Thương Thiên

Chương 244: Dị triệu chi mê




Hậu viện của "Nghênh lai khách lâu" cảnh sắc mê người, mùi hương thơm ngát. Nếu so với khách lâu, nơi này phảng phất dường như là cảnh sắc thế ngoại.

Nhạc Phàm cùng Lăng thông đi tới, vào một gian nhà nhỏ bằng trúc trên mặt nước. Trong phòng truyền những thanh âm quen thuộc, từ xa đã nghe thấy bọn họ nói chuyện .

"Vương huynh, đêm trước thiên địa dị biến, trên giang hồ đồn rằng việc này cùng với Quỷ trủng có liên quan với nhau, không biết có đúng không?"

"Đúng vậy, đêm trước đại ca truyền tin đến, lần này tầm bảo tàng chết vô số, cuối cùng cũng tìm được một thanh ma kiếm. Căn cứ vào sự kiện sau này… chúng ta có thể thấy tầm bảo có thể là một âm mưu do người bày ra, thiên địa dị biến là bởi ma kiếm ra khỏi vỏ mà thành".

"Ài? Lại là âm mưu, ngày nay loạn thế, cũng không biết dị tượng lần này đối với thiên hạ có ảnh hưởng gì không."

"Việc của thiên hạ tự sẽ có người trong thiên hạ quản! Nào chúng ta uống đi!

"Triêu khởi nhàn vân quá,cước hạ vô nhiễm nê. Hôm nay không say không về"

"Hôm nay thật cao hứng, đương nhiên là phải uống cho đã. Ha ha…"

Lăng Thông cười to, bước vào bên trong căn nhà trúc, vẻ mặt cực kì vui vẻ! Nhạc Phàm đi theo sau, trên mặt bất giác lộ ra nét cười .

Trong phòng rộng rãi bố tri tinh xảo. Hơn nữa bên trong có hai nam một nữ. Vương Sung khí chất cường tráng, Phó Suất nụ cười thân thiện, Nhan Nguyệt Thi đầy vẻ anh thư.

"Là ngươi!" Một tiếng thét kinh hãi.

"Là ta!"

Nhạc Phàm tiến lên, quay về phía Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi chắp tay thi lễ. Sự chiếu cố của bọn họ đối với Nhã Nhi, Nhạc Phàm vẫn khắc sâu trong tâm khảm, cho dù Nhã Nhi không còn nữa, nhưng Nhạc Phàm vẫn cảm kích như vậy.

Phó Suất đáp lễ nói: "Nhạc Phàm huynh đệ, từ lúc từ biệt, nghĩ không ra sẽ gặp nhau ở đây, quả thật là có duyên!

"Được rồi được rồi, mọi người đều biết nhau, đừng đứng nữa, có nói gì thì cũng ngồi uống rượu rồi hãy nói. Nhan Nguyệt Thi mỉm cười vội vàng đứng lên .



Nhạc Phàm cũng không nhiều lời, năm người ngồi xuống, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, không khí có hơi chút gượng gạo.

Vương Sung nhìn Nhạc phàm, muốn mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng được.

Nhạc Phàm nhìn vào mắt Vương Sung nói: "Cha ta từng nói, Vương Sung đích thị là một hán tử, sao bây giờ đến nói cũng không dám nói?

"Ồ!" Vương Sung ngạc nhiên, trong lòng hoan hỉ, không khỏi lên tiếng hỏi: "Đàm thúc nói như vậy thật sao? Vương Sung tính rất ngỗ nghịch, nhưng đối với Lý Đàm rất tôn kính, bởi vì ông là người đáng được tôn kính.

"Hẳn là ngươi biết, ta không cần phải lừa ngươi" Nhạc Phàm cười cười gật đầu, ánh mắt nhớ lại nói: "Năm đó ngươi tìm ta đánh nhau, tựa như là chuyện mới phát sinh ngày hôm qua, nghĩ không ra mới chớp mắt mọi việc đã thay đổi rồi. Bất quá, ngươi vẫn có điểm không thay đổi, vẫn quật cường như trước kia".


Phó Suất không nắm rõ năm đó xảy ra chuyện gì, chỉ ngồi lắng nghe .

Chỉ thấy Vương Sung cười khổ nói: "Ta quật cường thì có tác dụng gì? Ta phát giác ngươi càng ngày càng khiến cho người ta nhìn không thấu. Ài!" Một tiếng thở dài bao hàm nhiều ý nghĩa. Nếu không có năm đó, hắn làm sao có được thành tựu như ngày hôm nay, Vương Sung bản thân vẫn có cảm giác được sự chênh lệch đối với Nhạc Phàm.

Nhạc Phàm chậm rãi nói: "Ngươi cũng tiến bộ, chỉ vì ta và ngươi không giống nhau. Bởi vì lý do sống còn, cho nên ta phải mạnh lên. Thực lực chỉ cần cố gắng là có thể đạt được, ngươi phải kiên trì…, ta biết, ngươi sẽ không bao giờ buông xuống".

Nhạc Phàm nói đạo lý rất hiển nhiên, bởi vì hắn cũng là như vậy từng bước từng bước một đi tới đích. Có lẽ trước kia, Nhạc Phàm cũng chỉ là một thợ săn bình thường, tư chất học võ chỉ có thể xem như là không tệ, nhưng nói về kinh nghiệm, nỗ lực của hắn so với bất kỳ người nào cũng yếu hơn rất nhiều. Có thể nói không khiêm nhường, hắn có được thành tựu hôm nay, tuyệt đối là kết quả của sự cố gắng của chính bản thân. Người khác có thể hâm mộ, cũng có thể ghen ghét, nhưng không thể phủ nhận.

Những người đang ngồi ở đó đều thuộc hạng nhất lưu, tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Nhạc Phàm .

Vương Sung uống một ngụm rượu, tự giễu nói: "Mẹ nó! Lý Nhạc Phàm, ta hận ngươi đã nhiều năm, không thể tưởng tượng là hôm nay ngồi uống cùng một chỗ".

"Ta cũng không tưởng tượng được" Nhạc Phàm cười nói: "Vốn tưởng ngươi vừa thấy mặt ta đã muốn đánh nhau rồi".

"Chờ đấy, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi. Hắc hắc…" Buông lời tâm đắc, Vương Sung cũng nhẹ nhàng đi nhiều, nhưng tính tình vẫn quật cường như cũ .

"Ta nói rồi, ta sẽ chờ ngươi".


"Ha Ha…" Lăng Thông thừa dịp có hào khí, nâng chén nói: "Nào! Chén này phải cạn, ít nhất hôm nay chúng ta cũng là bằng hữu".

"Nào!"

Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi như thế nào cũng nhìn không ra, Nhạc Phàm tuy nói như vậy, ra vẻ hào hiệp, thực ra hắn rất cô độc, ưu thương. Chính là không nói lại biểu hiện rất nhiều.

"Cạn!"

Sau một hồi, Nhạc Phàm đột nhiên hỏi: "Mới vừa rồi ta nghe các ngươi đàm luận về "Dị Triệu" và việc tầm bảo tại "Quỷ Trủng", có thể kể tỉ mỉ lại được không?"

Kì thật với Nhạc Phàm việc tầm bảo tại 'Quỷ Trủng' không hứng thú lắm, nhưng đêm trước sự việc 'Dị quá mức quỷ dị, lại quan hệ đến thanh Ngư Trường Kiếm trong tay hắn, nên hắn mới hỏi, hi vọng tìm hiểu được. Đương nhiên, Nhạc Phàm cũng có thể nhờ người của "Thần ky các" tra xét, chỉ bất quá hắn muốn hiểu rõ một chút .

Nghe Nhạc Phàm nói, Phó Suất quay về phía Vương Sung cười nói: "Ta cũng chỉ là nghe kể lại, việc này Vương Sung nói đi, Đại đương gia của Thanh Bang tham dự việc này… nghĩ rằng sẽ biết rõ ràng nhất".

Vương Sung cũng không giấu diếm, thở dài một hơi nói: "Về chuyện điềm lạ, ta cũng có nghe đại ca kể, quả thật quỷ dị. Lần này người chết rất nhiều, mấy vạn người giang hồ đi tầm bảo, cuối cùng còn sống trở về không tới trăm người. Đối với võ lâm Trung Nguyên đó là sự đả kích rất to…"

Tiếp theo, Vương Sung kể lại sự việc phát sinh ngày đó, nhất nhất nói ra. Từ khi bắt đầu thương nghị, sau đó tranh chấp với Miêu tộc, đi đến Quỷ Trủng ra sao, ánh trăng màu đỏ, kinh hồn tại tuyệt địa… cuối cùng ma binh xuất vỏ!

Nói đến "Ma binh phệ hồn", Vương Sung quay về phía Nhạc Phàm cười thần bí nói: "Ngươi cũng biết ma binh cuối cùng thuộc về ai không?"


"Nghe kiểu ngươi nói, người này có liên quan đến ta" Nhạc Phàm suy nghĩ một chút, đột nhiên cười nói: "Chắc không phải Thiết huyết của Huynh đệ hội đắc thủ ma binh chứ?" Trước mặt người khác, Thiết huyết vĩnh viễn là Thiết huyết, không hề là Đông Vũ.

"Hay!" Vương Sung cười to vỗ vai Nhạc Phàm nói: "Thợ săn đúng là thợ săn, trực giác quả nhiên rất nhạy cảm".

"Ta gọi cái này là trí tuệ".

Nhạc Phàm tùy tiện đùa một câu làm Vương Sung thiếu chút nữa phun máu, ngạc nhiên cả nửa ngày .


Phó SuẠkhông cảm giác được, nhưng Vương Sung đã biết Nhạc Phàm lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy Nhạc Phàm đùa như vậy. Quả thực so với võ nghệ của hắn còn ngạc nhiên hơn. Không biết có phải tâm cảnh theo thời gian, đã phát sinh biến hóa, hay còn gọi là đề thăng cảnh giới.

Không cần ngạc nhiên, nói tiếp đi" Nhạc Phàm cười thầm nói: "Ma binh xuất vỏ và thiên địa dị biến có quan hệ gì phải không?

Vương Sung bị cười thế cũng không tức giận, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Đương nhiên là có quan hệ".

Ma binh xuất vỏ, thiên địa biến, khai phá phong ấn, quỷ thần kinh…

Ngày đó, quần hùng trúng độc, tất cả đều thúc thủ chờ chết, nguy hiểm trùng trùng, Đông Vũ đột nhiên ra tay đoạt được ma binh, cứu mọi người một mạng.

Không biết vì sao Đông Vũ không trúng độc, cũng không biết vì sao hắn lại có khả năng bắt được ma binh. Ngoại trừ Đông vũ, không ai biết hắn làm như thế nào. Bất quá, quần hùng có thể dám chắc, thực lực của Đông vũ tuyệt đối không dưới Quan Mạc Vân.

Vì muốn chế phục ma binh, liều mạng phản kháng "Phệ hồn". Sau một hồi tranh đấu, Đông Vũ đã chém "Phong ma bia", lúc này mới khiến cho thiên địa dị biến.

"… Ngay lúc 'Phong ma bia' bị phá, lại có hai nữ tử đến" Vương Sung vuốt cằm nói: "Ta nhớ kỹ tên các nàng, một người tên là Trần Hương, một người tên là Tiểu Nhu… Giang hồ thật lớn, thật sự là không gì là không thể! Cùng lão Đại hành tẩu trên giang hồ nhiều năm, nhưng lại chưa bao giờ nghe nói qua các nàng này là nhân vật nào. Trong đó vị nữ tử Trần Hương kia, tuổi còn trẻ mà võ công cao siêu thần kỳ, có thể cùng cầm trong tay ma binh cùng Thiết Huyết giằng co mà bất phân thắng bại. Hắc hắc… Thật sự là lợi hại!"

Đề cập tới cái tên Trần Hương, Nhạc Phầm trong tim hơi động, phảng phất như đã từng biết qua, liền hỏi "Sau đó thì sao?"

"Sau đó?" Vương Sung thất vọng nói: "Nói đến cũng là con mẹ nó, vốn bọn họ còn muốn đấu nữa, hết lần này tới lần khác đại điện sụp đổ, song phương tìm cách cứu người, cũng ngừng động thủ".

Phó Suất cũng nghe qua về sự việc sau này, hiếu kì hỏi: "Nếu ngươi nói như vậy, còn sống ít nhất cũng có mấy trăm người, tại sao lại có ít người trở về như thế?"

Vương Sung căm phẫn nói: "Lẽ ra đúng là như thế, nhưng cuối cùng chính là tên cẩu tặc Vương bát đản, lại đặt chất nổ tại Quỷ trủng. Tưởng như tất cả mọi người đã bị chôn sống rồi… cuối cùng, nhờ có một đạo sĩ tên là Bất Giới dùng kỳ môn pháp tìm cho mọi người một con đường sống. Bất quá, chính mình ngược lại bị chôn vùi ở Quỷ trủng. Hắc… Thật sự là không may!"

Tặng đại ca đa Tình và Kim cương xanh cùng Phoenix muội , chúc ba người trăm năm hạnh phúc đầu bạc răng long!