Thương Thiên

Chương 567: Thập niên chi tụ (4)




Suốt mười năm thời gian qua, Vương Sung cho tới bây giờ cũng chưa từng buông tha tìm kiếm tin tức của Lý Nhạc Phàm. Hắn thẳng đến bây giờ cũng không muốn tin tưởng Lý Nhạc Phàm cứ như thế vô thanh vô tức chết đi, bởi vì bên trong nội tâm của hắn, Lý Nhạc Phàm chính là mục tiêu cùng phương hướng để hắn phấn đấu, thậm chí hắn muốn tự tay đánh bại đối phương mới cam tâm.

Đây chính là ước định của hai người, trước khi hoàn thành được ước định này, Lý Nhạc Phàm sẽ không chết, không thể chết ! Hôm nay, Lý Nhạc Phàm quả nhiên còn sống, đứng rõ ràng trước mặt mình. Vương Sung vô cùng kích động, cho dù là thiên ngôn vạn ngữ, cũng không thể miêu tả tâm tình phức tạp của bản thân hiện tại.

Ai nói nam nhi đổ máu không đổ lệ? Lời này chỉ có quỷ mới tin! Vương Sung sống mũi cay cay, chỉ là hắn cố kìm nén nước mắt của mình, hắn không muốn để cho người khác chứng kiến bộ mặt yếu đuối của mình. Nếu nói, chân chính trên thế giới này còn người nào chân chính hiểu được con người Vương Sung, ngoại trừ Lý Nhạc Phàm thì không có người thứ hai nữa. Bọn họ hai người lớn lên cùng nhau, từ nhỏ đã là oan gia, ai cũng không phục ai. Nhưng mà không biết bắt đầu từ lúc nào bọn họ có thể trở thành bằng hữu sinh tử. Loại quan hệ vi diệu này, ngoại nhâ không có khả năng lĩnh hội được !

"Hắc hắc! Tính ra thì tiểu tử nhà ngươi vẫn còn có lương tâm, không có lãng quên ta a"

Vương Sung ôm Nhạc Phàm một cái thật chặt,sau đó cười to nói:

"Cũng đã qua nhiều năm như vậy, ngươi một điểm cũng không có thay đổi, thân thể vẫn vô cùng rắn chắc a."

Éc! Lời này nghe như thế nào cũng không được tự nhiên, có chút giống như là cái gì gì đó trong lời nói của Lăng Thông ấy (đam mĩ cha nội ). Rùng mình một cái, Vương Sung lập tức đanh mặt, cố ý làm ra một bộ dáng lãnh khốc, hơn nữa trong lòng lại đang mặc niệm.

"Ta rất bình thường, ta là một nam nhân, con mẹ nó ta kiên quyết là một đại nam nhân! Đây đều là chút loạn thất bát tao mà thôi!".

Nhạc Phàm đương nhiên là không biết Vương Sung đang miên man suy nghĩ, tưởng rằng hắn còn đang sầu não, vì thế chuyển hướng ánh mắt tới hai đứa trẻ đứng bên cạnh nói:

"Các ngươi trước nghỉ ngươi một lúc, sau đó thì hãy tiếp tục"

" Dạ, đại thúc."

Hai tiểu hài tử hiểu việc liền li khai, Nhạc Phàm cùng Vương Sung vẫn đứng tại chỗ.

Một trận trầm mặc. Nhạc Phàm chậm rãi mở miệng:

"Muốn đánh nhau sao"

"Tất nhiên là muốn"

Vương Sung thốt ra, rồi lập tức cười khổ nói:

"Hay là thôi đi!"

"......"

Nhạc Phàm không nói gì, tay phải chợt nắm thành quyền trực tiếp oanh kích đến.

"Ngươi điên rồi!"

Cảm giác được quyền ý mà Nhạc Phàm phát ra, Vương Sung kinh hãi lui lại, đáng tiếc là thân hình đối phương ngay lập tức áp sát, căn bản là không chấp nhận để hắn né tránh

"Bồng — "

Quyền cùng quyền trực tiếp va chạm, thanh thế giống như sấm sét vậy. Khí lãng tản ra, chỉ thấy Nhạc Phàm không chút sứt mẻ đứng tại chỗ, mà Vương Sung lui lại nửa dấu chân

"Tiểu tử này bị điên rồi phải không, như thế nào mới gặp lại là đã đánh người rồi, đến tột cùng là ngươi muốn làm cái gì?"

Vương sung buồn cười, lắc lắc nắm tay đang có chút run lên trong lòng thầm mắng không thôi

"Sao không hoàn thủ?"

Nhạc Phàm nhìn thẳng Vương Sung lần thứ hai ngạc nhiên:

"Đánh cái gì mà đánh, không phải là ngươi đang bị thương hay sao?"

"Thì sao?"

Trên khuôn mặt của Nhạc Phàm không nhìn ra bất luận biểu tình khác thường nào, như thể là trong lòng căn bản không để ý đến thương thế chưa lành vậy. Vương Sung khẽ trầm ngâm, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu nói:

"Hay thôi đi ! Chuyên của ngươi ta từ chỗ Lăng Thông cũng đã biết, lấy tình huống hiện tại của ngươi mà cùng ta giao thủ, chi dù ta có thắng cũng không thống khoái, mà thua thì tự dưng rước buồn bực về."

Thanh âm dừng lại một chút, Vương Sung liền lảng sang chuyện khác nói:

"Chúng ta không tuy tằng không thể đánh nhau, nhưng vẫn có thể so bì thứ khác mà, tỷ như là đấu tửu lượng, hắc hắc ! Chúng ta lần lượt từng người xem tửu lượng ai cao hơn. Tựa hồ là tửu lương của ngươi rất bình thường đúng không?



"Ta sẽ không thua ." Nhạc Phàm thái độ vẫn như cũ.

Vương sung căm giận bất bình nói:

"Từ nhỏ đến lớn, ta chính là không quen nhất cái bộ dạng này của ngươi"

"Dù sao không phải ta."

"Hừ không phải ngươi thì là ai? Ta nghe nói, người nào đó uống rượu đến mức nằm xoài ở bên đường, còn bị người khác nhặt được"

"Hắc hắc, tiểu tử ngươi không còn lời gì có thể nói nữa hay sao!"

"Vương Sung •. . ."

"Chuyện gì?"

"Ngươi trước kia cũng không có dài dòng như vậy"

"Cái gì? Ngươi nói như đánh rắm ấy !"

Nhìn vào thân ảnh hai người cứ như vậy đi xa, Tiểu Võ cùng Nữu Nữu hai mặt nhìn nhau, rồi sau đó ôm bụng cười to. Nhiều năm như vậy, chúng vẫn chưa từng thấy đại thúc bị người khác quở trách như vậy, thật sự là vô cùng thú vị. Lăng phủ hậu viên, hương hoa thơm ngát. Đã quá canh ngọ, nhưng cuộc so đấu giữa Nhạc Phàm cùng Vương Sung vẫn đang tiếp tục. Bên người bọn họ bình rượi đã chất thành một đống lớn. Tư Mã Quân Hành ngồi ở một bên là người làm chứng, nhìn vao hai người cười khổ không biết nói cái gì cho tốt. Cao thủ cấp số giống như Nhạc Phàm cùng Vương Sung, uống rượu cùng uống nước quả thật không khác nhau là mấy. Mặc dù bọn họ không cần chân nguyên nội lực, thì thân thể cũng sẽ tự động điều giải những cảm giác không thoải mái trừ phi là chính bọn họ muốn bản thân mình say.


"Nhạc phàm đây là vò thứ bao nhiêu rồi?"

Vương sung nhìn chăm chú vào vò rượu, ánh mắt mông lung lộ ra vài phần men say

"Ực ực"

Nhạc phàm dốc nốt vò rượu cuối cùng sau đó đặt lại trên mặt thạch bàn nói:

"Nốt vò này, tổng cộng là vừa đúng một trăm vò, ngươi năm mươi, ta năm mươi".

"Như vậy hả!"

Vương Sung không nhịn được cười to:

"Tốt! Rất tốt! Lần này chúng ta tính là ngang tài. Ha ha ha"

Tư Mã Quân Hành ngạc nhiên hỏi:

"Vương huynh ngươi chưa có thắng, sao lại cao hứng như vậy?".

"Cao hứng? Ta đương nhiên là nên cao hứng rồi!"

Vương Sung ánh mắt vô hạn u oán liếc nhìn Lý Nhạc Phàm nói:

"Tư Mã huynh đệ ngươi không biết a, kẻ ở trước mặt chúng ta bây giờ quả thực chính là một cái hóa thân của yêu nghiệt a, ta rõ ràng so với hắn lớn tuổi hơn, nhưng từ nhỏ đến lớn mỗi lần so đấu đều là thua thảm, lần này có thể cầm hòa, đây cũng là tiến bộ vô cùng lớn rồi a!"

"Thì ra là thế! Đích xác thật không dễ dàng!"

Tư Mã Quân Hành bừng tỉnh đại ngộ, dùng ánh mắt đồng tình nhìn đối phương. Hắn thật ra có thể lí giải được cảm thụ trong lòng Vương Sung. Bị người chèn ép nhiều năm như vậy, muốn nói trong lòng không sinh ra oán khí tuyệt đối là đang lừa gạt người khác. Bất quá Vương Sung thẳng thắn như vậy đã chứng minh rằng hắn sớm đã thấu hiểu.

Đột nhiên, Tư Mã Quân Hành rất chi là hâm mộ những người bằng hữu này của Lăng Thông, có thể không giấu diếm nhau cái gì mà bộc lộ hết tâm can của mình. Đồng thời, hắn lại càng cảm thấy bản thân mình may mắn khi quen biết được những người này. Tuy là nhận biết nhau trong thời gian không dài chỉ là ngồi cùng chỗ nói chuyện phiếm vô cùng khoái trá, nhưng đây chính là cái gọi là thân thiết với người mới quen hay sao ! Có lẽ sẽ có một ngày, mình cũng sẽ trở thành một thành viên trong bọn họ, Tư Mã Quân hành có chút chờ mong.

Một hồi qua đi, men say trong mắt Vương Sung biến mất, trên mặt lộ ra biểu tình nghiêm túc:

"Nhạc Phàm, có chuyện ta phải nói cho ngươi, nhưng trong lòng ngươi nên có sự chuẩn bị, là sự tình về Trần Hương".

"Ngươi nói đi!"

Nhạc Phàm tỉnh rượu trong ánh mắt lộ ra hàn ý dày đặc. Từ lần trước, sau khi vị Băng Nguyệt Lai kia người tự xưng đến từ Thiên Môn tìm đến bản thân mình, trong lòng hắn đã có một điềm dự cảm xấu, hơn nữa theo thời gian trôi đi cảm giác này giống như là ăn sâu vào trong cốt tủy vậy, không tài nào gạt đi được.

Vương Sung kiệt lực che giấu sự thống khổ ở trong lòng trầm giọng nói:


"Mười năm trước, sau đại hội võ lâm, ta được Thánh Vực Ngũ Tử tiên sinh yêu cầu tham gia một lần ẩn lâm đại hội. Trên gian hồ cùng tat ham gia còn có thiết huyết, đao si tiền bối, âm dương thư sinh, cửu huyền tiên tử, lão đầu đà, không văn đại sư, cùng thái tiêu đạo trưởng, bọn họ đều đã là cao thủ bước chân vào Thiên Đạo chi cảnh".

Nói tới đây, Vương Sung cười khổ:

"Kỳ thật, chúng ta mấy người được gọi là giang hồ nhất đẳng cao thủ tại ẩn lâm đại hội chỉ là những tiểu nhân vật đứng ở dưới đáy mà thôi. Tới nơi ấy, ta mới hiểu được cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, cái gì mới chân chính gọi là cao thủ nhiều như mây. Chúng ta bất quá chỉ là những kẻ ếch ngồi đáy giếng mà thôiTư Mã Quân Hành tiếp lời:

"Việc này ta cũng từng nghe phụ thân đề cập qua, ẩn lâm đại hội tất cả đều là thiên đạo tu sĩ, cảnh giới cao siêu nhất. Bất quá, lực lượng càng lớn thì thương vong lại càng nhiều. Mỗi một lần Thiên đạo chi tranh, so với giang hồ sát đấu còn thảm khốc hơn nhiều. Hơn nữa phụ thân còn nghe nói ẩn lâm đại hội còn đề cập đến lợi ích của sáu vị tôn giả cùng với rất nhiều bí ẩn từ thời thượng cổ".

Vương Sung nghe vậy, không tự giác gật gật đầu.

Nhạc Phàm không nói câu nào, Vương Sung tiếp tục:

"Lần ẩn lâm đại hội đó, ta đã thấy trần hương, nàng chính là đại biểu của Thiên môn, so đấu cùng với các tu sĩ của môn phái khác, vì Thiên Môn mà giành thêm nhiều lợi ích cự đại hơn nữa".

Thanh âm đột nhiên biến đổi:

"Tại thời điểm này, bỗng xảy ra một sự tình không thể tưởng tượng"

"..."

Vương Sung thần sắc dị thường nhìn Nhạc Phàm, thở hắt một hơi thật dài nói:

"Trần hương, nàng có có bầu."

Ầm ầm —"

Trong đầu Nhạc Phàm giống như là nổ tung vậy, cả người ngây ngốc, giống như là chết đứng ở nơi này vậy. Ngay lập tức trên mặt Tư Mã Quân Hành cũng tràn đầy kinh dị, tựa hồ ẩn ẩn phỏng đoán được chuyện gì, vẻ mặt lập tức trở nên phi thường khó coi:

"Vương huynh nếu ta nhớ không nhầm, Trần Hương cô nương năm đó chẳng phải là cung chủ của thiên môn hay sao? Cái kia chính là thiên môn cung cung chủ vướng vào tình kiếp, lại còn hoài thai nữa?"

Vương Sung chua sót gật gật đầu, Tư Mã Quân Hành tâm tình lập tức chìm xuống. Tuy là hắn không phải là nhân sĩ trong giang hồ, nhưng Tư Mã gia đối vơi các thiên đạo tông phái đều có một sự hiểu biết nhất định.

Thiên môn chính là ẩn tông được truyền thừa từ thời thượng cổ, chẳng những có căn cơ thâm hậu, lai có một vị tôn giả tọa chấn, địa vị thuộc vào tầng lớp những tông phái thượng lưu trong Thánh vực. Nhưng so với những ẩn tông khác, thiên môn có một cái cấm kị đặc thù, đó là người trong tông không được động tư tình. Nếu sai phạm sẽ bị phế bỏ một thân tu vi, bị giam cầm dưới đàm tịch, cô độc suốt đời. Mà Trần Hương thân là thiên môn cung chủ thì tội càng thêm nặng

Tưởng tượng đến cái trừng phạt đáng sợ kia, Tư Mã Quân Hành không kìm được mà có chút rụng rời chân tay. Cho nên hắn lại nhìn về phía Nhạc Phàm, trong tâm sinh ra một tia minh ngộ:

"Đúng rồi, ta nhớ rõ phụ thân nói qua, Lý Nhạc Phàm đã từng vì Trần Hương mà bất chấp thậm chí còn đắc tội với Thánh vực cùng Phiêu Miểu Phong. Chắc chắn cái thai trong bụng Trần hương chính là hài tử của Lý huynh, xem ra chuyện này sẽ vô cùng phiền toái rồi !".

Trần hương có bầu, Trần Hương có bầu.

Là kinh hỉ! Là sợ hãi!

Ý niệm phức tạp đang ăn mòn tâm thần Nhạc phàm, trong nháy mắt hắn cảm thấy trong đầu giống như là có cái gì đó vỡ vụn ra vậy


"Sau này thì thế nào"

Thanh âm Nhạc Phàm bình tĩnh đến đáng sợ, giống như là một pho tượng vô tình không muốn được điêu khắc, làm cho người ta không thể nắm bắt được cảm xúc. Chỉ có Vương Sung mới hiểu được, thời điểm này mới chính là lúc Lý Nhạc Phàm trở nên đáng sợ nhất !Loại đáng ợ này không phải là đến từ lực lượng của hắn mà là không ai có thể nhìn ra suy nghĩ trong nội tâm của hắn được.

"Động tư tình chính là điều cấm kị của thiên môn, Trần Hương thân là Thiên môn cung chủ, đạo biểu cho cả thiên môn. Sauk hi chuyện nàng hoài thai bị người khác vạch trần, vị tôn giả kia của Thiên Môn cảm thất mất hết mặt mũi, vô cùng giận dữ đã tự mình xuất thủ đem nàng bắt đi

Vương Sung trong mắt hiện lên một chút thống khổ, cưỡng chế tức giận nói:

"Ta cùng mấy người Đao si tiền bối muốn ra tay cứu lấy Trần Hương, đáng tiếc là thực lực chúng ta quá yếu căn, thật sự quá yếu. Lúc ấy nếu không có Ngũ tử tiên sinh bọn họ che chở, chắc là toàn bộ chúng ta đều phải chết ở nơi đó. Còn sau đó xảy ra chuyện gì chúng ta cũng vô pháp biết được. Chỉ có điều, lần ẩn lâm đại hội năm năm về trước chúng ta không còn chứng kiến thân ảnh của Trần Hương nữa, ngay cả tin tức của nàng cũng không hỏi thăm được".

Một hơi nói xong, Vương Sung cả người cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Sự tình của Trần Hương chính là áp lực của hắn trong suốt mười năm dài, hắn vội vã tìm Nhạc Phàm như thế chính là vì muốn thông báo cho đối phương chuyện này. Tình cảm đối với Trần Hương, Vương Sung trong lòng tràn ngập mâu thuẫn. Hắn thừa nhận từng ái mộ nàng, nhưng hắn lại làm cho phần tình cảm này chon giấu thật sâu ở trong lòng hóa thành chú ý một cách yên lặng. Hắn chưa từng có ý nghĩ trên người Trần Hương đạt được thứ gì, cũng không hi vọng phần tình cảm này có kết quả, hắn chỉ hy vọng mình có thể chứng kiếm Trần hương mỉm cười hạnh phúc

Có lẽ, mình càng giống một vị huynh trưởng, cũng chỉ có thể làm huynh trưởng

Niệm tưởng hiện lên, Vương Sung trong lòng ảm đạm.

"Vương Sung "

Trầm mặc thật lâu sau, Nhạc Phàm chậm rãi mở miệng nói:


"Có chuyện, ta nghĩ là muốn nhờ vả ngươi."

Vương Sung sắc mặt nghiêm nghị, vỗ vỗ ngực mình nói:

"Nói đi! Đây là lần đầu tiên ngươi mở miệng cầu ta, chỉ cần ta Vương Sung có thể thực hiện, sự tình gì ta cũng đáp ứng ngươi."

Nhạc Phàm thẳng thắn nói:

"Chờ hoàn thành hết các chuyện ở nơi này, ta muốn đi xa một chuyến. Không biết là khi nào mới có thể quay về, cho nên ta nghĩ Tiểu Võ cùng Nữu Nữu tạm thời nhờ ngươi cho chăm sóc. Hai hài tử này từ nhỏ đã mất đi phụ mẫu, là ta một tay nuôi chúng khôn lớn, ta không hi vọng chứng kiến bọn chúng xảy ra chuyện gì. Nếu có ngươi chiếu cố ta sẽ yên tâm hơn rất nhiều".

"Cái gì? !" .

Vương Sung sửng sốt, nửa ngày chưa phục hồi lại tinh thần:

" Ngươi muốn cho ta giúp đỡ chiếu cố hai đứa trẻ kia? ! Ngươi xác định?"

Nhạc phàm gật gật đầu nói:

"Đúng vây, việc ta muốn làm xác thực là không thích hợp để mang theo người".

Vương Sung buồn bực nói:

"Ngươi không thích hợp, chẳng lẽ ta thích hợp sao? Ngươi cũng không phải không biết, con người của ta luôn luôn tự do tự tại, phiêu bạt khắp nơi. Ngươi muốn ta đi làm nô bộc hay đi đánh nhau còn được, chứ ngươi muốn ta chiếu cố cho hai tên tiểu hài từ thì ta đành bất lực vậy ! Ta thực sự không rõ, điều kiện trong nhà Lăng thông tốt như vậy sao ngươi lại không ủy thác cho bọn họ chiếu cố?"

Nhạc Phàm nhàn nhạt lắc đầu nói:

"Lăng thông bon họ có gia đình có cuộc sống của bản thân mình, hai đứa trẻ không thích hợp đợi ở trong này. Hơn nữa so với trong hoàn cảnh bình hòa mà trưởng thành, ta càng hi vọng bọn chúng có thể học được cách sinh tồn trong thời loạn thế"

"Nhưng mà "

Vương Sung do dự, Nhạc Phàm tiếp tục nói:

"Ngươi yên tâm, Tiểu Võ cùng Nữu Nữu hai đứa rất hiểu chuyện, sẽ không mang đến cho ngươi nhiều gánh nặng đâu. Ngươi không phải vừa muốn nhận chúng làm đồ đệ sao? Ta đã chỉ dạy cho bọn chúng tất cả mọi thứ trong khả năng của mình, nếu lại được tiếp nhận sự dạy dỗ của ngươi, thành tựu trong tương lại bọn chúng sẽ không thể hạn lượng. Ngươi chẳng lẽ không nguyện ý?"

"Nguyện ý nguyện ý, vì cái gì không muốn!"

Không đợi Nhạc Phàm nói xong, Vương Sung vội vàng ngắt lời nói:

"Hai đồ đệ tiện tiện nghi như thế, quả thực là đốt đèn lồng cũng tìm không thấy. Bất quá, vẫn là câu nói kia, mời ta tạm thời chiếu cố cho bọn chúng một thời gian thì còn có thể, đưng hi vọng ta chiếu cố cho bọn chúng cả đời, người đừng có trước khi đi lại giở giọng điệu ủy thác chó má này !"

"Cảm ơn"

Nhạc Phàm cảm tạ từ đáy lòng, hôm nay xem như là đã giải quyết xong một vướng bận trong lòng. Hắn biết, Vương Sung là loại người ngoài cứng trong mềm, một khi đã đáp ứng việc này, nhất đinh sẽ chiếu cố thật tốt cho hai đứa trẻ kia, mặc kệ là mình còn ở nơi này hay không.

"Ngươi lại còn khách sáo với ta"

Vương Sung đảo cặp mắt trắng dã, làm sao hội không biết tâm tư của đối phương.Cũng biết là như thế nhưng cũng chỉ có thể than thở một tiếng ở trong lòng mà thôi. Đợi đến hai người nói chuyện xong, Tư Mã Quân Hành hướng Vương Sung chúc mừng nói:

"Chúc mừng Vương huynh thu được hai vị cao đồ, sau này nhất định sẽ kế thừa được y bát của Vương Huynh".

Nói xong, hắn đem chén rượu giơ lên, lại khó xử phát hiện ra trên thạch bàn đều là vò không làm gì còn rượu để uống. Nhìn vào hình dáng túng quẫn của Tư Mã Quân Hành, Vương Sung cười to một tiếng, đảo qua âm đình vừa rồi. Nhạc Phàm thì im lặng không nói, cúi đầu chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.

"Hắc hắc! Lý đại ca, ta hôm nay lại dẫn theo một vị khách nhân tới."

Một tiếng cười quái dị, Lăng Thông cùng phùng Uyển Nhi từ xa xa đi tới.

Vương Sung nao nao, phát hiện Nhạc Phàm vẻ mặt khác thường. Vì thế hắn hướng ánh mắt nhìn lại, chỉ thấy phía sau vợ chồng Lăng Thông ẩn hiện một cái thân ảnh.

Khi vợ chồng hai người tới gần, thân ảnh kia mới từ phía sau bọn họ xuất hiện.Nhạc Phàm nhìn thấy người tới, bất ngờ đứng lên.

Quyển 13: Thiên đạo chi tranh