Thương Thiên

Chương 370: Tương tụ diệc thị duyến




Đã giữa trưa…

Nhạc Phàm ngồi trên khoảng đất trống, cảm thụ sự tăng trưởng của cảnh giới. Tiểu Hỏa nằm bên cạnh, bị hấp dẫn mà tới đây? Nguyên khí hùng hậu, dáng vẻ rất là hưởng thụ.

Tiểu Hỏa tuy là hung thú Cùng Kỳ, nhưng có linh tính phi thường. Kể từ khi nó bị Nhạc Phàm thu phục, liền bị Nhạc Phàm chế ngự bên mình. Ban đầu tên tiểu gia hỏa này có chút oán thán, nhưng cuộc sống không cần quan tấm đến việc kiếm ăn hết sức thư thái. Nhất là khi ở bên cạnh Nhạc Phàm khi tu hành, Tiểu Hỏa có cảm giác rất tốt, cho nên tiểu gia hỏa này tự nhiên đi đâu cũng bám theo sau.

Về phần thái độ của Nhạc Phàm đối với Tiểu Hỏa, vẫn bình thường như cũ, mặc dù hắn hạn chế hành động của đối phương, nhưng không nỗ lực trói buộc nó. Nhạc Phàm vốn xuất thân từ thợ săn, nên trong tâm không có sự ích kỷ, kể từ khi hắn bắt đầu trở thành thợ săn, liền đã có sự "tôn trọng"… tôn trọng bản thân, tôn trọng người khác, tôn trọng tính mạng.

Bởi vậy, đối với Tiểu Hỏa, Nhạc Phàm vẫn bảo trì sự tôn trọng. Có lẽ vậy, luôn bảo trì được sự hữu nghị giữa hai bên!

Cái mũi có chút nhúc nhích, Tiểu Hỏa đột nhiên mở bừng mắt, cảnh ngộ nhìn về phía trước, bởi vì nó ngửi được mùi và nghe được tiếng bước chân xa lạ.

"Gầm…"

Tiếng bước chân dần dần tới gần, Tiểu Hỏa phát ra tiếng rống trầm thấp.

"Không cần kêu, người đến ngươi cũng đã từng thấy qua" Nhạc Phàm dừng tu luyện, từ từ mở mắt, nhẹ nhàng vỗ vỗ tiểu gia hỏa này, hắn đã biết là ai đến.

Lần này mời mọi người đến gặp nhau, hoàn toàn đều là ý của Vân Phương. Theo lời Vân Phương nói, ngày nay tình thế Lạc Dương phức tạp, không cẩn thận là nguy hiểm đến tính mạng. Nếu như mọi người cùng tập trung lại một chỗ, có gặp chuyện gì thì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, tất nhiên là có nhiều phần bảo đảm an toàn hơn.

Tại điểm này, Nhạc Phàm rất ủng hộ, dù sao hắn cũng không có tính ẩn nấp, cho dù có người nào đến tìm, hắn cũng không sợ hãi. Hơn nữa Nhạc Phàm còn có tính toán của bản thân, lần này sau khi đại hội, hắn phải rời khỏi Trung Nguyên, đi một nơi rất xa, phúc họa khó lường. Nếu như có thể trước khi rời xa, có thể cùng nhưng bằng hữu duy nhất này tụ tập gặp lại một lần thì quá tốt.

"Nhạc Phàm huynh đệ, lão Phó ta đến thăm ngươi đây… Ha ha ha…"

Tiếng cười hào phóng, Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi dưới sự dẫn đường của Vân Phương đang đi tới.

Nhạc Phàm đứng dậy ra đón, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười khó thấy.

"Tiểu tử ngươi cả ngày hầm hàm, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không bao giờ cười chứ. Hắc hắc…" Phó Suất hai tay ôm lấy bả vai của đối phương, dùng sức đánh mạnh vài cái, cười nói: "Không tệ không tệ, ngươi một chút cũng không thay đổi, hơn nữa lại còn lớn lên không ít. Ha ha ha…"

"Ngươi cũng vậy" Nhạc Phàm nhìn thẳng vào đối phương, trong lòng đầy sự ấm áp khó nói thành lời.

Trong mắt Phó Suất, Lý Nhạc Phàm vẫn là Lý Nhạc Phàm trước kia, đã trải qua nhiều việc như vậy vẫn như cũ không có gì thay đổi. Người mặc áo thợ săn mộc mạc, tướng mạo bình bình nhưng vẻ mặt kiên nghị, còn có nét u buồn nhàn nhạt trong ánh mắt, phảng phất như kể lại bao chuyện xưa đau buồn. Phó Suất chưa bao giờ gặp qua người cố chấp kiên trì giống như Lý Nhạc Phàm, hắn cũng chưa bao giờ hết sức kính nể một người giống như hôm nay. Cái loại tinh thần bất khuất này, không phải là lực lượng mạnh hay yếu, võ công cao hay thấp là có khả năng có được.

"Ồ!"

Nhan Nguyệt Thi nhìn ra bốn phía, có chút thất vọng nói: "Nhạc Phàm huynh đệ, tại sao không thấy Trần Hương cô nương, nàng không phải là cùng ngươi rời đi sao?" Đối với cô gái Trần Hương, Nhan Nguyệt Thi vẫn có cảm giác rất thân thiết, cho nên mới để ý tới.

"Nàng… Nàng đi rồi" Nhạc Phàm ánh mắt buồn bả, trong mắt lóe ra nét ưu thương. Hắn không có lảng tránh, lập tức đem chuyện kể lại cho đối phương, những bí ẩn ở trong đó cũng không có nhắc tới, dù sao hai người trước mắt cũng là người có ân đối với Nhã Nhi, không muốn bọn họ bị vướng vào trong đó.

"Cái gì?! Trần Hương chính là Nhã Nhi muội muội!!! Khó trách…" Nhan Nguyệt Thi thất kinh, chẳng trách mình có thể cảm giác được từ trên người Trần Hương có một loại mùi vị quen thuộc.

"Nghĩ không ra chuyện lại là như vậy… Người chết cũng có thể sống lại, quả nhiên là chuyện lạ!" Phó Suất không khỏi thấy nao nao, đồng thời cũng âm thầm cảm thán trực giác của phụ nữ thật sự là đáng sợ.

"Chỉ cần còn sống là tốt rồi, còn sống là còn hy vọng".



Nhạc Phàm trong đầu hiện lên câu nói của phụ thân Lý Đàm đối với mình, giờ phút này cũng là cảm thụ sâu sắc. Sao nàng lại đi như vậy chứ?" Nhan Nguyệt Thi mũi cay cay, chưa phát giác ra lệ đã ngân ngấn hốc mắt.

Phó Suất đúng là đã kinh qua song gió tình cảm của con người, sau khi nao lòng, liền an ủi Nhạc Phàm một phen. Mặc dù, hắn cũng không cần an ủi…

"Đi thôi… Một ngày nào đó ta sẽ đem nàng trở về" Nhạc Phàm biết, có một số việc phải tự mình đi làm mới được.

"Khụ khụ…" Thấy không khí có chút trầm trọng, Vân Phương đi tới, ngắt lời nói: "Lý đại ca, Phó đại hiệp, hôm nay là ngày bằng hữu gặp nhau, ta đã vì mọi người mà chuẩn bị một bàn rượu ngon, cứ thống khoái mà uống".

"Rất tốt!" Vừa nghe có rượu ngon, Phó Suất hai mắt đã tỏa ánh sáng, cười to nói: "Hôm nay chúng ta hãy uống cho say. Ha ha ha…"

Không khí đã hòa hoãn lại, Phó Suất kéo Nhạc Phàm sang một bên, bắt đầu nói chuyện về kinh nghiệm hành tẩu giang hồ năm đó và luận chứng cảnh giới võ công.

Nhan Nguyệt Thi thấy hai đại lão gia này nói say mê, cũng không xen vào, vì vậy đi ra bắt chuyện với Tiểu Hỏa.


"Tiểu tử kia, hung cái gì mà hung chứ, ngươi xem ta đem cho ngươi cái gì đây".

Thấy Tiểu Hỏa khó chịu nhìn mình, Nhan Nguyệt Thi xuất ra sát thủ giản tuyệt đối, lấy từ phía sau ra một con gà nướng nói: "Cái này là 'Túy Hương Kê' nổi danh nhất thành Lạc Dương, có muốn nếm thử hay không? Muốn ăn thì phải nghe lời mới được… Đến đây, để cho tỷ tỷ sờ một cái, ha ha…"

Mùi thơm! Một loại mùi thơm cực kỳ mê người đập vào mũi, Tiểu Hỏa làm sao có thể cầm lòng được trước sự hấp dẫn như thế. Đừng nói là vuốt ve mấy cái, ngay cả đem mình đi bán cũng không thành vấn đề.

Tiểu gia hỏa này hiểu được, liền chủ động đến cạ cạ vào chân của Nhan Nguyệt Thi, làm cho Nhan Đại tiểu thư khó lòng cự tuyệt.

"Chính là nơi này… chính là nơi này! Đại ca, đại ca… chúng ta tới rồi".

Âm thanh vừa hạ xuống, lại có một đám nam nữ đi vào hậu viện, Nhạc Phàm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cầm đầu mấy người này chính là Thiết Nam và Tư Đồ Yến.

"Đại ca…"

Thiết Nam thấy Nhạc Phàm ở phía trước, vội vàng chạy mau tới hai bước, ôm chầm lấy Nhạc Phàm, tâm tình kích động không thôi.

Huynh đệ tình thâm, không cần phải nói gì, nếu là có duyên, sẽ có ngày gặp nhau.

Thấy khung cảnh như thế, trong lòng mọi người đặc biệt ấm áp, thiên hạ ân oán, giang hồ tình cừu, duy chỉ có tấm lòng là vẫn tồn tại lâu dài.

"Thiết Nam… tốt tốt lắm, mọi người cũng đã tới" Nhạc Phàm đối với bất luận người nào cũng đều cao hứng, đã trải qua nhiều việc như vậy, hắn bây giờ phi thường hưởng thụ sự vui mừng lâu ngày gặp lại.

Như nhớ ra cái gì, Thiết Nam lúng túng nói: "Lý đại ca, Yến… Yến nhi cùng với ta tới đây".

"Tư Đồ Yến ra mắt Lý đại ca" Tư Đồ Yến tiến lên cung kính thi lễ với Nhạc Phàm, cô gái trên mặt lộ ra nét ngượng ngùng.

"Đều đã là người mình, thì đừng khách khí" Nhạc Phàm ôn hòa gật đầu, đỡ đối phương lên, sau đó vỗ vỗ vai Thiết Nam: "Chiếu cố nàng cho tốt".

Một câu "người mình" của Nhạc Phàm làm cho Tư Đồ Yến thấy nhẹ nhàng trong lòng, sau đó lại nghe đối phương nói Thiết Nam chiếu cố tới mình, trên mặt ý thẹn thùng càng đậm. Bất tri bất giác, nàng đã đem Nhạc Phàm đặt ở vị trí huynh trưởng, có thể được sự thừa nhận của huynh trưởng, dù thế nào cũng là chuyện vui.


"Chu Tĩnh Nguyệt ra mắt Lý tiên sinh".

"Phượng nhi ra mắt Lý tiên sinh".

Dẫn theo Chu Phượng tiến lên thi lễ, trong lòng có chút khó xử. Dù sao Hoàng gia đã mắc nợ Lý Nhạc Phàm nhiều, chuyện năm đó đối với Long Nhất Trương Xuyên không khỏi có liên quan. Cho nên đi lần này, các nàng một long vệ cũng không cho đi theo.

Hơi dừng một chút, Chu Tĩnh Nguyệt nói tiếp: "Tĩnh Nguyệt cảm tạ ân Lý tiên sinh lần trước đã cứu giúp" Dứt lời thi lễ thật sâu.

"Cứu thì đã cứu, không có gì phải tạ ơn" Nhạc Phàm giọng nói buồn bã, ngược lại làm cho Chu Tĩnh Nguyệt không biết nên nói thế là tốt hay không nữa.

Lý Nhạc Phàm ân óan với triều đình tất cả mọi người đều rõ, năm đó làm hại cả gia đình, triều đình tuy không phải là thủ phạm, nhưng nhân quả trong đó quá sâu. Đương nhiên, Nhạc Phàm đối vơi hai người Chu Tĩnh Nguyệt và Chu Phượng thật ra cũng không có thành kiến gì, chỉ là thấy các nàng, khó tránh khỏi nhớ lạ một chút chuyện cũ mà thôi.

"Oa oa…"

Một tiếng quái di thu hút sự chú ý của mọi người!

"Tục nhân các ngươi nói di nói ngắn, cũng là đem lão nhân ta gạt sang một bên. Lý nào là vậy… Thật sự là lý nào lại vậy!!!" Lỗ Thứ phi thường không thích cảm giác bị người khác bỏ bê, không đợi người khác giới thiệu, bản thân liền nhảy đến trước mặt Nhạc Phàm nó: "Ta gọi là Lỗ Thứ, Lỗ trong Lỗ Ban…, Thứ là Thứ, ta biết ngươi gọi là Lý Nhạc Phàm, Đao Cuồng Lý Nhạc Phàm…"

"Tiền bối biết ta?" Nhạc Phàm hơi giật mình, trong ấn tượng của hắn, cũng không nhận ra người trước mắt này, mà đối phương hình như rất quen thuộc vè mình.

Lần này không đợi Lỗ Thứ nói chuyện, Thiết Nam vội vàng mở miệng nói: "Lý đại ca, vị này là Lỗ sư thúc là bạn tốt của Bạch sư phụ, lần này ít nhiều người cũng đã cứu chúng ta… Ồ, đúng rồi, còn có Ngũ Tử sư huynh…" Vừa nói vừa chỉ tay vào một người trung niên trang phục nho nhã.

"Lý huynh khỏe chứ…" Ngũ Tử mỉm cười, làm cho người ta cảm thấy thân thiết.

"Ra mắt tiền bối… Ngũ Tử tiên sinh" Nhạc Phàm quay về hai người chắp tay thi lễ, tỏ vẻ tôn kính.

Đám người Phó Suất cũng không biết thân phận hai người Lỗ Thứ, chỉ biết bọn họ là thế ngoại cao nhân nơi khác tới, có quan hệ sâu xa với sư phụ của Thiết Nam. Bất quá hiện nhìn lại, trong đó sợ là có không ít bí mật.


Nhạc Phàm tự nhiên biết Bạch sư phụ của Thiết Nam là ai, vì vậy hướng về Lỗ Thứ hỏi: "Xin hỏi tiền bối, Bạch lão bá vẫn khỏe chứ".

Nhớ tới Bạch Tố Vân, Nhạc Phàm thủy chung cảm kích tận trong tâm, đối phương chẳng những đã giúp mình rất nhiều, sự chí tình khiến cho bản thân cảm thấy rất ấm áp. Đã hơn nửa năm không gặp, bảo hắn thế nào mà không nhớ.

"Tốt tốt lắm, đương nhiên là tốt!" Lỗ Thứ nói: "Lão Bạch bây giờ so với ta còn thanh nhàn hơn nhiều, không có việc gì thì câu cá, nhàm chán thì đi đánh cờ, tốt không thể tốt hơn được, không giống như ta, đã phải bôn ba đông tây, còn phải chiếu cố cho đồ đệ của hắn nữa".

Thiết Nam ở một bên mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ gãi gãi đầu, nào dám phản bác.

"Ha ha…" Ngũ Tử thấy bộ dáng Thiết Nam như thế, buồn cười nói: "Thiết sư đệ không cần như thế, thật ra ngươi so với tưởng tượng của chúng ta tốt hơn nhiều, chỉ là Lỗ sư thúc cùng với sư phụ ngươi đánh thua cuộc, tâm lý khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên, cho nên mới ngoài miệng chiếm tiện nghi như vậy".

"Đâu có đâu có!" Lỗ Thứ giống như là bị người ta dẫm phải đuôi, vội vàng bịt miệng đối phương, tức giận nói: "Hay cho Ngũ Tử ngươi, lão đầu ta bình thường rất thương ngươi, ta và Bạch lão đầu đánh cuộc là chuyện của chúng ta, ta làm sao mà lại so đo với tiểu bối, ngươi đừng có mà ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ".

"Khụ khụ…" Ngũ Tử xoay người, làm bộ ho khan nó: "Vậy coi như ta cái gì cũng chưa nói".

Khung cảnh như thế làm mọi người cười to "Lý tiểu huynh đệ…" Lỗ Thứ vội vàng chuyển đề tài nói: "Ta nghe lão Bạch nói, ngươi đã phá được "Thiên tàn cục" phải không?"


"Đúng vậy" Nhạc Phàm gật đầu, không khỏi nhớ lại tình huống lúc ấy.

Lỗ Thứ nghe vậy kích động không thôi! Một hồi khóc, một hồi cười, một hồi mất mác, một hồi hưng phấn, vẻ mặt quả thực so với ca xướng còn vạn phần đặc sắc hơn.

Đám người Thiết Nam cảm thấy ngạc nhiên, Nhan Nguyệt Thi quay sang hỏi Phó Suất ở bên cạnh: "Lão Phó, "Thiên tàn cục" nọ đến tột cùng là cái gì? Tiền bối tại sao có thể như vậy?"

"Ta cũng không biết!" Phó Suất bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng cảm khái: "Giang hồ quả thực lớn, chuyện chưa từng biết quả thật rất nhiều!"

Đám người Thiết Nam đều là vẻ mặt mờ mịt, Ngũ Tử cười giải thích: "Thiên tàn cục chính là thượng cổ kỳ cục, tiên sư Quỷ Cốc Tử đã bày ra một bộ tàn cuộc, ở trong chứa trận pháp tinh hoa, huyền bí ảo diệu, Bạch sư thúc và Lỗ sư thúc hao phí hơn mười năm tinh lực, vẫn không thể phá giải tàn cuộc này. Lỗ sư thúc cả đời say mê kỳ môn sổ thuật, cho nên, khi Lỗ sư thúc biết Lý huynh phá được tàn cuộc này, trong lòng khó tránh khỏi ít nhiều kích động".

Nghe Ngũ Tử nói xong, mọi người lúc này mới chợt sáng tỏ.

"À!" Nhan Nguyệt Thi đột nhiên ngạc nhiên nói: "Nói như vậy, Nhạc Phàm huynh đệ chẳng phải là tinh thông kỳ môn trận pháp sao?"

"Ha ha ha…" Phó Suất cười to nó: "Nhạc Phàm huynh đệ bí mật quả thật nhiều, ngay cả trận pháp cổ quái như vậy cũng biết, ta thật nghĩ không ra ngươi còn có cái gì là không thể".

Đám người Chu Tĩnh Nguyệt, Chu Phượng, Tư Đồ Yến đều gật đầu, không ai là không có bộ dáng đồng ý.

Trong mọi người, sợ rằng chỉ có Thiết Nam và Vân Phương là không có cảm thấy quá bất ngờ. Người trước thì đã quá sùng bái rồi, mà người sau thì đối với Nhạc Phàm không hiểu nhiều lắm.

"Cái gì cũng đừng nói!" Lỗ Thứ tinh thần chấn động, quay về phía Nhạc Phàm nó: "Tiểu huynh đệ, mau cùng lão nhân đánh một ván, để ta xem "Tinh thần quyết" biến hóa thế nào" Dứt lời, Lỗ Thứ cổ tay rung lên, cũng không biết từ nơi nào lấy ra một miếng gỗ, cầm ở trong tay xoay chuyển vài cái, mở ra bốn phía cứ như vậy một bàn cờ đã hiện ra… trước mắt mọi người.

Còn không đợi mọi người giật mình, lão đầu lại lấy ra hai cái hộp gỗ, trong đó một hộp đưa cho Nhạc Phàm, bên trong dĩ nhiên là chứa các quân cờ trắng.

"Nào đến đây, chúng ta lấy bàn làm căn cơ, lấy cờ làm trận…" Không đợi Nhạc Phàm đồng ý, lão đầu đã đặt một quân đen lên trên bàn cờ.

"Hay".

Nhạc Phàm cũng mong được luận bàn về kỹ nghệ với một vị trận phán đại sư, liền gật đầu đồng ý.

Có thể gặp một cuộc đấu như vậy, không tin nổi thì cũng đã khong tin nổi, mọi người đều tập trung xem, ngay cả Ngũ Tử cũng hăng hái bừng bừng bước tới.

Không khí dần dần khẩn trương, Nhạc Phàm tay cầm quân trắng, đang muốn tính toán trận thế, lại bị ngoại lực cắt ngang!

"Sư phụ… sư phụ… đồ đệ giỏi của người đã tới, ha ha ha…"

Người miệng mồm như thế, không phải Long Tuấn thì còn có thể là ai nữa.