Thương Thiên

Chương 458: Tiểu thôn bên bờ biển




- Đại thúc râu rậm, người nhanh lên một chút đi! Mặt trời sắp xuống núi rồi.

- Bây giờ là giờ Thân, Tiểu Vũ ngươi hình như có chút nôn nóng.

- Ta... Ta không phải là nôn nóng, là ta sợ Nữu Nữu sốt ruột chờ đợi chúng ta thôi.

- Vậy sao?

- Đương nhiên.

Trên một con đường rừng phía nam Thiên Hà Trấn, một gã thiếu niên nhỏ gầy ôm một đống đồ vật thật lớn bước nhanh ở phía trước. Cách đó không xa ở phía sau, một gã nam nhân râu ria rậm rạp đang kéo theo một xe chất đầy hàng hóa, tiêu sái không nhanh không chậm.

Hai người bọn họ đúng là Tiểu Vũ và gã râu rậm.

Tiểu Vũ tự nhiên là có tính tình của thiếu niên, mua nhiều đồ như thế, liền nhịn không được muốn chóng về nhà khoe khoang một phen. Ngược lại, vị đại thúc râu rậm thì trầm ổn hơn nhiều, trong mắt thỉnh thoảng lộ ra một ý cười ấm áp.

"Kình xế..."

Lúc hai người đang vội vàng trở về, từ hai bên rừng đột nhiên truyền đến một trận động tĩnh rất nhỏ. Bất quá Tiểu Vũ tựa hồ cũng không có để ý, vẫn như cũ vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó ở phía trước. Ngược lại gã râu rậm thì lại nhíu mày, như là có phát giác gì đó, ngay sau đó liền bước mau hai bước.

"Oa..."

Một âm thanh vang lên, có hai mũi tên bắn ra từ trong bụi cỏ, trong đó một mũi nhắm thẳng vào ngực Tiểu Vũ.

Con ngươi của gã râu rậm co rút lại, lắc mình một cái liền vô thanh vô tức xuất hiện ở bên người Tiểu Vũ, vững vàng chụp lấy mũi tiên, lập tức bẻ gãy!

Nguyên lai, gã râu rậm này lại là một vị cao thủ thân tàng bất lộ.

Tiểu Vũ tự nhiên biết được bổn sự của đối phương, cũng không thấy gì kỳ quái, chỉ là nghĩ tới mũi tên hung hiểm kia, trong lòng một trận hoảng sợ.

- Đại... Đại thúc, là cường đạo sao?

- Ân.

Nghe được lời khẳng định của gã râu rậm, Tiểu Vũ lập tức cảnh giác, nắm chặt một thanh dao găm trong tay. Mặc dù thiếu niên có chút khẩn trương, nhưng hắn vẫn cố tự trấn định xuống. Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ gặp phải cường đạo, cũng tuyệt không phải là lần cuối cùng. Vì sinh tồn trong thời loạn, giết người phóng hỏa cũng là chuyện bình thường, cá lớn nuốt cá bé mới là đạo lý phổ biến nhất.

Từ trong rừng ở xung quanh, hàng chục đạo nhân ảnh lao ra.

Những người này, đều đeo khăn che mặt, tay cầm theo đao chờ đợi mệnh lệnh, nhìn điệu bộ này xem ra, tuyệt đối không phải là hạng người giảng đạo lý.

- Đem đồ vật lưu lại một nửa ta sẽ tha cho các ngươi rời đi, nếu không các ngươi cũng tự biết hậu quả.

Đầu lĩnh của nhóm cường đạo đi ra, nhãn thần hung tợn đảo qua gã râu rậm cùng với Tiểu Vũ.

- Đây là hàng tết của thôn chúng ta, ta đưa cho các ngươi, chúng ta lấy gì để ăn?

Tiểu Vũ đã cùng với cường đạo giao tiếp nhiều lần, biết được bọn đều là hạng người có lòng tham không đáy, đương nhiên sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Huống chi trong lòng hắn cũng có chỗ dựa, lá gan tự nhiên cũng lớn hơn rất nhiều.

- Lão Tử không quản ngươi có gì ăn hay không, nếu không lưu lại hàng hóa, Lão Tử liền lưu đầu các ngươi lại!

Thủ lĩnh cường đạo trừng mắt nhìn tên thiếu niên, rồi lại nhìn gã râu rậm ở kế bên. Chuẩn xác mà nói, hắn đang nhìn về phía mũi tên bị gãy trong tay gã râu rậm. Lấy nhãn lực của hắn, liếc mắt một cái là có thể biết được gã râu rậm này không phải là người bình thường, cho nên hắn cũng không có trực tiếp giết người cướp của, mà chỉ muốn một nửa tài vật. Ai ngờ tên thiếu niên này lại không biết tốt xấu, xem ra muốn không động thủ cũng khó khăn.



- Hừ! Hãy bớt sàm ngôn đi, các ngươi giao ra hay là không giao ra?

Thủ lĩnh cường đạo đe dọa thêm lần cuối, những kẻ xung quanh cũng bắt đầu động quyền động cước, chỉ cần ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ không do dự mà xông ra.

Tiểu Vũ còn muốn phản bác, thì một bàn tay lớn đem hắn kéo lại.

Quay đầu nhìn lại, chân mày gã râu rậm có vẻ ngưng trọng, nhưng cũng không có nói gì. Hắn đi về phía bên cạnh một cây gỗ lớn, thuận tay chém một nhát.

"Ca sách..."

Một tiếng gãy vang lên, cây gỗ to lớn và cứng rắn lại bị dễ dàng bẻ thành hai khúc. Gã râu rậm ôm lấy trụ gỗ, đứng thẳng nhìn về phía đám cường đạo.

Nhìn thấy một màn như thế, chúng cường đạo bị dọa tới mức trợn mắt hốc mồm, tên thủ lĩnh cường đạo lại càng kinh hãi không thôi. Hắn cũng là người luyện võ, nhưng tuyệt đối không thể tay không chặt đứt một cây gỗ lớn như thế được.

Trong loạn thế, cường giả vi tôn, nắm tay người nào lớn, người đó có tư cách nói chuyện.


Thủ lĩnh cường đạo vội vàng chắp tay nói:

- Này, vị đại huynh đệ này, chúng ta có mắt không tròng, vô tình đắc tội anh hùng, xin người bao dung tha thứ cho chúng ta. Còn lũ mất dạy các ngươi, không mau nói xin lỗi anh hùng!

Đang nói, hắn lại nhìn lướt qua đám thủ hạ.

- Anh hùng tha mạng... Anh hùng tha mạng...

Nhìn trụ gỗ thật lớn trong tay gã râu rậm, chúng cường đạo sợ run trong lòng, cuống quít cầu xin tha thứ.

Tiểu Vũ và gã râu rậm nhìn thấy một màn này, không khỏi sửng sờ tại đương tràng.

Thủ lĩnh cường đạo liền chớp thời cơ, lớn tiếng nói:

- Đa tạ anh hùng đại nhân không chấp tiểu nhân. Chúng ta xin phép lui trước!

Dứt lời, cũng không quản chúng cường đạo phản ứng như thế nào, thủ lĩnh cường đạo lập tức bỏ chạy.

Thấy lão đại đã bỏ chạy, những tên cường đạo còn lại cũng không dám ở lại, nhanh chóng chạy theo. Trong chốc lát ngay cả bóng dáng cũng không thấy.

- Hắn... bọn hắn cứ như vậy mà chạy sao?

Tiểu Vũ mở trừng hai mắt, cảm giác giống như vừa trải qua một giấc mộng, bọn hắn đến cũng nhanh, nhưng đi lại càng nhanh hơn. Nếu không phải là gã râu rậm đang ôm trụ gỗ đứng đó, hắn còn cho rằng đây hết thảy chỉ là ảo giác.

Trong dĩ vãng khi gặp phải cường đạo, bọn họ cũng phải đụng tay đụng chân một phen, không nghĩ tới lần này lại dễ dàng như vậy.

Nghĩ như thế, Tiểu Vũ xì một tiếng khinh miệt:

- Những tên chó hoang này, lá gan nhỏ như vậy cũng dám làm ăn cướp.

- Bọn họ cũng coi như là thông minh...

Gã râu rậm bỏ trụ gỗ xuống, thản nhiên nói:


- Nếu như ngay cả mạng sống cũng mất đi, thì làm sao còn có lần sau.

- Ha ha! Cái này gọi là lưu lại núi xanh, ngày sau lo gì thiếu củi đốt. Đúng không đại thúc?

Tiểu Vũ nhìn lại rạng rỡ nói tiếp:

- Đại thúc râu rậm, khí lực của người thật ghê gớm, ta không biết bao giờ mới có thể lợi hại giống như người.

Tuy rằng hắn đã sớm được chứng kiến sự lợi hại của gã râu rậm, nhưng lúc này hắn vẫn không khỏi hưng phấn, không có chút che dấu sự hâm mộ trong nội tâm.

Gã râu rậm khẽ cười nói:

- Ngươi chỉ cần đem những gì ta dạy hảo hảo luyện tập, sau này nhất định cũng sẽ rất lợi hại.

- Ân, ta nhất định sẽ hảo hảo luyện tập.

Tiểu Vũ kích động không thôi, không một chút hoài nghi lời của đối phương.

Hai người tiếp tục lên đường, không lâu lắm liền đã có thể nhìn thấy biển xanh trước mắt.

Thiên Tỉnh Thôn nằm bên bờ biển Nam Hải, chính là một trong những thôn xóm phụ thuộc vào Thiên Hà Trấn.

Trang viên nơi này bất quá cũng chỉ có mười mẫu, người cũng bất quá có mười hộ, người dân thuần phác, sinh hoạt nghèo khó, một năm bốn mùa chỉ có thể dựa vào thủy sản để duy trì sinh kế, có thể nói là ăn cũng biển mà sống cũng biển.

Thôn trang tuy nhỏ nhưng lại lộ ra vẻ yên ổn an bình. Dù sao ở trong loạn thế, có thể sống bình an cũng là một điều đáng quý.

Trên bờ cát, từng cơn sóng xanh dập dờn vọt vào tụt ra.

Dọc theo bờ biển, từng trận gió biển nhẹ nhàng khoan khoái thổi qua.

Mặt trời chiều ngã về tây, áng sáng chiếu lên mặt nước, hình thành một phiến vàng óng lấp lánh.


Bức tranh đẹp như thế, không khỏi khiến cho người ta sinh ra một loại ôm ấp tình cảm bao la:

Trời cao biển rộng, tĩnh mịch mà ấm áp.

Đúng vậy, những ngư dân sinh sống quanh năm bên bờ biển, thường thường đều có tâm tình như vậy. Trong hoàn cảnh to lớn thế này, ngọn núi cho dù cao cũng trở nên thấp, sinh linh do dù lớn cũng trở nên nhỏ bé.

Lúc này trời không còn sớm, từng tốp năm tốp ba ngư dân đang cập thuyền vào bến, thu lại lưới đánh cá.

Cách đó không xa từng dòng khói bếp dâng lên từ trong thôn xóm, mọi người đều đang chuẩn bị bữa ăn tối thịnh soạn cho gia đình.

Bây giờ đang là thời điểm cuối năm, cho dù thế đạo gian nan như thế nào, ngư dân cũng không quên chào đón năm mới... Chí ít, bọn họ cũng kỳ vọng năm sau sinh sống được tốt, đây chính là thái độ sống của dân chúng bình thường.

Mọi người lục tục trở về nhà, chỉ để lại trên bờ cát từng dãy dấu chân của một tiểu nữ hài bảy tám tuổi.

Tiểu nữ hài bộ dạng tròn trịa mập mạp, trên mặt mang theo một nụ cười ngây ngô, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy yêu thích. Chẳng qua là cô bé một thân áo bông cũ rách, có vẻ rất đáng thương.

Lúc này, tiểu nữ hài đang chuyên chú coi chừng một cái nồi đá nhỏ, hoàn toàn không có nhận ra có người đang đi tới.


- Hắc, Nữu Nữu nhà ta đang làm gì đó?

Tiểu Vũ không có hảo ý bước tới phía sau tiểu nữ hài, một tay lấy ôm lấy đối phương. Cô bé đầu tiên là cả kinh, sau đó khuôn mặt liền trở nên mừng rỡ.

- Đại thúc râu rậm, ca ca, các ngươi rốt cục đã trở về. Ca ca lại khi dễ Nữu Nữu, Nữu Nữu không để cho người ôm đâu.

Nữu Nữu thở phì phò giãy thoát ra khỏi "ma trẢ của Tiểu Vũ, sau đó liền nhảy vào trong lòng ngực của gã râu rậm, đắc ý quay đầu lại làm cái mặt quỷ.

Gã râu rậm nhẹ nhàng ôm lấy nữ hài tử, cười nói:

- Nữu Nữu hôm nay có lén đi chơi không nào?

- Không có đâu!

Tiểu nữ hài lớn tiếng kháng nghị nói:

- Nữu Nữu hôm nay đã luyện xong những gì đại thúc dạy cho, bây giờ là đang nấu canh hải sản cho hai người đó.

- Ân, Nữu Nữu thật có bản lãnh. Nhìn xem chúng ta mang đồ tốt gì về này.

Gã râu rậm hào phóng khen tiểu nữ hài một câu, sau đó từ trên chiếc xe gỗ lấy xuống một vật...

Đúng làm một con thỏ con toàn thân trắng tuyền.

Hai mắt Nữu Nữu sáng lên, vui mừng hớn hở nhận lấy thỏ con, sau đó liền hôn lên trên má gã râu rậm một cái:

- Tạ ơn đại thúc, đại thúc đối với Nữu Nữu thật tốt!

Tiểu Vũ thấy thế liền ghen tức, hầm hừ nói:

- Nha đầu ngươi đúng là thiên vị a, thỏ con là do ta khó khăn mới mua được, cũng không biết cảm tạ ca một câu.

Gã râu rậm nhịn không được cười một tiếng, Nữu Nữu vốn đang vui vẻ, liền ngọt ngào nói:

- Cảm ơn ca ca, Nữu Nữu biết ca ca là tốt nhất mà!

- Đó là đương nhiên.

Tiểu Vũ dùng sức ưỡn ngực ra, bộ dáng dương dương tự đắc, khiến cho tiểu nữ hài khinh bỉ nguýt một tiếng.

"Ha ha ha!!!"

Gã râu rậm cảm thấy rất thoải mái, vẫy tay nói:

- Đi, chúng ta trước tiên đem những hàng tết này giao cho mọi người.

- Thật tốt quá, lễ mừng năm mới hẳn là rất vui!