Thương Thiên

Chương 797: Quy Lai (Trở về) - Ngũ




Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:

Lôi Vân bao phủ, đám người Long Tuấn cảm giác không gian chung quanh giống như bị cô đặc lại, căn bản không cách nào đột phá đi ra ngoài được.

Thế cục chiến trường thiên biến vạn hóa. Trong nháy mắt một bên đã hoàn toàn bị áp chế

Thấy cơ hội này, Đa Nhĩ Cổn lập tức hạ lệnh, sai người đánh thẳng vào cửa thành.

"Sát!"

"Sát! Sát! Sát!"

Đại quân Thát Đát lại mãnh công, đem đại bộ phận tập hợp lại bên ngoài cửa thành.

"Ầm!"

Cửa thành rốt cục cũng bị công phá, đại quân Thát Đát sĩ khí ngúi trời, tranh nhau tiến vào trong thành.

Chẳng lẽ, đây là vận mệnh?

Chẳng lẽ, hết thảy cứ như vậy đã xong sao?

Nhìn vào đám binh lính đang điên cuồng tiến vào thành, trên thành lâu tất cả mọi người đều hiện lên một loại ý niệm tuyệt vọng.

"A!"

"A! A! A!"

Một tiếng tiếng kêu thảm thiết truyền đến, đám người Long Tuấn cảm thấy càng chói tai.

- A! Có chút không đúng...

Dưới cửa thành đột nhiên trở nên hổn loạn, mọi người vội vàng nhìn lại, lại thấy đại quân Thát Đát không ngờ đang từ trong thành lui ra.

- Chuyện này... Đây là có chuyện gì?

Đinh Nghị nghẹn họng nhìn trân trối, tất cả những người khác cũng sửng sờ tại chỗ.

- Mau nhìn, phía dưới có người.

- Người nọ là ai?

Mọi người vội vàng nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy dưới thành đang có một đạo quang ảnh xẹt qua, xẹt lại, thiên quân vạn mã lập tức tan tác.

Đối mặt biến cố bất thình lình, Đa Nhĩ Cổn cảm thấy không ổn. Đang lúc Đa Nhĩ Cổn chuẩn bị hạ lệnh triệt thoái, bất ngờ phía sau có một luồng hàn mang từ xa đánh tới, không cách nào cách trở xuyên thấu qua lồng ngực của hắn!

Không! Không có khả năng! Bổn vương không thể như vậy mà chết được ...

Bổn vương còn chưa khiến cho vó ngựa của thảo nguyên san bằng Trung Nguyên...

Bổn vương còn chưa có đi lên ngôi vị hoàng đế...

Bổn vương còn có rất nhiều việc còn chưa làm...

Bổn vương sao có thể chết ở đây?

"Không —— "

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, tràn ngập ý tuyệt vọng cùng với nuối tiếc không cam lòng

Chúng nhân chỉ biết trợn mắt mà nhìn Đa Nhĩ Cổn chậm rãi rơi khỏi lưng ngựa.

Chứng kiến một màn như thế, đại quân Thát Đát không còn dục vọng tiến công, tất cả tướng sĩ nháo nhào rút lui.

"Ầm ầm —— "

Lôi vân lại đánh xuống, so với lúc trước còn khủng bố hơn.

Đứng dưới lôi vân, đám người Long Tuấn cảm giác được một cỗ huyết tinh chi khí vô cùng bá đạo đập vào mặt.

Mắt thấy lôi đình sắp hạ xuống, không ít tướng sĩ đã tuyệt vọng nhắm hai mắt lại...

Trong lúc chỉ mành treo chuông, đạo thân vừa rồi lập tức xuất hiện trên tường thành.



"Cút đi!"

Một tiếng hét to, sát ý ngất trời, giống như song thần cuồng cuộn, trực tiếp đem lôi vân trên bầu trời đánh cho xơ xác, mà đám người Chu Khang Cảnh ẩn núp trong Lôi Vân còn bị đánh cho toàn bộ đều rơi xuống.

- Cái gì! ? Đó... Đó là ai vậy, nói đến là làm ngay!

- Đến cùng là ai?

- Là... Là hắn!

- Người đó là... Là Lý Nhạc Phàm? Dĩ nhiên là Lý Nhạc Phàm! Hắn không chết! Hắn như thế nào lại không chết?

- Không! Không phải là sự thật!

Đám người Chu Khang Cảnh thấy rõ người mới xuất hiện, trong lòng cảm thấy ớn lạnh, trong một lúc tâm thần trở nên đại loạn. Bọn họ không dám tin, chính miệng mấy vị Đại Tôn đã nói Lý Nhạc Phàm đã chết, làm sao có thể là giả được?

So với vẻ khó tin của đám người Chu Khang Cảnh, đám người Long Tuấn tâm thần phấn khởi lộ vẻ mừng như điên.

- Là sư phụ! Đúng vậy, là sư phụ!

- Sư phụ không có việc gì, sư phụ đã trở về... Ha ha ha!

Long Tuấn cùng Đinh Nghị vừa khóc vừa cười, bước nhanh ra nghênh đón.


Một đạo Huyết Ảnh thoáng hiện, tiểu hỏa đã hiện ra bên cạnh Lý Nhạc Phàm.

Đám người Khấu Phỉ sửng sốt hồi lâu cũng chưa có lấy lại tinh thần, Lý Nhạc Phàm bị cuốn vào không gian loạn lưu là chính miệng Thiết Huyết nói, lấy quan hệ giữa hắn và Lý Nhạc Phàm, căn bản là không có khả năng đem chuyện như vậy ra nói chơi với mọi người. Nhưng hiện tại Lý Nhạc Phàm vẫn đang hiển hiện ở trước mặt mình, đây là có chuyện gì xảy ra.

Dĩ nhiên, nghi ngờ cũng chỉ là nghi ngờ, thế nhưng cũng không thể ngăn trong lòng cảm thấy vui sướng. Vô luận là có chuyện gì xảy ra cũng không trọng yếu, chỉ cần người còn sống là tốt rồi!

- Lý tiểu tử!

- Lý đại ca...

- Nhạc Phàm huynh đệ...

- Lý tiên sinh...

Mọi người đồng loạt tiến lên, vốn dĩ lối đi trên thành lâu đã rất nhỏ, nhất thời càng trỏ nên chật hẹp dù là giọt nước cũng khó mà lọt qua.

Đám tướng lãnh Trương Phong Nghị, vốn còn muốn đi tới trước chào hỏi Lý Nhạc Phàm, nhưng khi nhìn thấy tràng diện như thế thì không khỏi lắc đầu cười khổ, đồng thời cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù Trương Phong Nghị chính là chủ soái, nhưng trong lòng mọi người cũng vô cùng rõ ràng, Lý Nhạc Phàm mới là linh hồn quân đội. Cho nên khi hắn biết tin Lý Nhạc Phàm gặp chuyện không may, trước tiên liền cấm đem việc này truyền ra ngoài, nếu không lòng quân không yên, cuộc chiến này không cần đánh cũng đã thua.

Trên thực tế, Lý Nhạc Phàm xuất hiện quả thật làm tinh thần đại chấn, nhất là mới vừa rồi tiếng hét kinh thiên kia, càng làm cho toàn quân trên dưới tràn đầy long tin tất thắng.

Ngoại đám người này, còn có hai người lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, yên lặng nhìn Lý Nhạc Phàm, một người là Thích Minh Hữu, người kia chính là Lý Đàm.

Trong lòng Thích Minh Hữu, Lý Nhạc Phàm vừa như là huynh trưởng lại giống như la cha mình vậy, mặc dù bây giờ đã lớn khôn, nhưng thủy chung trong lòng vẫn có ý ỷ lại.

"Đi đi!"

Lý Đàm đi đến bên người Thích Minh Hữu, trong mắt lộ vẻ cổ vũ.

Thích Minh Hữu liên tục gật gật đầu, sau đó hướng Nhạc Phàm đi tới.

- Nhạc Phàm đại ca.

Thích Minh Hữu vốn không muốn khóc, nhưng hắn ức chế không kìm được chua xót cùng vui sướng trong lòng. Có lúc, nước mắt không có nghĩa là mềm yếu, nó cũng có thể đại biểu cho một loại cố chấp.

Lý Nhạc Phàm nhẹ nhàng vỗ vỗ vai đối phương, lộ ra một nụ cười.

Loại tình cảm trải qua sinh tử mới là đáng quý! Nhìn từng khuôn mặt quen thuộc xung quanh, Lý Nhạc Phàm cảm thấy trong lòng ấm áp. Vô luận là thế giới thay đổi như thế nào, ít nhất vẫn còn có bọn họ ở lại bên mình.

"Ân!"

Ánh mắt tạm dừng, cuối cùng tầm mắt của Lý Nhạc Phàm cũng dừng lại trên người đám người bên ngoài.

Đám Long Tuấn cũng nhận thấy được cái gì đó, vì thế tự giác tránh ra một con đường.

Vừa rồi Lý Đàm vẫn như mang mặt nạ, nhưng khi hắn thấy Lý Nhạc Phàm xuất hiện, hắn liền chậm rãi tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt bị phỏng nặng.

Nhìn vào khuôn mặt kia, trong lòng Lý Nhạc Phàm giống như bị kim đâm.


- Cha, xin lỗi, là con hại người bị thương, xin lỗi! Xin lỗi!

- Tiểu phàm đừng khóc, nam tử hán nên kiên cường, con phải phải nhớ kỹ, nước mắt vĩnh viễn cũng là để lại cho người con yêu thương nhất.

- Cha chính là người mà tiểu phàm yêu thương nhất.

- Thiên Hành Kiện, là nam nhi phải không ngừng vươn lên.

- Cha, những lời này là có ý gì?

- Những lời này là của một lão tiền bối nói, chắc ý muốn nói là phải biết tự lực cánh sinh, kiên cường dũng cảm.

- Vâng, tiểu phàm nhớ kỹ.

- Hắc hắc, tên tiểu tử này, khí lực càng ngày càng lớn nha, đi, ngày mai cha sẽ đưa con đi tập bắn cung.

- Tiểu phàm, lúc kéo cung, tay phải ổn, mắt phải định, lưng phải thẳng...

- Tiểu phàm, phải thận nhẫn nại và bình tĩnh, là một thợ săn phải học được bổn sự...

- Tiểu phàm, con đã trưởng thành.

Từng mản từng mản chuyện cũ lần lược kéo về giống như mới vừa sảy ra ngày hôm qua. Chẳng qua là, cái ngày hôm qua đó đã quá mức xa xôi. . .

- Tiểu phàm...

Thanh âm khàn khàn lọt vào tai tai Lý Nhạc Phàm, thân mình hắn kịch liệt run rẩy, nhìn chằm chằm vào phía trước.

- Cha!

Hai đầu gối hắn khụy lại quỳ rạp xuống đất, trong mắt ngân ngấn lệ.

Cái quỳ này, đủ để khiến cho thiên hạ kinh ngạt

Cái quỳ này, khiến cho Xích Huyết thất sắc.

Một cái quỳ của một nam nhi đỉnh thiên lập địa

Trên thành lâu trở nên lặng yên, mọi ánh mắt đều dồn về phía Lý Nhạc Phàm và Lý Đàm

Phụ tử đoàn tụ, vốn là việc vui, mà trường hợp như vậy lại làm cho người ta cảm thấy lòng chua xót, vạn phần thương cảm, tựa hồ mọi thứ đều đơn giản và bình thản, giống như không liên quan gì đến Lý Nhạc Phàm.

- Lão phó... Nhạc Phàm huynh đệ, hắn... Hắn rất khổ .

Nhan Nguyệt Thi tựa vào lòng Phó Suất khóc thút thít, ngay cả Khấu Phỉ một đại lão gia như vậy mà cũng cãm thấy bùi ngùi.

Lý Đàm từng bước tiến lên, hắn chưa bao giờ cảm thấy cước bộ của mình lại chậm và nặng đến vậy, phảng phất như mỗi một bước chân cũng phải dùng hết sức mình vậy.


- Tiểu phàm, con rất tốt... Rất tốt...

Chỉ mấy chữ đơn giản như vậy cũng đã bao hàm toàn bộ ý quan tâm của Lý Đàm đối với Nhạc Phàm, Nhạc Phàm vô cùng hảnh diện

Nước mắt lăng dài qua khuôn mặt, Nhạc Phàm đột nhiên cảm giác được thiết thực rất nhiều, bởi vì ở trên thế giới này, còn có một người có huyết mạch tương liên ở bên cạnh hắn. Mặc dù hai lần gặp nhau Lý Đàm đều làm như không có quen biết, nhưng Lý Nhạc Phàm không có đuổi theo hỏi, hắn biết, phụ thân làm như vậy tất nhiên có lý do của hắn.

- Cha...

Lý Nhạc Phàm ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào cha mình:

- Con muốn báo thù, vì vạn gia gia, vì thôn dân của Thủy Lưu Thôn chúng ta, vì những oan hồn vô tội kia. . . Báo thù!

Hai chữ "Cừu hận", gợi lên sự đau xót trong lòng hai người.

- Chu Khang Cảnh!

Bất ngờ Lý Nhạc Phàm đứng dậy, hướng tới đại quân Thát Đát nhìn lại. Ánh mắt hắn giống như hai mũi tên nhọn, đảo qua trăm vạn đại quân, đâm thẳng đến chỗ Chu Khang Cảnh.

- Phốc!

Tiếp xúc với ánh mắt của Nhạc Phàm, Chu Khang Cảnh cảm giác tâm thần rung động, trong đàu đau nhức, kinh hãi tột cùng!

- Chạy!


Giờ phút này đối mặt với Lý Nhạc Phàm, Chu Khang Cảnh căn bản là dũng khí động tay cũng không có, hai chân mạnh mẽ đạp một cái, hướng nơi xa bay đi.

Chỉ tiếc là, một người dù có nhanh đến đâu nữa cũng không thể nhanh hơn tiễn được, nhất là Tiễn mang được ngưng luyện từ thần hồn.

"Phốc!"

Chu Khang Cảnh bay đi còn chưa tới một trượng, một đạo hàn mang tư phía sau đâm xuyên qua ngực hắn.

"A!"

Một tiếng kêu tê tâm liệt phế ( đau tim xé phổi) vang dội phía chân trời, Chu Khang Cảnh rơi trên mặt đất hộc máu không ngừng. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, thân ảnh Lý Nhạc Phàm đã hiện ra trước mặt.

Lý Nhạc Phàm gắt gao nhìn vào Chu Khang Cảnh, ánh mắt mang đầy cừu hận, giết người cũng không phải một việc sung sướng gì, cho dù đối phương có là kẻ thù của mình, cho dù là vì lý do gì mà mình phải giết chết đối phương.

"Khụ! Khụ!"

Chu Khang Cảnh cố nén ho khan, thê thảm cười nói:

- Tốt! Tốt! Lý Nhạc Phàm, không thể tưởng tượng được là ngươi vẫn còn sống, chỉ cần ngươi còn sống, ta biết sẽ có ngày hôm nay, đây chính là báo ứng ! Báo ứng ! Ha ha ha... Khụ khụ khụ khụ!

Cười thảm vài tiếng, Chu Khang Cảnh lại hộc máu, ánh mắt dần dần trở nên hoảng hốt.

Từ một tên hoàng tộc nghèo túng không quyền không thế, mà có thể leo lên được địa vị hiển hách như ngày hôm nay, cuộc đời của Chu Khang Cảnh có thể nói là một truyền kỳ, nhưng ai có thể hiểu được cái cảm giác mỗi ngày đi lại, cảm thụ trong Hắc Ám đầy hiểm ác đây?

Tuy đã trải qua nhiều như vậy nhưng trong lòng Chu Khang Cảnh thủy chung vẫn có một khoảng không gian đầy lương thiện, đó là trên người một nữ nhân mỹ lệ. đúng vậy, chính là ở chỗ nữ nhân này, vẫn còn có một điểm cuối cùng này, một nơi để cho hắn còn có cảm giác mình còn là một con người.

Trên thế gian đúng là hoàn toàn không có gì là vĩnh hằng bất diệt, sở hữu quyền thế, đến cuối cùng thì cũng chỉ là một bãi đất mà thôi, đạo lý này có lẽ rất nhiều người cũng hiểu, tuy nhiên không có mấy người có thể buông ra được.

- Chu Khang Cảnh ta cả đời không hối hận, chỉ là, ta có lỗi với nàng...

Mang theo sự tiếc nuối không cam lòng, không muốn xa rời, Chu Khang Cảnh trút hơi thở cuối cùng dần dần biến mất.

Từ nay về sau, trên thế gian này không còn ai gọi là Chu Khang Cảnh, muôn vàn năm sau, cũng sẽ không còn ai nhớ đến cái tên này.

Trong lòng Nhạc Phàm cảm thấy muôn vàn sầu bi, hắn vừa đưa ánh mắt chuyển tới trên người Triệu Thiên Cân.

- Lý... Lý Nhạc Phàm, ngươi không thể giết ta, ngươi không thể giết ta! Ta là ma môn

Nhìn Lý Nhạc Phàm giống như thần chết đang từng bước đi tới, trong lòng Triệu Thiên Cân tràn ngập sợ hãi

Đừng nói cái gì là tông chủ ma môn, đừng nói cái gì mà là cường giả đỉnh phong, căn bản sợ chết chính là bản tính của con người, Triệu Thiên Cân cũng không cảm thấy cầu xin tha thứ thì có gì đáng xấu hổ, bởi vì chỉ có người sống, mới có tư cách đi cười nhạo người khác, mới có thể đúng vững trên đời.

- Không! Đừng tới đây, ngươi đừng tới đây...

Mặc cho Triệu Thiên Cân gào thét như thế nào, Nhạc Phàm cũng không hề cử động.

Đám ngươi Ma Môn hai mặt nhìn nhau, vào lúc này không có một ai dám ra mặt vì Triệu Thiên Cân, ngay cả Ngữ Phi Tuyệt cũng không dám.

"Xuy!"

Một quyền của Lý Nhạc Phàm đánh xuống, Triệu Thiên Cân cảm giác giống như trên đầu đang có một tòa núi đang áp xuống vậy, căn bản hắn không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn quả đấm của đối phương đánh lên người mình.

- Dừng tay!

Một tiếng gầm lên, một hư ảnh khổng lồ từ trên trời giáng xuống, đem Triệu Thiên Cân bảo vệ. vốn là đang vô cùng tuyệt vọng, bỗng dâng lên một tia hi vọng.

"Oanh!"

Nắm tay hạ xuống, đập nát hư ảnh, đnhá mạnh lên người Triệu Thiên Cân

Thẳng đến khi chết đi, trong mắt Triệu Thiên Cân vẫn lộ ra vẻ khó tin và không thể tưởng tượng được.

Người đã chết như đèn cạn dầu, tất cả đều là vô nghĩa.

Cừu hận tích tụ trong lòng Lý Nhạc Phàm hơn mười năm, rốt cục vào giờ khắc này đã có thể buôn bỏ được rồi, tuy đại thù đã báo, nhưng trong lòng Lý Nhạc Phàm vẫn không được vui vẻ, chẳng qua là cảm thấy cả người nhẹ nhõm mà thôi. Có lẽ, đây chính là điều mà phật gia thường nói.

Giải quyết xong nhân quả, mới có thể chân chính thảnh thơi.