Thượng Thư Đại Nhân, Biến!

Chương 45: Là của ta




Ở Hoa Quả thôn mấy trăm năm qua cũng không phải chưa từng bắt được quỷ.



Tai nạn quẫy nhiễu Cung gia nửa tháng cứ như vậy giải quyết trong một phút đồng hồ.



Mọi người ai nấy đều khiếp sợ. Phần đông dân chúng đang ngủ say cũng dậy kéo đến.



Liên Dụ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, trước mặt là cái bàn bát quái nhỏ, một lư hương tám chân đúc bằng đồng, đốt hương mùi thơm ngát, trên người cũng đổi thành áo đạo bào màu tím.



Ngày thường nhìn hắn có phong thái thần tiên, giờ ăn mặc như vậy lại càng tăng thêm phần khí thế, đức cao vọng trọng.



Phương Uyển Chi đứng một bên, thấy hắn cầm lấy một tờ giấy vàng vẽ một đạo phù, rất kinh ngạc nói.



“Không ngờ chàng cũng biết đuổi quỷ à?”



Hắn vừa đưa phù tới ngọn nến đỏ bên cạnh đốt đi, vừa tranh thủ lúc rảnh rỗi nói một câu.



“Ừ, ta biết.”



Đầu ngón tay run lên, suýt nữa nóng đến phỏng tay mình.



Hắn biết cái rắm.



Nhưng mà nhìn tư thế kia thì đúng là am hiểu.



Con quỷ bị Bì Bì giữ dưới kia vẫn kêu khóc loạn lên, Liên các lão phất phất trần xuống đàn, tay đưa dấu làm kết ấn mà chính mình nhìn cũng không hiểu, rồi nói: “Độ ta mất mạng linh, chuyện cũ đã qua, thiên đạo luân hồi, hành khôn chọn thiện, định.”



Quỷ là giả, Thiên tôn cũng là giả, đương nhiên không thể nào vì một câu nói của hắn mà định cái gì được. Chỉ là Liên Dụ biết điểm huyệt, điểm giữa trán đối phương, nhìn rất có phong thái.



Đó là hải huyệt trên đỉnh đầu.



Nữ quỷ thật sự bất động, đôi mắt mở to duy trì vẻ dữ tợn, mùi máu tanh vẫn bay đầy không không khí.



Các thôn dân vốn tưởng rằng Thiên tôn sẽ như La Bàn Nhi, bắt được quỷ rồi sẽ biến hóa, nhưng Liên Dụ chỉ dặn đệ tử đưa nữ quỷ vào một cái vạc lớn, đậy nắp lại. Con quỷ kia cứ thế không nhúc nhích.



Liên Thiên Tôn nói, độ tốt hơn là hóa, hắn muốn độ những oan hồn này, tan hết lệ khí trên người nó, để nó sớm ngày đầu thai chuyển thế.



Dân chúng nghe xong đều tiến tới bái phục, cảm thấy vị Thiên tôn này đạt tới một cảnh giới quá cao, vất hết mấy thứ Thiết giáo chủ đã dạy qua vài con phố.



La Bàn Nhi thu quỷ thường mất ba ngày. Ngày đầu tiên tìm quỷ, ngày hôm sau bị quỷ đánh, ngày thứ ba diệt. Trên thực tế là muốn cho người dân thấy con quỷ này lợi hại thế nào, cho nên phải mời nhiều lần mới chịu rời núi, giá tiền cũng vì thế phải nâng lên. Giờ vị thiên tôn này vừa ra tay đã bắt được, đủ thấy lợi hại biết bao nhiêu.



Sau ngày ở Cung gia, dân chúng liền đổ tới viện của Liên Thiên tôn, ngày làm lễ mỗi nửa tháng một lần của Thiết giáo cũng không đi nữa. La Bàn Nhi tức không chịu được, lại thả thêm nhiều quỷ ra.



Nhưng những con quỷ này đều một đi không trở lại, bị bắt vào mấy chum vạc lớn. Cuối cùng hắn không dám thả nữa, sợ Liên Dụ bắt hết tay sai của hắn, cũng sợ bắt càng nhiều danh tiếng của mình càng ít đi.



Thế cho nên cuối cùng La Bàn Nhi suốt ngày làm ổ trong Thiết Thiêu Các, đối xử với dân chúng cũng ôn hòa hơn rất nhiều.




Liên đại nhân vẫn cứ không mặn không nhạt, đường ta ta cứ đi. Nhưng bước chân đó hết sức nhẹ nhàng, bởi vì cuối cùng hắn cũng tìm được kế, đánh bại La Bàn Nhi triệt để, trở thành vị thần tiên mới của Hoa Quả thôn, cuộc sống vô cùng xuôi chèo mát mái.



Mà xưa nay có câu, một người đắc đạo, gà chó thăng thiên.



Bên này Liên Thiên Tôn sở hữu nửa giang san Hoa Quả Thôn, hai tên ngốc dưới núi kia cũng kích động không ít. Giống như là nhà nghèo tìm ra thân thích, họ rất muốn lên thăm người nọ một chút.



Thực ra ý nghĩ trong lòng hai tên ngốc này rất đơn giản. Hắn thấy trước kia bị dân chúng lấy trứng gà rau củ đánh mình mất mặt như vậy. Giờ Liên Dụ thành công rồi, mình cũng muốn diễu võ dương oai một phen. Còn có một điểm nữa, Liên Dụ tự xưng là bắt được quỷ, hơn nữa còn bắt được không ít.



Quỷ nó là như thế nào, buổi tối Lưu Lăng không dám nhìn, nhưng ban ngày thì dám xem. Hắn nghĩ ban ngày trông thấy quỷ, so với đi dạo kỹ viện thì khá là mới mẻ.



Ngày hôm đó dùng xong bữa trưa, Lưu Lăng gọi Trương Lương và Bạch Yến Trầm đến, lời ít mà ý nhiều bày tỏ mình muốn lên núi.



Trương Lương có phần nghi ngờ, bởi vì Liên Dụ đã dặn không để cho hai người bọn họ lên đó nữa. Quan trọng hơn là, Lưu Lăng chỉ định đi một mình, mà không có ý mang theo hắn, cho nên hắn càng không chịu.



Mà Lưu Lăng bây giờ lại thấy rất xem thường Trương Lương, nhất là khi Liên Dụ nói với hắn Trương Lương còn không thông mình bằng một nửa hắn, cho nên hắn không muốn đi chơi với tên này nữa. Hắn muốn đi với người thông minh, như Liên Dụ vậy, khi đó đầu óc mới linh hoạt hơn một chút.



Lưu Lăng không chịu đưa Trương Lương đi, bên cạnh lại cần một người hầu hạ.



Hắn nhìn thấy Bạch Yến Trầm đứng ở cách đó không xa, như thể muốn né tránh tầm mắt hắn, co đầu rụt cổ trốn sau cửa, ngay cả vạt áo cũng giấu đi.



Lưu Lăng nhìn bộ dạng không tiền đồ kia thì nổi điên, kéo hắn tới bên cạnh, nói như phun nước bọt:




“Con mẹ nó, ngươi có tiền đồ không thế hả, giờ trên núi đã thái bình rồi mà ngươi còn không dám đi, tên La Bàn Nhi đó là cha ruột ngươi à, sao mà sợ thế hả?”



Bạch Yến Trầm bị quở trách đến run rẩy, lại không dám mạnh miệng, như con gà con dè dặt nói.



“Ngài cũng nghe lời đồn ở trên núi mà, nhà Cung lão gia có quỷ thật, chuyện ồn ào đến vậy. Sau đó vài hộ cũng xảy ra chuyện, từ nhỏ đến lớn gà hạ quan còn không dám giết, nào dám nhìn mấy thứ đó. Ngài là vương gia, là con trai chân long thiên tử, trên người có long khí, quỷ cũng sợ ngài. Hạ quan phàm phu tục tử, không dám đi đâu.”



Bạch Yến Trầm rầm rì đáng thương nói một lèo, nước mắt nước mũi giàn dụa đầy mặt. Đúng là không ra thể thống gì.



Lưu Lăng nghe mấy lời khen kia thì vô cùng thoải mái, phất tay áo lên ngửi một cái, như thực sự có mùi long khí. Rồi Lưu Lăng lại nói, ngươi muốn đi, có khi ta còn không thích dẫn. Giờ ngươi không muốn ta lại càng phải ép. Hơn nữa Trương Lương ở kinh thành cũng là chủ tử, không biết cách hầu hạ người khác.



Lưu Lăng nghĩ xong thì kéo tay áo Bạch Yến Trầm đi ra cửa, vừa đi vừa nói:



“Này ngươi sợ cái gì, giờ trên núi đã thái bình rồi, chúng ta không phải cũng là bán tiên sao? Trương Lương, Trương Lương ngươi ở lại xem nhà nhé, Liên Dụ nói, ngay cả con ruồi cũng không được cho bay lên núi, đó là một câu ẩn dụ, ngươi đừng có tưởng là phải bắt ruồi muỗi đó, nghĩ cho kĩ vào”.



Trương Lương nhìn người kia chuẩn bị vào thôn, không thèm phản ứng.



Còn về Liên Dụ bên này, sau khi trừ quỷ xong, toàn bộ trong ngoài thôn đều hết lòng ủng hộ, ngay cả chi phí ăn mặc ở đều được cung ứng loại tốt nhất, cung kính hắn như Phật gia.



Liên Dụ thật là thẹn thùng.



Trong kinh thành thanh danh của hắn vô cùng kém, mặc dù không ai dám mắng thẳng vào mặt, nhưng là thái độ đối với hắn cũng chưa nhiệt tình bao giờ.




Hắn ngồi xếp bằng trên ngưỡng cửa nhà mình, ngẩn người, mặc những đại gia đại nương từ dưới kia quan sát.



Bì Bì liên tục nghiêng đầu nhìn xem, thấy Liên Dụ đang hết sức hưởng thụ. Vốn một người chịu tiếng xấu tham quan, giờ Liên các lão được đãi ngộ như vậy đúng là hiếm có.



Hết cả buổi trưa, Liên đại nhân đều đoan đoan chính chính ngồi trước cửa cho người ta quỳ bái, mặt và cổ đầy mồ hôi cũng không hề có vẻ thiếu kiên nhẫn.



Con mèo mập Vương Thủ Tài làm ổ trên đệm cói bên cạnh, ưỡn cái bụng to chình ình, đuôi mèo nhàn nhã quét tới quét lui, hình như cũng rất hưởng thụ.



Cuối cùng vẫn là đệ tử của Thiên tôn đi ra, cười nói với mọi người vài câu, mọi người mới về nhà dùng bữa.



Đợi đến khi dân chúng đi hết rồi, tiểu đệ tử quay lại cười với Thiên tôn đại nhân, trêu chọc một tiếng: “Sư phụ, trời nóng mà ngài phô trương như vậy không sợ cảm nắng à? ”



Lần đầu tiên Liên Dụ lộ vẻ thẹn thùng trước mặt Phương Uyển Chi. Đương nhiên, chỉ có một chút, sau đó hắn lục đục kéo nàng vào phòng.



“Bọn họ đều muốn nhìn ta mà.”



Giọng nói thản nhiên không biết xấu hổ.



Phương Uyển Chi đã sớm thành thói quen, thấy Liên Dụ như vậy cực kì đáng yêu, híp mắt khoác tay hắn đi vào trong.



Liên Dụ cũng vui vẻ. Sau khi vào nhà thấy bàn đã dọn xong thức ăn nhưng lại không ngồi xuống, gọi bà tử dời đi rồi leo lên trác, nằm xuống đùi Phương Uyển Chi, hai người trò chuyện.



Lúc Lưu Lăng và Bạch Yến Trầm hai đầu đầy bụi đất bò tới, đôi vợ chồng son vẫm đang thân mật, một người mày như vẽ, một người híp mắt cười duyên, vô cùng xứng đôi.



Lúc đầu Lưu Lăng tưởng cô nương đó là A Đào, vì vóc người và một bên mặt đều cực kỳ giống. Nhưng nhìn cẩn thận một lúc, hắn lại nhóp nhép hai cái miệng, hận không thể tát thẳng vào mặt mình



A Đào sao có thể xinh xắn đến vậy chứ. Các cô nương trong kinh thành mày liễu mắt hạnh hắn đã thấy nhiều rồi, nhưng chưa từng thấy ai xinh như thế.



Hắn đi tới đối diện với Liên Dụ, nuốt một ngụm nước bọt rồi hỏi.



“Vị này là… ”



Liên Dụ không thèm trả lời hắn.



Không tình nguyện ngồi dậy bên cạnh Phương Uyển Chi, hắn thong thả nói ba chữ:



“Là của ta.”



Ai cũng không đụng được.



Lưu Lăng định nói một câu, ngươi thay đổi từ khi nào vậy, không yêu A Đào nữa à.



Nghĩ một lát rồi cũng không dám nói.