Thương Thiên

Chương 93: Không giết kẻ vô tội




Thái phủ phòng vệ thâm nghiêm, lúc này người người đề cao cảnh giới. Tất cả hộ viện, đả thủ phân tổ chia nhau tuần tra bốn phía trong phủ, coi bộ như thế trận khi lâm đại địch. Nên hiểu tất cả như vậy chỉ là để đối phó một người.

- "Tiểu Tam, bây giờ ngoài trời mưa lớn như vậy, sao lại phải phái nhiều người tuần tra vậy chứ? Thực là ép chết người mà, còn không biết có được ngủ không nữa?".

- "Ài, nghe nói là cừu gia trước kia của công tử đã trở lại. Lão gia lo lắng xảy ra chuyện nên mới phái thêm người tuần tra như vậy.".

- "Ồ, là ai mà lợi hại vậy, làm cho ngay cả lão gia cũng phải sợ hãi thế sao?".

- "Suỵt! Ngươi nhỏ giọng một chút, nếu để lão gia nghe được, ngươi chết chắc.

- "Vậy ngươi nói nhanh lên, người nọ thật ra là cái hình dáng gì?".

- "Hắchắc, kỳ thật ngươi chắc cũng nghe qua, là bốn năm trước một bạch phát tiểu tử bị sung quân, giờ hắn đã trở lại. Cái này cũng là ta nghe quản gia nói chuyện đó".

- "A, ...là hắn à!".

oOo

Trong một gian phòng nhỏ tại Thái phủ, hai gia nhân đang nằm trên giường tán gẫu.

- "Đã muộn như vậy rồi, người kia chắc không tới đâu nhỉ?".

- "Nói vậy không đúng, ta nghe người ta nói, người trong giang hồ đều là thích nửa đêm qua lại, như vậy mới có vẻ thần bí mà".

- "Nửa đêm mà tới hình như toàn là dâm tặc hái hoa thì phải". Người nọ ngữ khí có chút xấu hổ nói.

Một tiếng cười nhỏ vang lên, người kia nói: "Phải không? Chắc là ta nhớ nhầm. Nhưng mà nếu ta là hắn, ta nhất định sẽ không tới".

- "Vì sao vậy?".

- "Ta nghe quản gia nói, lần này lão gia đã mời được cả trăm giang hồ cao thủ tới giúp, nếu hắn tới không phải là tự tìm chết hay sao?".



- "Hắc hắc, nói không sai, đúng rồi, tốt nhất là không đánh, chúng ta sẽ được ngủ yên".

- "Đúng đó. Đã muộn lắm rồi, chúng ta sớm đi ngủ thôi, nếu người có tới thì dù sao cũng không phải việc của chúng ta."

Sau đó đèn tắt, trong phòng lại trở nên im lặng...

oOo

Nhạc Phàm trên đường tiến thành, tại con đường ngắn ngủn trên mười dặm hắn gặp bốn kẻ cản đường. Người quang minh chính đại giao đấu có, kẻ ám toán có, lại có cả tên sử dụng độc.


Những kẻ này mặc dù danh tiếng không phải đỉnh đỉnh đại danh nhưng cũng là có tên tuổi, trên giang hồ đều là nhất lưu cao thủ. Chỉ là hôm nay bọn họ đã ngã trong mưa gió, nên thân thể có nằm trên đường cũng không có ai hỏi tới.

"Người giang hồ hành, sinh tử bất do mệnh". Chính là sự bất đắc dĩ của giang hồ. Nhạc Phàm ra tay tuyệt không lưu tình, những kẻ cản đường hắn không chết cũng tàn phế. Nhạc Phàm không có cảm thán với việc này, bởi vì chính họ đã chọn con đường giang hồ cho mình.

- "Tới rồi! Đúng là Thái phủ như người ta nói".

Trong mưa gió, Nhạc Phàm lờ mờ thấy phía trước cách đó không xa một tòa đại trạch, nơi cửa lớn có hai con sư tử đá thật to. Gần lại, phía trên lối vào treo ngang một tấm biển bạch ngọc viền vàng, đề hai chữ "Thái Phủ" khí thế thật hùng hồn, vừa nhìn đã biết là thủ bút của đại gia.

- "Là nơi này". Sau khi Nhạc Phàm xuống ngựa liền trực tiếp tiến thẳng tới cổng chính. Sao lại nhằm cửa chính mà vào, có phải không sợ người phát giác?.

Nhạc Phàm tiến vào, một quyền nện trên cửa lớn của Thái phủ.

- "Bình" một tiếng nổ lớn phát ra, hai cánh cửa của Thái phủ vỡ vụn. Tiếp đó, Nhạc Phàm thong thả bước thẳng vào, phong thái phảng phất nhàn nhã như về nhà mình vậy.

Tiếng động lớn vang lên cơ hồ thức tỉnh tất cả mọi người trong Thái phủ. Một số kẻ nhát gan thì co đầu rụt cổ trong phòng không dám thò mặt ra ngoài, số ít người đảm lược hơn một chút thì thò nửa đầu qua cửa mà nhìn. Dù sao bọn họ vì cuộc sống của mình, mà đã còn sống cũng là người bình thường.

Trong Thái phủ đèn đuốc sáng choang, người ngồi la liệt. Thái Vũ cùng bọn thủ hạ đêm khuya không ngủ, chính là lo lắng Nhạc Phàm tới đánh lén, đột nhiên nghe thấy tiếng nổ trong lòng vừa mừng vừa sợ. Sợ vì Lí Nhạc Phàm đã đến, mừng cũng vì Lí Nhạc Phàm rốt cuộc đã đến, đôi khi chờ đợi so với cảm giác người đã tới thì còn trầm trọng hơn.

- "Không có nghĩ tiểu tử kia lại an nhiên đi vào cửa chính như vậy, vậy chúng ta bố trí các cạm bẫy kia đều thật là lãng phí.". Thái Ân Khắc lúc này rất tức giận, từ chỗ ngồi nhảy dựng lên.


Để phòng ngừa Nhạc Phàm đánh lén, bọn họ đã mất không ít công sức, tại những nơi có thể lẻn vào trong Thái phủ bố trí rất nhiều cạm bẫy hy vọng sẽ bắt được Nhạc Phàm. Có ai ngờ Nhạc Phàm lại đột nhiên vào bằng cửa chính, vậy bao nhiêu công sức của chúng tất cả đều uổng phí, như vậy thử hỏi làm sao chúng không buồn bực.

So với Thái Ân Khắc khi đó, Thái Vũ tỉnh táo hơn rất nhiều, hắn đứng lên nói: "Chính xác không có khả năng đặt cạm bẫy tại cửa chính. Xem ra, tiểu tử họ Lí đúng là tinh minh hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều. Mau, theo ta ra ngoài gặp hắn." Nói xong liền dẫn mọi người hướng phía ngoài tiến ra.

Nhạc Phàm vừa qua cửa vài bước, một đoàn người tay cầm mộc côn xông tới. Bọn họ hai bên trái phải tổng cộng khoảng bốn, năm mươi người, người nào cũng mặc áo xanh, thân hình cao to, như vậy xem ra đúng là đám vệ sĩ hộ viện của Thái phủ.

- "Ngươi chính là Lí Nhạc Phàm?" Tên đầu lĩnh lớn tiếng hỏi.

Nhạc Phàm thoáng liếc tên hộ viện này, phẫn nộ quát to: "Các ngươi tránh ra, ta không nghĩ sẽ giết người vô tội.".

Nhạc Phàm tóc trắng tán loạn tung bay, hai mắt như tóe lửa, tự nhiên có uy, một tiếng thét lớn làm chúng hộ viện không ai dám tiến tới.

Bọn hộ viện đưa mắt nhìn nhau thầm tính toán, rõ ràng bên mình nhiều người, đối phương chỉ có một người, mà nhìn hình dạng cũng bình thường nho nhỏ, trong lòng đảm khí nhất thời đề cao không ít. Hơn nữa, lão gia có nói qua, nếu giết được Nhạc Phàm sẽ được thưởng trăm lạng hoàng kim....trăm lạng hoàng kim a, bản thân mình có làm mười đời cũng không dám mơ có số tiền đó. Nghĩ vậy, đám hộ viện trong mắt lộ rõ vẻ tham lam không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ còn một nửa sợ hãi.

Tên đầu lĩnh hộ viện kia cao giọng đáp: "Chúng ta là hộ viện ở đây, ngươi xâm phạm Thái phủ, chúng ta nào có thể lùi bước. Các vị huynh đệ, ta nói đúng không?".

- "Đúng vậy, đây là chức trách của chúng ta.".

- "Đúng là...".


Nhạc Phàm không để ý tới lời bọn họ, chỉ bình thản nói: "Là do các ngươi đã tự quyết định lưu lại, vậy các ngươi không phải người vô tội.".

Mọi người sửng sốt nghĩ thầm: "Đây là ý tứ gì nhỉ, sao hắn lại nói điều này tại đây vậy?"

Nhạc Phàm chỉnh thần sắc, lạnh lùng nói tiếp: "Đã không phải người vô tội, vậy đáng để ta ...giết.". Vừa dứt lời, người như mũi tên rời khỏi dây cung, bắn vào trong đám người.

Quần chiến, vẫn là một trong những phương thức công kích mà Nhạc Phàm rất am hiểu. Chỉ thấy hắn trong đám đông địch nhân chuyển hướng qua lại như thoi, quyền cước vù vù.

Mặc dù là những kích đơn giản nhất, nhưng mỗi chiêu đều trúng vào những bộ vị yếu hại trí mạng của địch nhân, một cái tính mạng như vậy liền vô thanh vô tức biến mất, căn bản không có kịp suy nghĩ tại sao.


- "A!"

- "Không!

- "Phốc!"

Nghe tiếng kêu thảm thiết kinh tâm, chúng hộ viện nhìn xung quanh thấy đám đồng bọn lần lượt ngã xuống không có nhúc nhích, đột nhiên trong lòng cảm thấy sợ hãi, hơn nữa bóng đêm tràn lan đã nuốt gọn sự kiên cường hết thảy trong thâm tâm, bao gồm cả dục vọng vô hạn.

Bọn họ đã sợ hãi, họ cho tới giờ cũng không nghĩ tử vong lại kinh khủng như vậy, khoảng cách giữa mình và tử vong lại gần như vậy, phảng phất như địa ngục đang ở phía trước.

Chúng hộ viện run run mở đường lui lại phía sau. Trong mắt bọn họ giờ đây bạch phát cuồng vũ Nhạc Phàm tựa như ma quỷ, như dấu ấn của tử thần.

Nhạc Phàm thấy chúng hộ vệ thối lui, tịnh không có ngừng tay mà còn bằng tốc độ nhanh hơn đuổi theo bọn họ.

- "A!".

Bọn người Thái Vũ đuổi tới tiền viện, phát hiện một đống thi thể, tất cả đều là vệ sỹ hộ viện của Thái Phủ.

- "Cứu mạng! A!" Là một nhân mạng vừa biến mất.

Nhạc Phàm sau khi đánh chết người chạy trốn cuối cùng liền đi tới chỗ bọn Thái Vũ.

Thái Vũ nhìn thi thể đầy đất không khỏi tức giận, không cam tâm nói: "Lí Nhạc Phàm, không thể tưởng tượng được ngươi lại nham hiểm độc ác đến như vậy. Bọn họ đã chạy trốn rồi mà ngươi hoàn toàn không buông tha.".

Nhạc Phàm lạnh lùng nói: "Ta nói rồi, ta không giết người vô tội. Bọn chúng đã ở lại thì không phải người vô tội. Bọn chúng đều đáng chết!".