Thương Thiên

Chương 41: Khẩn bách




Có thể Lý Đàm lúc này tâm loạn nên sơ hở, cũng có thể ý trời trêu đùa lòng người, khi ông vừa nhảy khỏi tường Thái phủ ra ngoài thì có một tên gia nhân từ dưới một cái cây bên góc tường đi ra. Đột nhiên nghe trên tường có tiếng động, hắn trong lòng cả kinh, nghe rõ nhìn lại, phát hiện có người đang trèo lên tường, sửng sốt một chút rồi nhanh chóng hô lớn: "Người đâu, có trộm, nhanh đến bắt trộm!"

"Không tốt!" Nghe sau lưng có người kêu lớn, Lý Đàm trong lòng trầm xuống, thủ cước đồng thời phát lực chạy đến sát tường, nhanh chóng rời khỏi Thái phủ, vẫn thu liễm khí tức bản thân mà chạy đến Tô Kí trà lâu.

Ông lúc này thời gian vô cùng khẩn bách, vừa rồi bị phát hiện, không bao lâu bản thân sẽ bị tra ra, đến lúc đó chắc chắn sẽ liên lụy đến người thân và bằng hữu. Cho nên ông trước hết chạy đến thông báo cho Tô lão bản, sau đó về thôn bố trí cho Vạn tiên sinh và Tiểu Nhã, sau đó mới nghĩ biện pháp cứu Tiểu Phàm. Trong đầu không ngừng nghĩ ra kế sách, hai chân cũng không ngừng chạy nhanh về phía trước.

Nghe có người hô bắt trộm, chỉ chốc lát Thái phủ trở nên nhốn nháo, cơ hồ toàn bộ hộ vệ đều xuất động tìm kiếm.

Nghe thấy ồn ào bên ngoài như vậy, Thái Ân Khác trong lòng thầm chửi vội đi ra ngoài, gọi một đứa nha hoàn lại hỏi: "Có chuyện gì thế? Sao lại huyên náo như thế, không biết là ta đang có khách à, sao tất cả lại loạn cả lên vậy?"

Nha hoàn vội vàng giải thích: "Bẩm thiếu gia, có người phát hiện trong phủ có trộm, Dư giá đầu đã kéo người truy bắt, hiện tại tất cả đều tra xét xem có dư đảng hay không."

Nghe thế Thái Ân Khắc trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ: "Đêm nay mật mưu chuyện trọng đại, ngàn vạn lần không thể để lộ ra được!" Vì thế hắn quát nha hoàn lui ra rồi vội vàng đi vào bên trong.

Thái Vũ thấy con trai thần tình hoảng loạn như thế, tim đập thình thịch, nhíu mày nói: "Khắc nhi, có chuyện gì, sao con lại hoảng hốt như thế?"

Thái Ân Khắc liền vội nói: "Cha, vừa rồi gia nhân nói có trộm trong phủ, sau lại trốn thoát, hiện tại đang tìm kiếm khắp nơi".

"Cái gì?" Hắc y nhân ngồi bên trái trong lòng cả kinh, không khỏi đứng lên lẩm bẩm: "Không ngờ là có thể thoát khỏi sự tìm kiếm của ta, xem ra người này không tầm thường a". Tiếp đó hắn nghiêm túc hướng đến Triệu Thiên Hoa nói: "Nhị thiếu gia, ta hoài nghi người này đã nghe chúng ta nói chuyện".

"Cái gì?" Triệu Thiên Hoa và Thái Vũ đồng thời kinh hô.

Vương Tống rõ ràng rất bình tĩnh, nhíu mày hỏi: "Thái lão gia, có thể mang kẻ phát hiện trộm đến hỏi được không?"



Thái Vũ gật đầu nói: "Được, Khắc nhi nhanh đi gọi tên gia nhân đó về để tra hỏi".

Trong đại sảnh, tên gia nhân vừa rồi lo sợ nói: "Lão gia gọi tiểu nhân có chuyện gì ạ?"

Thái Vũ nói: "Lúc ấy ngươi thấy gì thì mau kể lại".


"Dạ, lão gia. Lúc ấy con vừa ăn cơm xong, muốn đến dưới cây ở góc tường để tiểu tiện..." Tên gia nhân đỏ mặt, liếc mắt lên, phát hiện Thái Vũ không có phản ứng gì, liền nói tiếp: "Con nghe trên tường có âm thanh, liền đi đến xem, thấy có một người đang trèo lên, trong lòng quýnh lên, vì thế hô to, nhưng người đó đã treo lên nhảy qua khỏi tường".

"Ngươi có thấy rõ mặt mũi kẻ đó không?" Thái Vũ vặn hỏi.

"Lúc ấy trời rất tối, hơn nữa tên trộm quay lưng lại phía con, cho nên không thể thấy rõ". Dừng một lát, hắn nhớ lại nói tiếp: "Nhưng con lúc đó thấy người đó mặc bộ đồ thợ săn, nghĩ là hắn có thể là một thợ săn".

Trầm tư một lúc, Thái Vũ phất tay nói: "Được rồi, ngươi trước tiên hãy đến gặp Dư giáo đầu, rồi sau đó đến trướng phòng (nơi phát tiền lương) mà lĩnh hai mươi lạng bạc tiền thưởng".

"Tạ ơn lão gia, tạ ơn lão gia..." T gia nhân vẻ mặt kích động nhanh chóng lui ra.

"Có phát hiện ra điều gì không?" Thái Vũ hỏi.

Dư hộ vệ cúi người nói: "Bẩm lão gia, bọn tiểu nhân ra ngoài truy tìm, không phát hiện ra một ai hết, hơ nữa trong phủ tra xét cũng không phát hiện một vật phẩm quý giá nào bị mất". Thấy Thái Vũ nhíu mày, tim liền đập mạnh, vội nói: "Bất quá cũng có một manh mối..."

"Nói mau!"


"Hôm nay tên gia nhân trực ở cổng lớn nói quá ngọ có một người đến muốn gặp Thái thiếu gia, hơn nữa cũng mặc đồ thợ săn và mang dụng cụ săn, hắn tự xưng là Lý Đàm, nói là có việc xin giúp đỡ".

Thái Ân Khắc giật mình, nghi hoặc hỏi: "Tìm ta? Ta không biết ai là thợ săn tên Lý Đàm hết!"

"A! Đúng rồi, Lý Đàm hình như là phụ thân của tiểu tử tóc bạc, trước kia ta đã phái người điều tra, ta nghĩ hắn tìm ngươi là vì chuyện của con trai hắn". Triệu Thiên Hoa bừng tỉnh nói.

Vương Tống đối với chuyện của Nhạc Phàm cũng biết chút ít, vì thế tiếp lời Thái Ân Khắc: "Không sai, ta nghĩ hắn muốn bí mật xâm nhập vào Thái phủ gặp Thái huynh, nhờ Thái huynh buông tha con trai hắn".

Thái Ân Khắc lúc này chợt giật mình.

Thái Vũ trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Nếu như thế hắn chắc chắn là nghe chúng ta nói chuyện, cho nên li khai. Vương công tử, ngươi thấy chúng ta nên làm thế nào?"


Vương Tống thấy mọi người đều hướng mục quang về phía mình, cho nên hắn mỉm cười nói: "Các ngươi không cần khẩn trương, ta nghĩ rằng Lý Đàm kì thật đối với chuyện chúng ta như thế cũng sẽ hoảng loạn. Dù sao hắn cũng chỉ là một thợ săn nhỏ, có chút bí mật cũng không thể nói ra được". Tiếp đó vẻ mặt chợt biến đổi, lạnh lùng nói: "Bất quá để đề phòng bị lộ tin tức, diệt khẩu là chuyện tất yếu. Sự việc này để ta xử lý cho, mọi người cứ yên tâm đi".

Thái Vũ nói: "Nếu tin tức bị lộ ra thì phải làm sao?"

Vương Tống khóe miệng nhếch lên: "Không thể, ta quyết định khiến những kẻ có liên quan với hắn tất cả đều biến mất".

Những lời này nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng những người ngồi đây cảm thấy lạnh cả người, thậm chí nghe thấy có cả mùi máu huyết.

Lý Đàm chạy điên cuồng, tốc độ nhanh phi thường, dưới sự uy hiếp cấp bách mà tiềm lực trong cơ thể bạo phát hết ra ngoài. Từ Thái phủ đến Tô Kí trà lâu đoạn đường hơn mười dặm mà chỉ cần nửa khắc là đến nơi.


Trong nội thính của trà lâu, Tô Phóng Hào thấy Lý Đàm mặt mày tái nhợt, chạy đến với thần sắc không rõ, liền tiến lên hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế? Sao ông lại có bộ dạng như thế?"

Lý Đàm hít một hơi dài, bình tĩnh lại rồi nói: "Ta vừa rồi ban đêm vào thăm dò Thái phủ, phát hiện bọn hắn đang muốn đưa Tiểu Phàm vào tử địa, hơn nữa ta còn nghe được bí mật của bọn chúng, sau lại bị phát hiện, ta nghĩ bọn chúng nhất định không tha cho ta, có lẽ còn liên lụy đến cả những người bên cạnh, cho nên ta đến tìm ông thương lượng trước. Chúng ta hiện tại không có nhiều thời gian!"

Tô Phóng Hào nghe thế cả kinh, trầm ngâm một lát rồi nói: "Xem ra không thể ở đây nữa, vậy Tiểu Phàm làm sao bây giờ?"

Lý Đàm áy náy nói: "Vì Tiểu Phàm ta sẽ phải cướp ngục. Xin lỗi Tô lão, là ta đã liên lụy ông".

Tô Phóng Hào phẩy tay mỉm cười nói: "Không liên quan, không cần để tâm làm gì".

"Tô lão yên tâm, ta nhất định đưa ông đến nơi an toàn".

"Không cần đâu, kì thật ta đã sớm chuẩn bị bỏ đi, cho nên sẽ không gặp nguy hiểm, ông trước tiên cứ an bài cho bằng hữu đi".

Lý Đàm nhìn Tô Phóng Hào, gật đầu nói: "Tô lão bảo trọng, cám ơn lão đã chiếu cố tới cha con ta, xin nhận của Lý Đàm một lạy". Nói xong ông liền quỳ xuống cúi người thật sâu, sau đó lập tức rời khỏi trà lâu.

Thấy Lý Đàm đi khỏi, Tô Phóng Hào thở dài nói: "Tao hóa trêu ngươi a, không biết chúng ra có ngày gặp lại không nữa". Nói xong lão liền đi vào bên trong.