Thương Thiên

Chương 493: Sầu ly biệt




Đợt tuyết lớn qua đi, bầu trời lại trở nên sáng sủa.

Trên quan đạo rộng rãi, một đội ngũ thật dài chậm rãi đi về phía trước, cơ hồ đã chiếm hết toàn bộ lòng đường, bọn họ chính là dân chúng của Nam Hùng Thành.

Mấy vạn dân chúng, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ sầu bi, mờ mịt, bất đắc dĩ, thậm chí là sợ hãi!

Trong một đêm mất đi nhà cửa, rời xa nơi chôn rau cắt rốn đi đến phương xa, đả kích như vậy không phải là người bình thường có khả năng thừa thụ.

Chỉ tiếc, lúc này là lúc loạn thế, thân người như bèo dạt theo dòng, bọn họ trừ bất đắc dĩ ra còn có thể làm cái gì được?

Ở phía trước đội ngũ, Trữ Uyển Can và Kiếm Phong cỡi ngựa đi song song. Phía sau bọn họ, đệ tử của Thiên Hùng Bang cũng chia làm hai hàng.

Ở chính giữa hai hàng, Lâm Hổ tự mình áp tải một chiếc xe tù, bên trong đúng là thống lĩnh của Ám Ảnh - Lữ Vĩ.

Mà gã râu rậm và Tiểu Vũ cùng với Nữu Nữu thì lại ngồi trong một chiếc xe ngựa rộng rãi ở ngay sau đó.

- Ma Môn tứ sứ ai ai cũng bất phàm, là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong thiên hạ, không nghĩ tới Cuồng Sa dĩ nhiên là chết như vậy!

Ở trên lưng ngựa, Trữ Uyển Can hơi cảm thán nói:

- Vệ bang chủ, người nói lúc đó chỉ thấy có một đạo hắc mang bắn trúng Cuồng Sa, rồi sau đó hắn ngã xuống chết?

- Ch này đích thực là thiên chân vạn xác!

Vệ Kiếm Phong trịnh trọng nói:

- Tuy rằng chúng ta không biết hắc mang kia là vật gì, nhưng chúng ta có thể chứng kiến thân thể tên Ma sứ kia bị nó bắn nổ tung, trực tiếp hóa thành huyết vụ, cảnh này đúng thực là rất khó quên. Thủ đoạn lợi hại như thế, ta nghĩ cho dù là một tu sĩ cũng khó làm được.

Trữ Uyển Can gật đầu, hơi liếc mắt về phía xe ngựa nói:

- Không sai, như ta đây nếu dùng kỳ bảo cũng rất khó đem Cuồng Sa một chiêu giết chết. Chỉ tiếc là gã râu rậm lai lịch bất minh, thủ đoạn phi thường thần bí, đến bây giờ chúng ta vẫn không thể hiểu hắn mảy may. Một người mất đi ký ức đã lợi hại như thế, vậy trước kia hắn nhất định là một đại nhân vật... Chúng ta nhất định không thể để hắn trở thành địch nhân của chúng ta.

- Đúng đúng đúng, người này không thể để trở thành địch nhân!

Vệ Kiếm Phong liên tục gật đầu, trong lòng vô cùng cảm khái.Chợt hắn lại nói:

- Trữ cô nương, những dân chúng này nên làm cái gì bây giờ? Chúng ta cũng không thể che chở cho bọn họ cả đời được, cần phải sớm an bài cho thỏa đáng.

- An bài sao...

Trữ Uyển Can hỏi ngược lại:

- Phương diện này cũng không phải là sở trường của ta, không biết Vệ bang chủ có biện pháp gì?

Vệ Kiếm Phong tựa hồ đã sớm có ý tưởng, cho nên vội vàng đáp:

- Biện pháp thì có hai, một là đưa bọn họ tới một thành trấn, mặc kệ tự sanh tự diệt. Mà một biện pháp khác, chính là đem người già, phụ nữ, trẻ em an bài tốt trên một mảnh đất, còn những trai tráng khỏe mạnh thì cho gia nhập bổn bang, như thế thì vừa có thể gia tăng bang lực, vừa có thể tránh liên lụy tới đội ngũ. Chỉ bất quá, để an bài tốt thì cũng cần đại lượng tiền bạc.

Trữ Uyển Can bình tĩnh nói:

- Những người này đều là dân chúng của Nam Hùng Thành, nếu bọn họ không nguyện ý đi theo chúng ta, thì cũng không cần thúc ép khiến người ta thất vọng đau khổ. Còn về tiền bạc thì ta sẽ cho người đưa tới, ngươi chỉ cần an bài cho tốt.

- Dạ.



Vệ Kiếm Phong cực kỳ vui sướng đón nhận nhiệm vụ, dù sao làm chủ sự của Nam Hùng Thành đã gần mười năm, nếu bắt hắn tâm ngoan thủ lạt mà vứt bỏ những dân chúng này thì cũng không đành lòng.

Trữ Uyển Can đồng dạng cũng hiểu được tâm tư của đối phương, cho nên cũng thuận nước đẩy thuyền theo. Dù sao, người dân cũng chịu khổ quá nhiều, loạn lạc, hôn quân, tranh chấp...

...

Ở bên trong xe ngựa, có một mùi huyết tinh nhàn nhạt tỏa ra.

Hai mắt gã râu rậm khép kín, khí tức hung bạo trên người đã gần như tiêu thất vô tung. Ở hai bên hắn là Tiểu Vũ và Nữu Nữu đang chăm chú nhìn.

- Đại thúc, chúng ta đây là muốn đi đâu?

- Đi tới địa phương an toàn.

- Có xa không?

- Ân.


- Vậy chúng ta còn có trở về không?

- Có chứ.

...

- Đại thúc, không được rời xa chúng ta.

- Các ngươi rồi sẽ lớn lên.

Trong miệng lẩm bẩm một câu, Tiểu Vũ và Nữu Nữu chìm vào trong giấc ngủ.

Trải qua một đêm đại chiến, hai đứa trẻ đã sớm mệt nhoài. Nhưng bọn chúng cũng đã thành công trải qua tẩy lễ linh hồn và lột xác bằng máu tươi.

Từ nay về sau, bọn chúng nhất định có thể kiên cường đối mặt với tất cả khó khăn!

Mặt trời dần ngã về phía tây, ánh tà dương nhàn nhạt...

Cảnh tượng như vậy, sao mà giống với cảnh biệt ly.

Trải qua cuộc hành trình hai ngày đêm, đám người Trữ Uyển Can cuối cùng cũng tới biên giới của Quảng Đông.

Đứng ở chỗ giao giới của Quảng Đông và Giang Tây, trong lòng mọi người hiện lên đủ loại cảm xúc. Mà điều vui vẻ duy nhất là tất cả những người trong bang thất tán lúc trước đều tới hội họp đầy đủ.

Ở bên trong xe ngựa, Tiểu Vũ và Nữu Nữu vẫn chưa tỉnh.

Ngoài xe ngựa, gã râu rậm ngồi xếp bằng một mình, thần tình trên mặt thể hiện đang suy nghĩ.

- Tiên sinh, Uyển Can xin được làm phiền một chút.

Trữ Uyển Can chậm rãi đi tới, sau khi thi lễ xong liền nói:

- Không biết là tiên sinh sau này có tính toán gì không? Lấy thực lực của tiên sinh, ở chỗ nào cũng có thể trở thành người có quyền có thế.


Mặc dù chỉ có ý thử, nhưng Trữ Uyển Can cũng hy vọng gã râu rậm có thể lưu lại, nếu không được thì phải giao hảo được một phen. Mà nàng cũng không có lo gã râu rậm sẽ đầu nhập thế lực khác, chuyện gã râu rậm đồng thời đắc tội với Ma Môn và triều đình không thể không tính là chuyện không nhỏ được. Hơn nữa, với tính cách của hắn, không thể có khả năng khuất phục trước mặt người khác.

Hắn đúng là người vừa làm người ta đau đầu, cũng vừa làm người ta yên tâm. Bởi vì hắn xử sự rất có nguyên tắc, chỉ cần không chạm tới vảy ngược của hắn, tất cả mọi người đều sẽ bình an vô sự.

- Ta muốn đi vài địa phương.

Trầm mặc trong chốc lát, gã râu rậm rốt cục cũng mở miệng.

Nghe đối phương muốn đi, Trữ Uyển Can lập tức hỏi ngay:

- Tiên sinh muốn đem hai đứa trẻ theo?

Gã râu rậm nhìn về phía xem ngựa, cau mày nói:

- Địa phương ta đi sẽ có nguy hiểm...

- Nga?

Trữ Uyển Can vẫn không đổi sắc nói:

- Tiên sinh nếu cảm thấy yên tâm, có thể đem hai đứa trẻ lưu lại, Uyển Can nhất định sẽ bảo đảm an toàn của bọn chúng. Dù sao bọn chúng cũng là đệ tử của Thiên Hùng Bang, chiếu cố cũng là bổn phận của ta.

- Lưu lại?

Gã râu rậm nhìn Trữ Uyển Can một cái thật sâu, khiến lòng đối phương hơi nổi lên sự lạnh lẻo.

Đôi mắt kia là như thế nào?

Thâm thúy, tang thương, tịch mịch, cô độc, chua sót, sầu bi.

Một đôi mắt sao lại bao hàm nhiều tình cảm như vậy?

Tâm linh của Trữ Uyển Can run lên, nàng vĩnh viễn cũng không thể quên được cặp mắt kia.

Trong lúc trầm mặc, một bóng người đã xuất hiện trong tầm mắt.


- Huynh đệ râu rậm, ta rốt cuộc cũng tìm được người rồi! Hơn nửa tháng không gặp, người có hi vọng gặp ta chứ? Ha ha ha...

Người tới chính là Thiên Hùng Bang ngoại sự đường Hương chủ Lưu Thiên Phúc.

Còn về những chuyện xoay quanh gã râu rậm, hắn đúng là không biết chút nào. Mà đám người Trữ Uyển Can và Vệ Kiếm Phong cũng không tính nói cho hắn biết.

Khẽ gật đầu với Lưu Thiên Phúc, Trữ Uyển Can lại nói:

- Tiên sinh xin hãy cân nhắc một chút, Uyển Can tất nhiên sẽ không phụ sự hứa hẹn.

Dứt lời, nàng liền chuyển thân rời đi.

Thấy Trữ Uyển Can đối với mình có lễ như thế, Lưu Thiên Phúc cảm thấy có chút được yêu mà lấy làm sợ hãi, hắn nghĩ sao cũng không ra, một đại nhân vật ngay cả bang chủ cũng phải kính một trượng lại để ý tới một Hương chủ nho nhỏ như mình?

Hơi bình ổn lại tâm thần, Lưu Thiên Phúc xấu hổ gãi gãi đầu nói:


Huynh đệ râu rậm, mới vừa rồi Trữ cô nương tìm ngươi để hứa hẹn gì vậy? Giữa các người...

Gã râu rậm khoát tay cắt ngang lời đối phương:

- Ta phải đi.

- Đi sao... Cái gì?

Lưu Thiên Phúc há miệng thật to, cả nửa ngày vẫn còn thẫn thờ. Mặc dù chỉ ở chung một thời gian ngắn ngủi, nhưng Lưu Thiên Phúc cũng thật lòng xem gã râu rậm là bằng hữu, tuy đối phương hơi giống một kẻ đầu gỗ, nhưng hắn có thể cảm giác được đối phương là loại người có tình. Lúc này, đối phương đột nhiên muốn rời đi, Lưu Thiên Phúc đúng là không thể nghĩ ra được lý do giữ đối phương lại, đành phải nói:

- Người, người đây là muốn đi đâu?

- Tìm lại một ít thứ đã mất.

Gã râu rậm biểu tình lạnh nhạt, trong mắt chợt lóe một tia thần thái dị thường.

Lưu Thiên Phúc nhún vai, bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Người đi rồi, còn hai đứa trẻ kia thì làm sao bây giờ? Ta ngay cả mình cũng không thể chiếu cố tốt, làm sao chiếu cố bọn chúng cho tốt được.

Gã râu rậm cũng không sợ đả kích đối phương, nói thẳng:

- Bọn chúng đều nhờ người chiếu cố, nếu có khó khăn gì, ngươi đi tìm Trữ Uyển Can, nàng ta sẽ giúp ngươi giải quyết.

Lưu Thiên Phúc nhìn hai đứa trẻ ngủ say trong xe, lắc đầu nói:

- Hai đứa trẻ kia không biết ngươi muốn đi sao? Nếu như bọn chúng biết được, không biết sẽ thương tâm đến độ nào.

- Ta không nói cho bọn chúng biết, chính là vì sợ chính mình không nỡ, bọn chúng rồi cũng sẽ lớn lên.

Gã râu rậm có chút chán nản nói:

- Muốn sinh tồn trong loạn thế, nhất định phải dựa vào chính mình, đợi bọn chúng tỉnh dậy, ngươi nhắn với bọn chúng, nếu bọn chúng thấy mệt mỏi thì hãy trở về thôn, nơi đó mới là nhà của bọn chúng.

Mười năm ở chung, như thế nào lại có thể nói bỏ liền bỏ được.

Gã râu rậm lấy hộp sắt của mình ra, đem toàn bộ vàng bạc châu báu ra giao hết cho Lưu Thiên Phúc. Đối phương đúng là lần đầu tiên cầm được nhiều tiền tài như vậy, trái tim đập liên hồi.

Còn chưa đợi Lưu Thiên Phúc phục hồi tinh thần trở lại, gã râu rậm đã tiêu thất tại chỗ ngồi.

"Từ này về sau, ta chính là Lý Nhạc Phàm..."

Ở trên đỉnh núi, Nhạc Phàm lặng lẽ nhìn đội ngũ ở xa xa, trong lòng cảm khái vạn phần.

Gió lớn thổi qua, thân ảnh theo gió mà đi, chỉ để lại một giọt nước mắt rơi xuống.

Ai nói nam nhi không rơi lệ, chẳng qua chưa tới đoạn thương tâm.

Chớ hỏi nhân sinh bao nhiêu khổ, sầu ly biệt đốt cháy tâm can.