Thương Thiên

Chương 696: Ngộ tiễn




- Lý Nhạc Phàm, đảm lượng của ngươi quả nhiên không nhỏ, dám lấy một địch chín, lão phu quả thực có chút bội phục ngươi. Hừ!

- Hừ!

- Lý Nhạc Phàm, ngươi quá cuồng vọng, hôm nay là tử kỳ của ngươi!

- Lý Nhạc Phàm, ngươi giết tứ muội ta, lão phu muốn đem ngươi băm thành vạn đoạn.

Cửu đại trưởng lão vây quanh Nhạc Phàm, hoặc trào phúng, hoặc lãnh khốc không ngừng công kích Nhạc Phàm bằng lời nói.

Đứng ở giữua trận, vẻ mặt Nhạc Phàm lạnh nhạt nhìn chín vị trưởng lão, trên mặt không có lấy một chút biến hóa nào. Lấy một địch chín, Nhạc Phàm cũng không có để ý, tâm niệm khẽ động, một đạo tiễn hồn ba tấc xuất hiện, tự xoay quay người hắn, bắn ra hắc sắc quang mang, thần bí quỷ dị, tỏa ra hàn ý khiến cho người ta run sợ.

- Tiễn hồn! Con mẹ nó.

Cửu đại trưởng lão sắc mặt đại biến, lập tức tế ra vật hộ thân, tự phòng bị. Bọn hắn đã từng nghe qua, Lý Nhạc Phàm dựa vào chiêu này mới có thể ngạnh kháng Thánh Ngôn Đại Tôn một chưởng, uy lực tự nhiên bất phàm.

- Xuy!

Tiễn hồn di động, từ một phân thành hai đạo tiễn hồn, ở trước mũi tay của Nhạc Phàm lần thứ hai từ hai phân thành bốn. Một cỗ ý cảnh khủng bổ bao phủ Tinh Thần Thai, phảng phất như muốn đem sinh linh trên thế gian hủy diệt hết thảy.

- Không tốt! Mau hành động, tuyệt đối không thể để cho hắn thi triển khống tiễn thuật này. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Một thanh âm kinh hãi vang lên, Đại trưởng lão khấp động pháp quyết, ngưng tụ ra một tòa sơn phong cao mười trượng, muốn trấn áp Lý Nhạc Phàm.

Cùng lúc đó, những trưởng lão còn lại đều thi triển thần thông thuật của bản thân, muốn hỗ trợ nhau trấn áp Lý Nhạc Phàm.

Chín đạo thần thông, có núi có lửa, có đao có kiếm, khiến cho tu sĩ tứ phương kinh hãi. Không ít người thầm đánh giá sự mãnh liệt của những đạo công kích tổng hợp này. Nghĩ đến kết quả của nó, chỉ sợ là, thịt nát xương tan, hồn phi phách tán a.

Oanh Oanh Oanh.



Thần thông thuật oanh tạc, vây quanh Nhạc Phàm.

Thế nhưng, cho dù là như vậy, chín đại trưởng lão vẫn không có yên tâm, đều tế xuất ra các loại kỳ bảo, lấy chiêu số mạnh nhất đánh về phía Lý Nhạc Phàm.

Tiếng oanh tạc không ngừng vang lên trên Tinh Thần Thai, khí tức của Lý Nhạc Phàm so với khi trước yếu hơn không ít.

Phía Đạm Thai gia, từ gia chủ cho tới nô phó đều nở nụ cười khoan khoái. Lý Nhạc Phàm chịu nhiều công kích mãnh liệt như vậy, không chết cũng mất một mảng da lớn a.

Thế nhưng còn chưa chờ bọn hắn cao hứng, khí tức của Lý Nhạc Phàm trên đài càng ngày càng yếu, cho đến khi tiêu thất.


Tiêu thất! Khí tức của hắn không ngờ lại Tiêu Thất.

Phía dưới tức thì kinh hãi, trên mặt mỗi người đều không thể nào tin được. Bọn họ không dám tin, một tuyệt thế cường giả vừa mới đại phát thần huy, cư nhiên lại bị người ta một kích diệt trừ.

Nghi hoặc, không dám tin tưởng, hai loại tâm tình phức phạp đan xen.

Ánh mắt Diệu Âm Tử chớp động, khóa chặt phía trước, dường như muốn nhìn thấy kỳ tích, thế nhưng nàng nhìn một hồi, vẫn không thấy có gì.

- Chết rồi? Lý Nhạc Phàm đã chết rồi? Chết tốt a! Chết rất tốt!

Bộ vũ Tình và Cao Đình kinh hỉ, trong ánh mắt mang theo sự khoan khoái. Bọn hắn hận Lý Nhạc Phàm không chết đi, cho nên mặc dù là không phải bản thân động thủ, thế nhưng có thể tận mắt chứng kiến, trong lòng tự nhiên hưng phấn hơn rất nhiều.

- Chết sao? Không ngờ lại có kết quả như vậy?

Cao Thiên Quảng thì thầm, ánh mắt không tự giác nhìn về phía đám người Khấu Phỉ. Hiện tại cả đám nhìn chằm chằm vào Tinh Thần Thai, thế nhưng từ ánh mắt của bọn họ hắn phát hiện ra, không ngờ cả đám người kia lại không có chút bất an nào. Điều này nói rõ cái gì? Nói rằng bọn họ tin tưởng Lý Nhạc Phàm sẽ không có chuyện gì.

Quả nhiên, bụi mù tán đi, một đạo khí tức hủy diệt đột nhiên bạo phát, bao trùm thiên địa.


Đột nhiên biến hóa như vậy khiến cho chín đại trưởng lão không kịp ứng phó, trong khi bọn hắn đang chuẩn bị tiếp tục công kích thì chín đạo tiễn hồn như thiểm điện phá không bắn thẳng về phía mi tâm của bọn họ.

Phác.. Phác... Phác.

Tiễn hồn xuyên qua cơ thể, thất thải tiễn hồn như thiểm điện, mắt thường khó có thể phân biệt.

KHông mất bao lâu, thân ảnh Nhạc Phàm hiện ra, y phục rách nát, trên khóe miệng có một vết máu, vết thương trên người vô số.

Lý Nhạc Phàm vô sự, chỉ có bị thương một chút, thế nhưng những đạo tiễn hồn vây quanh hắn đem khí tức của hắn cắt đứt với ngoại giới, điều đó lý giải tại sao khi trước mọi người không cảm thấy khí tức của hắn.

So với khi trước, cửu đại trưởng lão lúc này trông có vẻ chật vật, đau đớn, điên cuồng vật lộn.

Con người có thất tình lục dục, diễn sinh ra vạn ma. Cửu đại trưởng lão trong khoảnh khắc lâm vào ma chướng, đây gọi là tự gây ra nghiệt, tội chết khó thoát.

ĐỐi với chuyện này, Nhạc Phàm không hề để ý, đem tâm thần của minh dung nhập vào trong cảm ngộ vừa rồi.

Tiễn vi lực, đoạn tuyệt sinh cơ.

Tiễn vi tâm, phá toái hư không.


Tiễn hóa vạn thiên, không có gì là cứng rắn không thể phá nổi, đây chính là cảm ngộ về "tiễn" của Nhạc Phàm. Hiện tại hắn không ngờ đã đột phá tấm màn chắn của "Ngự Tiễn cửu thiên", tiễn ý ngày càng thâm sâu.

Tâm thần khẽ động, trăm tiễn thu về một, bị Nhạc Phàm thu trở lại.

- Phát sinh chuyện gì? Vừa rồi mới xảy ra chuyện gì vậy?

- Ta không biết.


- Cửu đại trưởng lão bị sao vậy?

- Không biết... Không biết...

- Bại rồi...

- Chín đấu một không ngờ lại bại.

Từ khi Lý Nhạc Phàm phản kích cho đến khi chín đại trưởng lão đại bại, chỉ trong nháy mắt, vì vậy khiến cho đám người phía dưới hỗn loạn, không ngừng suy đoán. Mà phía Đạm Thai gia, nụ cười trên mặt bọn họ tức thì cứng đờ.

Đạm Thai Chí tâm thần đại chấn, một ngụm tiên huyết phun ra, không biết nên làm thế nào.

- Nên làm sao bây giờ? Hiện tại nên làm sao? Chín vị trưởng lão cũng không làm gì được hắn.

Đạm Thai Chí tâm thần đại loạn, đã sớm mất đi vẻ bình tĩnh. Nếu nói khi trước cái chết của Đạm Thai Trung và Đạm Thai Tư Tư tuy rằng khiến cho hắn kinh hãi phẫn nộ, thì hiện tại sự thất bại của chín vị trưởng lão lại khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi, suy sụp. Chưởng quản Đạm Thai gia hai mươi năm, đây là lần đầu tiền hắn có cảm giác này.

Không có tiếng hoan hô, không có bất kỳ một thanh âm nào.

Nghe tiếng kêu thê lương trên Tinh Thần Thai, không ai có thể nở nụ cười. Một người phải chịu bao nhiêu sự đau khổ mới phát ra tiếng kêu thê lương này a?

Nhạc Phàm nhìn chín vị trưởng lão, trong mắt hiện lên một chút phức tạp. Hắn không phải là người hiếu sát, hắn cũng không phải là người tâm ngoan thủ lạt, trải qua nhiều chuyện, hắn chỉ muốn có một cuộc sống yên bình, tự do tự tại. Thế nhưng bọn họ luôn luôn tính kế hắn, không những vậy còn tính kế người bên cạnh hắn. Cho nên, chết đối với chín vị trưởng lão âu cũng là một loại giải thoát.

Nhạc Phàm đang chuẩn bị hạ đòn sát thủ thì một đạo khí tức mạnh mẽ, đột nhiên kéo tới.

- Dừng tay.

Lời nói chưa dứt thì một cẩm y lão giả xuất hiện trên Tinh Thần Thai, chắn trước mặt Nhạc Phàm.