Thương Thiên

Chương 98: Giữ chặt




"Thịch!", "Thịch!", "Thịch!"...

"Đừng!" Long Tuấn thấy huynh đệ của mình quỳ gối dập đầu trước mặt người khác, trong lòng chua xót, người ngoài sao cảm thụ được. Vì vậy lập tức tiến lên, giữ Đinh Nghị lại nói: "Huynh đệ, đừng dập đầu nữa, đừng quỳ lạy thêm nữa...".

"Ta đã nói rồi, chúng ta hai người một mạng, ta tuyệt sẽ không bỏ ngươi lại một mình". Long Tuấn giọng đầy chính nghĩa pha lẫn uất ức nói: "Chúng ta đi! Chúng ta không học nữa! Hừ! Đại hiệp có gì mà to tát chứ" Nói xong nâng Đinh Nghị dậy định rời đi.

"Đủ rồi đấy!" Nhạc Phàm khẽ quát: "Hai người các ngươi không cần phải giả bộ tại đây nữa! Cho dù thế nào ta cũng không thu nhận các ngươi đâu".

Long Tuấn và Đinh Nghị chợt cùng rùng mình, đứng đối diện nhìn nhau rồi đồng thanh hỏi: "Ngươi làm sao biết được?".

"Hừ!" Nhạc Phàm lạnh lùng nói: "Mặc dù các ngươi lời nói đều là thật, nhưng một người thực sự kiên cường, sao mặt lại biểu hiện ra tình cảm bi lụy như vậy. Chỉ do bọn ngươi tự cho mình là thông minh đấy thôi".

Hai người nghe vậy xấu hổ một trận.

Đinh Nghị thấp giọng trách cứ nói: "Đều là chủ ý của ngươi, nói cái gì là dùng chân tình để động lòng người, cuối cùng cũng bị người ta đoán được hết!".

Long Tuấn giọng không phục nói: "Cũng vì ngươi diễn kém quá, sao lại trách chủ ý của ta không hay".

"Ta diễn kém? Chẳng phải ngươi chính mình khoa trương quá đáng đó sao!?".

"Rõ ràng là ngươi..."



Nhạc Phàm nhìn hai người một trận bát nháo, trong mắt hiện lên vẻ mỉm cười, ngay lập tức biến thành lạnh lẽo, nói: "Tốt lắm, nói ầm ĩ như vậy, nếu để người bọn chúng phát hiện, đúng là chỉ còn đường chết!". Nhạc Phàm bấy giờ tinh thần lực suy yếu phi thường, căn bản không thể quan sát tình huống chung quanh, mặc dù hắn tự tin những cạm bẫy do mình bố trí có thể cản được địch nhân một thời gian, nhưng hắn vẫn lo lắng.

Hai người rùng mình, lập tức ngậm miệng lại, hai đôi mắt mở to thao láo chờ mong nhìn Nhạc Phàm.

Long Tuấn gãi gãi sau gáy, cười ngượng nói: "Sư phụ đúng là sư phụ, chúng ta diễn kịch như vậy đương nhiên không thể lừa gạt qua mắt người được, nhưng chúng ta cũng là thiệt lòng muốn bái người làm thầy mà".



Nhạc Phàm không ngần ngại đáp: "Ta nói rồi, không thu đồ đệ, bây giờ tốt nhất các ngươi yên phận đi, sau khi rời xa khỏi đây, chúng ta sẽ đường ai nấy đi".

"Ta..." Đinh Nghị đang muốn nói, lại bị Long Tuấn ngắt lời: "Đừng nói gì nữa, đợi thoát được khỏi đây rồi sau này mới nói tiếp, nếu mạng mà không còn, thì bái sư làm gì nữa?".

Đinh Nghị bất đắc dĩ đành phải gật gật đầu.



Tảng sáng hôm sau.


Nhạc Phàm trải qua điều khí, những vết thương ngoài da trên người đã lành lại bảy tám phần, trong cơ thể thì vẫn còn hỗn loạn, thất tình chi khí tuy chống đỡ được hai luồng hàn nhiệt tiên thiên chân khí, nhưng nội phủ của Nhạc Phàm cũng bị thương nặng, thậm chí hắn sử dụng "Long cực cửu biến" luyện tới "Đoán cốt" tiểu thừa cảnh giới cũng không hồi phục nhanh chóng được.

Bất đắc dĩ, Nhạc Phàm đành tạm thời ngưng tu luyện, để cho thất tình chi khí tự động vận hành trong cơ thể, chậm rãi chữa trị kinh mạch bị thương.

Nghĩ đến lời Thái Vũ nói, Nhạc Phàm trong lòng không thể bình ổn, trong thâm tâm có tiếng gào thét: "Ta không tin! Ta tuyệt đối không tin!". Hắn chợt bật dậy lẩm bẩm: "Ta nhất định phải biết chân tướng sự việc". Trong ánh mắt lóe lên nét cương nghị.

Nghe thấy tiếng nước từ thác rơi xuống tảng đá, Nhạc Phàm tâm chợt máy động, phảng phất sinh mạng như được thanh âm kia kích thích. Ngẩng đầu lên nhìn về phía núi cao, Nhạc Phàm chợt nhớ tới cây tùng trên ngọn núi năm đó: "Không biết giờ nó như thế nào nhỉ?".

Đánh thức Long Tuấn và Đinh Nghị, Nhạc Phàm dặn dò: "Ta lên núi một chuyến, hai người các ngươi đừng có chạy loạn, nếu không, trúng phải cạm bẫy ta cũng không thể nào cứu các ngươi được, có biết không?".

Long Tuấn nhìn chung quanh một chút, cố nói: "Sư phụ à, nơi này nguy hiểm như vậy, chúng ta lưu lại chỗ này không tốt lắm, cớ sao người không mang chúng ta theo lên đó".

Nhạc Phàm giọng lạnh như băng: "Các ngươi muốn lên thì tự mình leo lên, trái lại sợ chết thì cứ ngây dại ngồi đó". Nói xong liền xoay người rời đi.

Đinh Nghị từ mặt đất đứng dậy, hô to: "Leo thì leo, lão tử không tin..."

Đột nhiên phát giác ra cái gì đó, Đinh Nghị dừng lại, kêu to một tiếng, sững sờ nhìn Long Tuấn nói: "A Tuấn, ta đột nhiên phát giác có cái gì đó không hợp lý ?".


Sự thực là Long Tuấn toàn thân run rẩy phấn chấn, kích động nói: "Vừa...vừa rồi ta... ta gọi hắn là sư phụ, không ngờ hắn không có phản đối...".

"Đúng! Đúng là vậy. A! Hắn đã chịu nhận rồi, ha ha, thật tốt quá, chúng ta sắp thành tuyệt thế cao thủ, ha ha...". Đinh Nghị cười to.

"A, A!" Long Tuấn kích động qua đi, đột nhiên rùng mình, sắc mặt tái nhợt nói: "Nếu hắn không thu nhận ngươi thì làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?".

Đinh Nghị một thoáng run lên, cười to nói: "Lần này ngươi không được u mê mà tái phạm nữa! Võ công của người ngươi cũng đã xem qua rồi đó, so ra không giống với những danh môn đại phái trước kia. Nếu ngươi học được tuyệt thế võ công, thì có thể bảo vệ ta mà. Chúng ta từ nay về sau sẽ không bị khi dễ nữa.".

"..." Long Tuấn trầm mặc một lát, nói: "Ngươi yên tâm! Ta nhất định cầu sư phụ thu nhận ngươi. Nếu là hắn không thu nhận ngươi, ta và ngươi sẽ cùng rời khỏi... Tốt lắm. Không cần nói nữa, ta đã quyết định rồi.".

Đinh Nghị biết Long Tuấn tính tình bướng bỉnh, chuyện hắn đã quyết định thì không ai có thể thay đổi. Nhìn thấy tình cảnh này, Đinh Nghị bất đắc dĩ cũng đành phải lắc đầu, nhưng trong lòng cũng cảm động không thôi.

"Đi thôi! Sư phụ đi xa rồi, chúng ta mau đuổi theo".



Đại Lĩnh phong tràn ngập mây mù nhè nhẹ quanh quẩn, trông thật thư thái.

Nhạc Phàm ngửng đầu nhìn ngọn núi cao, tự nhiên tư tưởng trở lại quá khứ. Tu luyện đơn thuần, cuộc sống an tĩnh, đó mới là nội tâm của hắn, chỉ là...


Thu hồi lại tư tưởng, Nhạc Phàm lắc mình một cái, nhảy lên mỏm núi chừng hai trượng, tiếp theo hắn linh hoạt leo lên trên. Dù sao, ngoại công của hắn đã tu luyện tới cùng cực, thương thế bên trong cơ thể không có ảnh hưởng đến tốc độ của Nhạc Phàm. Trong nháy mắt công phu đã lên tới sườn núi.

Long Tuấn cùng Đinh Nghị nhìn nhau cười khổ.

"Lên mau, không thể bị xem thường" Long Tuấn cổ vũ.

"A, lên!".




"Binh!" Đinh Nghị từ độ cao ba, bốn trượng nặng nề rơi xuống đất, quệt máu trên mồm, lại bắt đầu leo lên lần nữa.

"Binh!" Long Tuấn cũng từ trên cao rơi bịch xuống, sau khi đứng dậy tiếp tục leo lên.

"Binh!" Lại rơi xuống đất một lần nữa.

Long Tuấn và Đinh Nghị hai người theo cách Nhạc Phàm leo lên lúc trước, đã vô số lần rơi xuống, cũng vô số lần đứng lên. Trong lòng bọn họ đều giữ chặt niềm tin, không bao giờ khuất phục.

"Hô... A Tuấn! Nghĩ biện pháp khác đi! Cứ như vậy thì chúng ta sẽ ngã chết mất". Đinh Nghị nằm trên mặt đất không ngừng thở dốc, toàn thân đầy rẫy những vết thương.

Long Tuấn cũng vậy, đang nằm trên đất ra sức thở. Mười ngón tay qua cọ sát đã bật ra máu tươi.

"Ta có thể có biện pháp gì chứ, ngọn núi này thật quỷ quái, lúc trơn tuột, lúc mềm nhũn, không có khả năng leo lên giống như sư phụ. Trừ phi có cái gì đó cố định, để chúng ta có thể nghỉ tay... nghỉ tay… có rồi! Dùng dây!". Long Tuấn đột nhiên nghĩ ra biện pháp, hưng phấn kêu to.

Đinh Nghị không giải thích được, khó hiểu nói: "Dùng dây thế nào nhỉ? Không có chỗ buộc, hơn nữa tại đây cũng không có dây mà!".

Long Tuấn liêu xiêu đứng trên mặt đất, cao hứng nói: "Chúng ta dùng dây nối nhau lại, như vậy nếu một người bị rơi, người kia cũng có thể kéo lên, dù sao chúng ta cũng đồng sinh cộng tử. Dây thì chúng ta có thể lấy cây leo, sợ gì không có!".

Đinh Nghị giật mình: "Biện pháp này được đấy!".

"Đi, đi chuẩn bị một chút".

"A!"...