đâu đó.

Hình như năm xưa náo loạn hoàng cung nước Sở có bị giam trong lãnh cung. Họa tiết cũng y như vậy.

Giờ là mùa hè, nhiệt độ rất cao bên ngoài, mặt nước giống như bị đun sôi. Nhưng trong phòng này rất mát, cơ hồ còn có tiên khí bay loạn. Khẳng định là Lãnh Hoa làm rồi.

Khiên mực là biểu tượng của Long tộc còn hơi phát ra ánh sáng vàng, mực đen tuyền hòa cùng nước tinh khiết, mùi của mực cùng mùi của giấy trắng.

Cô thấy... rất thơm.

Sách rất nhiều, hầu hết đều là những loại sách cổ, nghe chừng rất quý.

Lãnh Hoa ngồi viết thư pháp, chiếc bàn rộng lớn được chạm khắc công phu. Trang phục lúc này cũng là áo quần của công tử khi xưa. Một thân lam y nho nhã, khí chất miễn bàn, ngón tay thành thục cầm bút đặt nét trên giấy.

Người đẹp cảnh đẹp như vậy, Cẩn Thần Hi tất nhiên sẽ ngắm!

Dù tên đó có xấu tính, ki bo vài đồng bạc lẻ với cô nhưng không thể phủ nhận hắn rất đẹp trai!

Đẹp trai trong khí chất!

Nếu đem so với Lão Hắc lạnh lùng mặt sắt thì vẻ ngoài này rất ôn nhu, dịu dàng. Nếu đem so với Tống Lam Quân đêm ở quán bar tà mị, quyến rũ, phóng khoáng thì hắn lại có chút điềm đạm, thanh cao, trầm ổn.

Hơn nữa, cái cảm giác ngồi bên cạnh hắn như vậy, có chút đặc biệt. Giống như... nam thanh nữ tú cùng nhau ngâm thơ, luyện chữ trên thiên giới.

" Mặt nạ à, anh đeo mặt nạ khi vậy không khó chịu sao? Rất nóng đó!"

Nóng như vậy có phải hay không nên bỏ ra để cô chiêm ngưỡng nhan sắc đằng sau tấm mặt nạ?

Nghĩ cũng lạ, mặt nạ của hắn màu bạc, chỉ là chiếc mặt nạ nửa phần trên. Đôi môi mỏng màu hồng nhạt cùng nét mặt vẫn bị phơi ra bên ngoài. Cô cũng có thể nhìn ra đôi mắt hắn, rất đẹp và cuốn hút.

Đeo mặt nạ như vậy không phải vẫn thấy được nửa gương mặt rồi sao?

" Có"

" Vậy tôi giúp anh bỏ ra nhé"

" Không được"

Hắn cầm lấy cổ tay cô, một bên là mặt nạ như băng ngàn năm, một bên ngón tay nóng bỏng của hắn.

Cô cảm thấy sức nóng như truyền lên mặt, sao mặt cô càng ngày càng nóng thế này.

" Ki bo! Mỗi cái mặt nạ thôi mà, mau bỏ tay ra để bổn Thượng tiên xem"

Cẩn Thần Hi ta giận rồi, không thèm xem!

Lãnh Hoa đặt bút lông lên khay, quay đầu nhìn cô, tiến sát lại gần lỗ tai cô mà xui nhỏ, thổi vào hơi nóng vào mang tai cô.

" Tôi khuyên em không nên bỏ cái mặt nạ này ra"

" Tại sao? Đằng sau nó là một câu chuyện kinh dị giả dụ như danh môn vọng tộc bị giết hại sau đó phóng hỏa, anh bên trong biển lửa gào thét rồi bị hủy dung nhan. Sau đó lớn lên quyết tâm trả thù?"

Hắn bật cười, nụ cười không mang một chút tà niệm. Hình như có một chiếc lông vũ đang nhẹ nhàng chạm vào trái tim cô.

" Trí tưởng tượng của em cũng phong phú quá đi. Nhưng đoán sai rồi!

Là vì tôi... quá đẹp trai, sợ em yêu mất... Làm vậy rất có lỗi với những cô gái khác!"

Lời nói này cũng quá tự kiêu đi?

Soái ca cô nhìn nhiều rồi, hắn đẹp đến thế nào được chứ? Nhưng sao mặt cô lại càng nóng thế này....

A....a...a...

Cẩn Thần Hi cụp mi mắt che giấu tâm tình.

" Không sao, ta có hệ miễn dịch vô cùng tốt"

" Tốt đến cỡ nào?"

" Tốt đến cỡ nhìn trộm nam nhân tắm mà không đỏ mặt!"

"...."

Nói xong cô cảm thấy muốn đào một cái lỗ trên mặt đất mà chui xuống.

Đây gọi là cái miệng hại cái thân phải không?

A, tại sao lại trả lời theo bản năng mà không suy nghĩ chứ?

Ôi, điên mất. Ta muốn đi đập đầu! Mất mặt quá!

Lãnh Hoa nghe vậy còn " À..." một tiếng tỏ vẻ đã hiểu.

Hiểu, hiểu cái gì? Cái ánh mắt kia là sao?

Thật mất mặt!

Thật mất mặt quá!

Mất mặt rồi!

A, làm sao đây?????

Mặt cô đỏ nựng, bầu không khí trở nên gượng gạo. Hoặc chính xác là một mình cô cảm thấy vậy, nhìn người nào đó đang khẽ huýt sáo vừa viết chữ là đủ hiểu.

" Đừng huýt sáo nữa!"

" Ừ"

Cô có phải đây là thẹn quá hóa giận rồi không? Lãnh Hoa cũng thật giữ lời mà bày ra một vẻ nghiêm túc, lạnh lùng.

Sau đó hai người không ai cất lời. Thời gian lặng lẽ trôi, gió cứ thổi, cây ngoài hiên lại rụng lá.

Tâm tình lúc này được thả lỏng, cô cảm giác dường như mình đã trở lại thiên giới.

Đó là những ngày tháng bị cấm túc phải chép phạt 10.000 lần nội quy Thiên giới dài đến vài chục trang khổ lớn.

Khi ấy, cô ngồi một bên mài mực còn Tiểu Ly đáng thương cặm cụi ngồi chép. Tiểu Ly?

Ôi, em ấy không biết giờ ra sao? Lão Hắc là người có năng lực chắc đem em ấy trốn xuống đây rồi. Qua một thời gian nữa chắc là gặp được bọn họ...

Mi mắt của cô nặng trịch, tốc độ mài mực ngày càng chậm. Đôi đồng tử màu tím không có tiêu cự nhìn ra hoa viên bên ngoài. Cũng được xem là trốn bồng lai!

Chiều hôm ấy, hắn còn viết một bức thư gửi cho ba người: Diêm vương, Thiên Đế và Đông Hải long vương về việc Ma vương đã phá được phong ấn trốn thoát. Không biết chừng sẽ náo loạn nhân gian một lần nữa.

Thư được yếm bùa thành một chú chim bồ câu trắng bay lên trời cao...

Nhớ lại tối hôm đó, cũng thật mạo hiểm. Ma vương cư nhiên lại bị cô nhầm thành trai bao, vậy mà cũng chịu được.

Nhìn cô ngốc đang gật gù, hắn cũng thầm khen cô một câu.

" Giỏi lắm, có năng lực sỉ nhục người"

***

Dần dần đầu của cô cũng mất thăng bằng ngả một bên, đặt nhẹ lên vai hắn. Cô phải tìm Chu công đánh một giấc đã..

Lãnh Hoa cứng đơ người, đầu máy móc mà quay sang nhìn cái đầu nhỏ đang tựa vào vai mình. Hương hoa đào trên người cô lại khẽ bay vào mũi hắn, thơm dịu, tinh khiết và thoáng mát.

Cẩn Thần Hi vì quá thoải mái nên biến hình thành Hồ Ly nhỏ lúc nào không hay, 9 cái đôi nhỏ còn vẫy vẫy.

Sau đó, tiểu hồ ly nào đó lại không an phận kéo áo hắn chui vào bên trong áo. Cô là hồ ly hệ hỏa, bên ngoài hơi lạnh nên đi tìm hơi ấm.

Đến phiên hắn lại đỏ mặt rồi...

Dù cô là đã biến thành hồ ly nhưng chui vào áo nam nhân như vậy... như vậy...

Mặt hắn đỏ rần, đem cái đồ quấy nhiễu nào đó từ trong ngực áo ném ra. Cô tất nhiên không chịu, bám chặt, túm được hắn liền không buông.

Vì ngủ mơ màng nên cô chỉ hành động theo bản năng.

Nhưng cô tóm phải cái gì rồi a! Là cái đó của hắn.

" Cẩn Thần Hi!!!!"

" A, ồn ào quá"

" Mau bỏ tay ra!"

" Không buông"

" Em muốn tự mình đi tìm chết!" Hắn rít một hơi lạnh. Cô nghe vậy mà bừng tỉnh, thấy hắn rất to lớn, và cô nằm trong lồng ngực hắn. Cái móng vuốt nhỏ mềm mại của cô cư nhiên lại túm vào...

" Aaaa...!!!! Đồ biến thái!"

Hét xong liền giáng một cước vào mặt hắn! Để lại vết cào không nông không sâu nhưng đủ để lại tơ máu.

Đến khi cô bốn chân chạy đi rồi, Lãnh Hoa mới kịp phản ứng.

Biến thái? Phải là mắng cô mới đúng chứ!

" Cẩn... Thần Hi...!!!"

Trên tờ giấy trắng là hình ảnh cô ngồi trên đu quay tối hôm đó ngây ngốc, được hắn vẽ rất chân thực, rất khả ái.

Tờ giấy từ trên bàn bay xuống dưới mặt sàn gỗ rồi bị gió thổi đi...