Đêm khuya yên tĩnh, lúc này vốn không người qua lại mới phải, nhưng lúc này, trên đường cái Trữ Huyền thành lại có một nam hai nữ đang đứng. Bọn họ đứng đối diện nhau, chung quanh không khí khẩn trương nghiêm nghị.
Nhạc Phàm cố nén xúc động, chậm rãi nói: "Ngươi cuối cùng là ai?"
Cảm giác được sát khí của đối phương bức đến, vị đại sư tỷ nọ sắc mặt hơi đổi, chế nhạo nói: "Ta là người như thế nào, ngươi không có tư cách biết… Xem bộ dáng, ngươi chính là tiểu tử thúi đã dụ dỗ Trần Hương? Ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi lại dám đi tìm cái chết! Hừ…"
Nhạc Phàm sát ý không giảm, nhìn chằm chằm vào nữ tử bên cạnh Trần Hương nói: "Ta mặc kệ ngươi là ai, cũng không biết các ngươi dùng thủ đoạn gì với Nhã Nhi, mau đưa thuốc giải ra đây, nếu không, chết!"
Chữ "Chết" vừa nói ra, sát khí đam đặc phát tán ra bên ngoài cơ thể, thời tiết bỗng nhiên rét kạnh, Đại sư tỷ cũng cảm thấy từng cơn lạnh lẽo.
"Cái gì Nhã Nhi? Cái gì thủ đoạn? Cái gì thuốc giải dược?" Hai người đối thoại làm cho Trần Hương cảm thời mê muội.
Thu liễm lại tâm thần, Đại sư tỷ kéo Trần Hương đang muốn lên tiếng lại, lạnh lùng nói: "Tiểu tử thúi, đừng tưởng rằng ngươi trên giang hồ có chút danh tiếng là không ai dạy bảo được ngươi, có những việc ngươi không có khả năng tưởng tượng ra được".
"…" Nhạc Phàm trầm mặc không nói, hắn không phải là sợ hãi, mà là đang do dự. Nếu động thủ, thì Trần Hương làm sao bây giờ? Nếu mặc cho đối phương mang Trần Hương đi, sau này thì thế nào? Nhạc Phàm là thợ săn, thợ săn cần phải tỉnh táo, mặc dù hắn bây giờ rất phẫn nộ, rất muốn giết người, nhưng hắn hiểu được phải khắc chế.
"Các người không nên tranh chấp nữa!" Trần Hương thấy không khí khẩn trương như thế, có chút băn khoăn vội la lên: "Lý huynh, đây là Đại sư tỷ của ta, nàng cũng không có ác ý, chỉ là đưa ta về nhà mà thôi".
"Đại sư tỷ? Về nhà?!" Nhạc Phàm trong đầu ong ong lên, lập tức thanh âm lạnh lùng nói: "Trần Hương, muội còn nhớ ta có kể cho muội chuyện về Vạn Nhã Nhi không?"
"Đương nhiên là nhớ" Trần Hương gật đầu, đối với chuyện của Nhạc Phàm và Vạn Nhã nhi, nàng không thể quên được.
Lại nghe Nhạc Phàm trầm giọng nói: "Ta bây giờ nói cho muội biết, người trong chuyện không phải là ai khác, chính là bản thân muội Muội chính là Vạn Nhã Nhi, Vạn Nhã nhi chính là muội".
"Cái gì!?"
Trần Hương miệng mở rộng, trong mắt kinh hãi dị thường: "Làm sao có thể như vậy? Không! Không có khả năng… Ta từ nhỏ sinh ra và lớn lên ở Thiên môn, ta có gia đình, có mỗ mỗ, cô cô, ta có sư tỷ, sư muội, ta có thân nhân bằng hữu, ta không có khả năng là Vạn Nhã nhi, ta không phải, không phải…"
Trần Hương lui từng bước về phía sau, lại không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy tâm hoảng ý loạn chưa từng có trước đây!
Đại sư tỷ che ở phía trước Trần Hương, thẹn quá thành giận nói: "Tiểu tử thúi! Ngươi đừng có mà hồ ngôn loạn ngữ!"
"Hồ ngôn loạn ngữ? Ngươi nói ta hồ ngôn loạn ngữ? Ha ha…" Nhạc Phàm cười cuồng loạn nói: "Ngươi nghĩ rằng ta cái gì cũng không biết? Ngươi nghĩ rằng ta tại sao lại muốn dẫn Trần Hương tới nơi này? Ngươi nghĩ rằng ta tại sao lại ở nơi này chờ ngươi? Nhã Nhi và ta cùng nhau lớn lên, cho dù nàng có thay đổi gì, ta sẽ không thể không nhận ra nàng, vĩnh viễn cũng không!"
Đại sư tỷ ngạc nhiên, thầm nghĩ: "Tiểu tử này biết quá nhiều, có nên phế hắn đi không?" Trong mắt hiện lên một tia sát khí.
Trần Hương liều mạng lắc đầu, hô lên: "Ngươi nói bậy, ngươi gạt ta, ta không phải Vạn Nhã Nhi, Vạn Nhã Nhi đã sớm chết rồi, ta không phải là nàng! Ta không phải!"
"Ta vĩnh viễn sẽ không gạt muội!" Nhạc Phàm cũng không nói nhiều lời, từ trong lòng móc ra một phong thơ trực tiếp đưa cho Trần Hương.
Trần Hương có chút do dự, mở phogn thư ra. Bên trong chỉ có mấy chữ ngắn ngủn: Vạn Nhã Nhi vô sự, nhưng từ nay về sau trên đời không còn người này nữa, hãy quên nàng đi.
Cái này đúng là do Chủ trì "Đông Nguyệt am" Niệm Tâm sư thái lúc vào căn nhà trúc nhỏ trong rừng đã để lại.
Muốn hỏi Nhạc Phàm vì sao có mảnh giấy này? Việc này phải nói đến trước khi biên cương đại chiến…
Ngày ấy, thấy gương mặt của Trần Hương trong một khắc, Nhạc Phàm liền nhận ra nàng là Vạn Nhã Nhi, mặc dù khuôn mặt có nhiều biến hóa, nhưng nàng lại cho Nhạc Phàm cảm giác cực kỳ quen thuộc. Nhạc Phàm thân là thợ săn, hắn có thể không tin vào cặp mắt, nhưng tuyệt đối không hoài nghi cảm giác của bản thân, không sợ chỉ là ảo giác.
Bất đắc dĩ Nhạc Phàm lúc ấy gặp biên quan khẩn cấp, thoát không ra, bởi vậy, đêm đó hắn mới nghĩ biện pháp lưu lại tin tức cho Thần Ky các, nhờ Quý lão tự mình đến rừng trúc, để giải mối hoài nghi trong lòng, cũng chỉ cho lão phương pháp vào trận.
Sau khi biên cương chiến sự chấm dứt, Nhạc Phàm rất nhanh nhận được tin tức của Quý lão từ Thần Ky các truyền đến, ngôi mộ trong rừng trúc của Vạn Nhã nhi không không, trên cửa chỉ để lại mảnh giấy này.
Ngay khi Nhạc Phàm đọc được mảnh giấy này, nghi hoặc trong lòng dần dần được sáng tỏ.
Lúc này đây, toàn bộ những chuyện này, đều là do Nhạc Phàm cố ý bày ra. Hắn biết rất rõ, chỉ cần bản thân đưa Trần Hương đi, vậy thế lực sau lưng Trần Hương dám chắc sẽ tự động tìm đến hắn, đến lúc đó, mọi chân tướng không nghi ngờ gì sẽ được hiển lộ. Đương nhiên, Nhạc Phàm cũng hiểu rõ, bản thân có thể gặp họa sát thân, nhưng hắn lại không muốn bỏ qua cơ hội khó kiếm này, có đánh đổi bằng tính mạng cũng không hối tiếc!
Lúc này Trần Hương tựa như một đứa nhỏ bất lực, sắc mặt tái nhợt vô lực, hai mắt mê mang hồng lên. Kích động không biết đến chuyện gì, hai tay vẫn run rẩy, mẩu thư nọ bất giác bay xuống trên mặt đất.
"Đại sư tỷ, hắn, hắn nói có đúng hay không? Có đúng hay không, có đúng hay không? Tỷ nói cho ta biết, nói cho ta biết…"
"Ngươi câm mồm! Đừng vội nghe hắn nói bậy!" Đại sư tỷ trách mắng: "Trần Hương, ngươi hiện là Cung chủ Thiên Môn, bản thân phải gánh vác trách nhiệm, chẳng lẻ ngươi đã quên Lão Cung chủ đã kỳ vọng vào ngươi. Ngay cả ta cũng nhường ngôi Cung chủ cho ngươi, nghĩ không ra ngươi lại làm theo ý thích, không để ý đến đại nghĩa, uổng phí tâm huyết của mọi người đối với ngươi. Hừ! Còn không mau theo ta về thỉnh tội với Lão Cung chủ, đừng ép ta động thủ".
"Đứng lại!" Nhạc Phàm tiến lên trước một bước, lạnh giọng nói: "Trần Hương chính là Nhã Nhi, không ai có thể mang nàng đi, ai cũng không được!"
Từng chữ một nói ra rất có lực, Nhạc Phàm lần này đã thực sự giận dữ! Trần Hương cũng chính là Vạn Nhã nhi, là người thân duy nhất của mình, làm sao có thể nàng một lần nữa rời xa mình? "Long cực cửu biến" khí thế tăng vọt, trên người phát ra một vòng sáng vàng, sáng chói trong bóng đêm.
"Hống…" Một con Hoàng long uy mãnh từ trong thân hiện ra, xoay quanh đỉnh đầu, giương nanh múa vuốt! Tựa hồ muốn cắn nuốt hết mọi thứ trước mặt.
"Chân khí thành hình? Chút tài mọn mà thôi…" Đại sư tỷ khinh thường cười, thờ ơ nói: "Tiểu tử thúi chớ có cuồng vọng, chừng đó công phu của ngươi trên giang hồ coi như không tệ, nhưng ở ngoài giang hồ, ngươi ngay cả xách dép cho ta cũng không có tư cách! Cút ngay…"
Cút ngay…
Một tiếng quát lớn, Nhạc Phàm cảm thấy sâu trong tâm linh rung động! Đây là công lực gì? Lại có thể rung chuyển tâm thần của Nhạc Phàm! Nếu không phải hắn tâm vững như sắt thép, chấn động này, sợ là đã làm hắn hôn mê.
Đại sư tỷ thấy Nhạc Phàm đứng đó bình yên vô sự, nao nao, sau đó cười lạnh nói: "Tiểu tử thúi không tệ, lại có thể ngăn được của ta một kích vào tâm thần, xem ra ngươi có tư cách xách dép cho ta".
Vũ nhục! Trần trụi là vũ nhục.
Trên giang hồ, tin rằng không ai dám nói chuyện với Nhạc Phàm như thế, cho dù thập đại cao thủ hắc bạch lưỡng đạo, cũng tự thấy có thể không chịu được sự phẫn nộ của Nhạc Phàm. Thế mạnh, thì phải có thế lực hùng hậu chống lưng.
Nhạc Phàm không phải không có kinh nghiệm qua cuộc sống thấp hèn, nhưng hắn trước nay không chấp nhận để người khác chà đạp lên tôn nghiêm của bản thân, bất luận kẻ nào cũng đều không được.
Không cần phải nói thêm cái gì, đối mặt người mạnh, chỉ có thể phải mạnh hơn đối phương, mới có đường sống để nói chuyện!
"Xùy, xùy…"
Quyền động như gió, nhanh như tia chớp, Nhạc Phàm ra tay không chút lưu tình, dù sao, đối phương thực lực quá mạnh.
"A!"
Trần Hương thét lên kinh hãi, thầm lo lắng không thôi. Vì nàng thấy, Nhạc Phàm tuyệt không phải là đối thủ của sư tỷ mình, nếu hai người đánh nhau, phải ngăn lại! Nhưng Nhạc Phàm tốc độ quá nhanh, muốn ngăn cản cũng không kịp.
Trong đêm tối, chỉ thấy một đạo ánh sáng vàng xẹt qua, giống như sấm sét đánh xuống, tấn công tới. Xem lại thì thấy Đại sư tỷ thần sắc trấn định, khóe miệng có vẻ đùa cợt, tùy ý đưa tay trái lên…
"Bùng…"
Quyền chưởng giao nhau, một lực phản chấn thật lớn dội vào cánh tay của Nhạc Phàm, mà đối phương lại không chút dao động nào.
Chỉ một chiêu, đã phân cao thấp!