Thương Thiên

Chương 571: Huynh đệ




Ngoại thành Lạc Dương, có đỉnh Vạn Sơ. Nơi này địa thế hung hiểm, sương mù bao phủ quanh năm, gió lạnh thấu xương.

Lúc này, một thân ảnh lẳng lặng đứng trên đỉnh núi, trường bào trắng, phiêu dật bất phàm, làm cho người ta có cảm giác như một pho tượng tuyệt mỹ.

Đứng ở chỗ cao, Thiết Huyết ngắm nhìn phía chân trời. Hắn đã đứng ở đây rất lâu, kiên nhẫn chờ Nhạc Phàm tới. Bởi vì hắn biết, huynh đệ của mình nhất định sẽ tới nơi này.

Thời gian trôi qua, sương mù ngày càng nhiều. Lúc này, phía xa xa trong sương mù có một người đi tới. Người nọ tiến đến cạnh Thiết Huyết, sóng vai mà đứng, cũng nhìn về phía chân trời xa xa.

- Ngươi đến đây là lần thứ hai...

- Ân.

- Mười năm nay sống ổn chứ?

- Cũng bình thường.

- Nghe nói ngươi mất trí nhớ?

- Bởi vì mất trí nhớ, cho nên nên cuộc sống trở nên bình thường.

- Vậy hả... Như vậy rất tốt, ta chỉ cần biết ngươi còn sống, còn ngươi vẫn còn nhớ rõ ta, thì hết thảy không có vấn đề gì. Ta sống thấy có chút mệt mỏi rồi... nếu có một loại thuốc ăn vào có thể khiến người ta quên hết thảy, thật là tốt biết bao.

- Như vậy cũng không tốt, còn nhiều việc phải làm.

- Tiểu tử nhà ngươi muốn cười ta đang trốn tránh trách nhiệm sao?

- Không có...

...

- Những việc ta làm ngươi hẳn là biết chứ?

- Biết...

Thiết Huyết thấp giọng:

- Vậy mà ngươi không tức giận?

- Không có...

Nghe Nhạc Phàm trả lời, Thiết Huyết quay đầu nhìn đối phương cười nói:

- Chúng ta nghĩ giống nhau.

Dừng một chút, Thiết Huyết xúc động nói:

- Biết ngươi nhiều năm như vậy, Lý Nhạc Phàm mà ta biết chưa từng thay đổi, cảm giác thật sự rất tốt!

Nhạc Phàm thản nhiên nói:

- Ta biết ngươi vẫn như vậy.

- Ngươi không trách ta, nhưng ta vẫn muốn xin lỗi ngươi một tiếng.

- Việc ngươi cần làm thì nên làm, mà cũng chẳng tổn hại quá tới ta, cần gì phải xin lỗi.

- Chẳng là ngươi cố gắng nghĩ khác đi thôi...

- Sự thật là như thế mà.

- Vậy ngươi có muốn nghe ta giải thích hay không?



- Ngươi nguyện ý nói, ta nguyện ý nghe.

Thiết Huyết tùy ý ngồi dưới đất, chậm rãi mở miệng:

- Nhân sinh trăm năm, giàu sang, khốn cùng, quyền bính, làm trâu làm ngựa, tuyệt vời tuyệt luân, bình thản chán nản, phân chia sinh tử, phúc trạch lâu dài... Trời sinh vạn vật, vốn là có cùng căn nguyên, vậy sao lại khác biệt thế?

Thiết Huyết ngẩng đầu, nhìn Nhạc Phàm nói:

- Huynh đệ, ta hỏi ngươi, thiên hạ hi vọng cuộc sống phú quý, trường sinh bất tử, gặp nghèo khó thì thống khổ không muốn sống, cuối cùng con người muốn gian khổ ngắn ngủi hay là dài lâu?

Nhạc Phàm cũng ngồi xuống, lắc lắc đầu nói:

- Ta... không trả lời được.

Thiết Huyết lơ đễnh, tiếp tục nói:

- Ta lại hỏi ngươi, thế gian phàm tục, trời sinh địa dưỡng, con người phẩm tính đều khác nhau. Có người lương thiện, có người tà ác, có người ngu ngốc, có người trí tuệ. Tại sao như thế?

Nhạc Phàm vẫn như cũ lắc đầu:


- Không trả lời được.

- Sinh tử vô thường, thiên địa bất công, người giữa trời đất, dùng cái gì lập chí?

Nhạc Phàm lại lắc đầu:

- Chẳng biết.

- Chinh chiến, tranh giành, diệt sát triền miên... Phải làm thế nào để thiên hạ an ổn, vĩnh viễn thanh bình?

Nhạc Phàm lại lắc đầu, trầm mặc:

- Chẳng biết...

Thiết Huyết thấy thế, cũng trầm mặc. Bởi vì thâm tâm cũng không trả lời được.

Nhạc Phàm liếc mắt nhìn Thiết Huyết, thản nhiên nói:

- Ngươi tựa hồ còn có vấn đề?

Thiết Huyết nghe vậy cười khổ:

- Đúng vậy, ta còn có vấn đề, nhưng mà ta sẽ không hỏi. Bởi vì mấy vấn đề này vĩnh viễn không có đáp án, có hỏi đi nữa, cũng chỉ là phí công.

- Kỳ thật, có những vấn đề không cần đáp án.

- Đúng vậy! Có những vấn đề sẽ không có đáp án. Ta không phải thánh nhân, cần gì phải làm ra vẻ siêu thoát.

Thanh âm tạm dừng rất lâu, Thiết Huyết mới nói tiếp:

- Huynh đệ, có đôi khi ta rất hâm mộ ngươi. Chẳng quản ngươi đã gặp sóng gió gì trong đời, nhưng ngươi vẫn kiên trì, nỗ lực, chưa bao giờ thoái chí. Ngươi tung hoành giang hồ, khoái ý ân cừu chỉ cần mình quyết định. Còn ta... bị vận mệnh trói buộc, cho dù cố gắng nhưng thật khó có thể cải biến.

- Có lẽ là chính ngươi không muốn buông xuống thôi.

Nhạc Phàm nhìn đối phương thật sâu, tựa hồ đã đã đoán được chút gì.

Thiết Huyết bỗng nhiên chấn động, không khỏi thất thần nói:

- Không muốn buông xuống... Đúng vậy! Lấy lực lượng của ta hiện tại, nếu ta buông tay, ai có thể làm gì ta, trời đất bao la, ta tự tiêu diêu tự tại... Nhưng lưng ta đeo vận mệnh của tộc nhân, ta làm sao có thể buông xuống? Làm sao dám buông xuống? Huynh đệ a! Ta cố chấp cũng như ngươi kiên trì, nếu đổi là ngươi, ngươi có thể từ bỏ hết thảy sao?


- Ta không thể.

Thiết Huyết chua xót cười:

- Kỳ thật chúng ta cũng giống nhau, đều bị ước thúc bên trong vận mệnh, không phải không có biện pháp phản kháng, mà là chúng ta không thể buông xuôi a!

- Có lẽ vậy... Ta tuyệt không buông tha.

Nhạc Phàm ánh mắt chớp động, đó là một loại không cam lòng hò hét, một loại ý chí bất khuất.

Thiết Huyết vỗ nhẹ nhẹ bả vai Nhạc Phàm nói:

- Huynh đệ, chuyện ta đang làm là vì tộc nhân, chỉ cần ta sống một ngày, những việc ta làm tuyệt không xúc phạm tới người bên cạnh ngươi.

Nhạc Phàm nhìn phương xa:

- Ngươi cho là giữa chúng ta sẽ phát sinh cái gì sao?

Thiết Huyết rùng mình, rồi sau đó nói:

- Ta không biết, sự tình sau này ai biết trước được. Nhưng mà ta biết một điều, chúng ta một khắc là hảo huynh đệ thì cả đời đời chúng ta đều là huynh đệ, như vậy là đủ rồi. Nếu không vào sinh ra tử, chúng ta có lẽ không thành huynh đệ, nếu chúng ta là hai người bình thường, có lẽ giữa chúng ta giữa không biết có chuyện gì xuất hiện. Bất quá, có thể biết Lý Nhạc Phàm, cả đời ta không hối hận.

Nhạc Phàm gật đầu không nói, trong lòng hiểu được Thiết Huyết nghĩ gì, càng hiểu được sự chân thành của Thiết Huyết.

- Ai!

Một tiếng thở dài, Thiết Huyết nói sang chuyện khác:

- Huynh đệ, còn có chuyện ta rất muốn nói tiếng xin lỗi.

Nhạc Phàm khẽ cau mày, chậm rãi đợi câu dưới.

- Là về sự tình của Trần Hương.

Thiết Huyết trầm giọng:

- Chắn hẳn bằng hữu cũng nói với ngươi chuyện này, năm đó chúng ta có liên thủ cũng không địch được Thánh Ngôn đại tôn, chỉ có thể trơ mắt nhìn trần hương bị mang đi... Bất quá ngươi có thể yên tâm, trần hương hiện tại vẫn còn sống.

Nhạc Phàm hai mắt mở to:


- Ngươi biết tung tích của nàng?

Thiết Huyết lắc đầu nói:

- Ta cũng phái người âm thầm tìm kiếm nhiều năm, đáng tiếc không thu hoạch được gì, nhưng mà ta biết, với địa vị Trần Hương khi đó, Thánh Ngôn đại tôn tuyệt đối dễ dàng giết nàng, nhiều nhất chỉ là phế bỏ tu vi, sau đó trấn áp lại. Còn như hài tử trong bụng, sợ là không bảo đảm...

Nhạc Phàm gắt gao siết chặt nắm tay, trong mắt hàn quang bạo phát.

- Huynh đệ, chỉ cần còn sống, hết thảy còn có hi vọng.

Thiết Huyết không biết nên khuyên bảo như thế nào, hắn chỉ biết tâm tình Nhạc Phàm giờ khắc này. Người mà mình yêu thương đang chịu khổ, tâm tình của hắn sau bình tĩnh đây.

- Như thế nào mới có thể cứu được nàng?

Thanh âm Nhạc Phàm băng lãnh, không mang theo một tia tình cảm.

Thiết Huyết nghiêm mặt nói:

- Huynh đệ, ngươi ngàn vạn lần không nên xúc động. Lục đại tôn giả đều là cường giả mạnh nhất, nếu không nắm chắc, ngươi nhất định không thể mạo hiểm. Huống chi, cho dù ngươi có thể đánh bại Thánh Ngôn đại tôn thì sao? Nếu hắn đem Trần Hương giấu đi, ngươi cả đời này cũng rất khó tìm được nàng.


Nhạc Phàm không cam lòng:

- Chẳng lẽ không có biện pháp khác?

- Có lẽ có... Đi tham gia Ẩn lâm đại hội! Nếu ngươi có thể thắng tại nơi đó, nói không chừng có cơ hội hướng Thánh Ngôn đại tôn đưa ra một yêu cầu.

- Chắc chắn như vậy?

Tinh thần Nhạc Phàm thần rung lên, hy vọng trong mắt thắp sáng trở lại.

Thiết Huyết gật đầu nói:

- Đây là một cơ hội! Thánh Ngôn đại tôn coi trọng thể diện, nếu bà ta đáp ứng thì sẽ không lật lọng.

- Cho dù chỉ có một tia cơ hội, ta đều phải thử một lần.

Nhạc Phàm ánh mắt lãnh liệt, ẩn chứa sát khí. Vô luận là ai, cũng không thể ngăn cản quyết tâm của hắn.

Hai người nói chuyện với nhau thật lâu, mãi cho đến khi thái dương dần dần hạ xuống.

- Huynh đệ, đại hội võ lâm lần này sẽ rất náo nhiệt, ngươi đến xem sao!

Thanh âm phiêu xa, Thiết Huyết đã biến mất tại chỗ.

Nhạc Phàm ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, sự cô độc vô hạn giữa đất trời bao phủ trái tim.

Trầm mặc thật lâu, hắn lấy ra sáo trúc đặt ở bên miệng, trong đầu hiện ra một thân ảnh thuộc, nhẹ nhàng, không nhiễm phàm trần...

Tiếng sáo du dương vang lên, giai điệu thương cảm quẩn quanh giữa thiên địa, tưởng niệm xa xăm...

- Trần hương! Ta rất nhớ nàng...

Một chút nước mắt vương qua khuôn mặt, theo gió bay đi, hóa thành một viên lệ quang trong suốt. Thời gian như đọng lại, một nỗi bi thương tràn ngập cả thiên địa...

Khoảnh khắc... sinh mệnh như vĩnh hằng, mang the tưởng niệm vô hạn, như muốn đem hư không che giấu.

Khoảnh khắc... sinh tử luân hồi, vạn vật đổi thay.

...

Đột nhiên, ở mi tâm Nhạc Phàm, một đạo ấn ký thoáng hiện, một tiểu tiễn chui ra khỏi cơ thể, huyền phù trước mặt.

Tiểu tiễn này không giống với tiễn mang biến thành, nó chân thật, quỷ dị và thần bí, tản ra hơi thở cổ xưa, thê lương...

Vui mừng mà vui, giận mà hận, thương mà khổ, sợ mà run, yêu mà thương, tư mà đau, khát vọng mà mạnh lên...

Thất tình khí ngưng tụ thành bảy đạo màu sắc rực rỡ, vờn quanh Nhạc Phàm, cùng tiễn hồn chiếu rọi quang mang.

Tiễn hồn nhẹ nhàng nhảy lên, nằm trong ánh sáng bảy màu phát ra quang hoa chói mắt...

Nhạc Phàm thổi lại Bán khúc tương tư, cả người trầm tĩnh trong một trạng thái cảm ngộ giống như mộng, giống như tỉnh...

Thời gian đã không còn nghĩa, hắn giống như nắm giữ sinh mệnh, nhìn lại được quá khứ và thấy trước tương lai, thất tình lục dục trong lòng hắn xuôi ngược, một khoái cảm đã lâu tìm lại tràn ra.

Quyển 13: Thiên đạo chi tranh