Thương Thiên

Chương 20: Tu luyện chi pháp




Từ lần bị thương đó đến giờ, Nhạc Phàm trong thâm tâm tự biết chính mình cũng không đủ cường tráng, như vậy sau này sao có thể bảo vệ cho tốt người thân cũng như bằng hữu. Từ ý nghĩ nam nhi tự cường, Nhạc Phàm quyết định không ngừng rèn luyện bản thân để mình ngày càng mạnh, nhưng do không rèn luyện theo hệ thống nên hắn quyết định hôm sau đi tìm Vạn tiên sinh mà thỉnh giáo phương pháp.

"A? Con muốn thỉnh giáo ta về phương pháp tu luyện?" Bên ngoài căn nhà cỏ, Vạn tiên sinh đang nhẹ vỗ về Tiểu Nhã trong lòng, phải kinh ngạc hỏi.

Nhạc Phàm vẻ mặt nghiêm túc khẳng định: "Đúng vậy, con muốn trở nên mạnh hơn, khi đó mới có thể bảo vệ thân nhân và bằng hữu".

Trầm ngâm một lát., Vạn tiên sinh nói: "Biện pháp không phải không có. Trong giang hồ, võ công tu luyện coi trọng chính là nội ngoại kiêm tu, nếu con chỉ có nội lực cường đại mà không có chiêu thức võ công thì cũng chỉ chịu đòn mà thôi, cho nên người giang hồ luôn không ngừng tìm kiếm truy cầu các chiêu thức võ công.

Có rất nhiều môn phái nội công rất bình thường, chỉ có thể thông qua chiêu thức mà bổ trợ, nên từ từ chiêu thức võ công của các môn phái này lợi hại phi thường, nhanh, lạ, khéo, hiểm, lại còn rất độc ác. Có thể nói là tuy mỗi loại khác nhau nhưng mỗi loại đều có cái hay của nó.

Tình huống của con bây giờ so với các môn phái đó là hoàn toàn thua kém, vì vấn đề kinh mạch khiến con không thể tu luyện nội lực, cho nên chỉ có thể nhờ vào tu luyện ngoại công mà làm cho mình nên mạnh mẽ hơn".

Nhạc Phàm hỏi: "Vạn gia gia, vậy ngoại công thì huấn luyện như thế nào?"

Vạn tiên sinh trả lời: "Ngoại công đại khái chia làm hai loại, một loại là tu luyện chiêu thức, một loại khác là tu luyện thân thể. Trong giang hồ có môn phái Thiếu Lâm Tự, nơi đó có rất nhiều hòa thượng khổ tu, bọn họ dùng ngoại lực đánh vào các bộ phận thân thể mình, khiến cho thể lực và năng lực chống đỡ của bản thân không ngừng được tăng cường, từ đó đạt tới mục đích tu luyện là thân thể trở thành kim cương bất hoại. Nhưng luyện ngoại công rất khó vươn tới đỉnh cao võ học, thế nên bọn họ mỗi khi luyện công xong đều vận hành nội công tâm pháp để điều tức tu dưỡng".

Nhạc Phàm thầm nói: "Ta không có nội lực, xem ra chỉ có thể luyện ngoại công". Rồi hắn hỏi tiếp: "Vậy bọn họ luyện chiêu thức võ công gì vậy?"

"Họ bắt đầu luyện tập từ loại đơn giản nhất là La Hán quyền, khi có cơ sở nhất định mới có thể đến La Hán đường bắt đầu chính thức tập võ, từ đơn giản đến phức tạp, lại từ phức tạp đến tinh luyện, luyện đến cuối cùng thì chiêu thức võ công ngày càng giảm thiểu, thậm chí không còn chiêu thức gì".



"Không còn chiêu thức? Như thế nào gọi là không còn chiêu thức?" Nhạc Phàm tò mò hỏi. Tiểu Nhã bên cạnh cũng mở to hai mắt nhìn Vạn tiên sinh.

"Trên giang hồ có lưu truyền một câu nói: 'Thiên hạ mọi võ công đều có thể phá được, duy chỉ có một thứ không phá được, đó là vô chiêu', ý muốn nói là, hữu chiêu sẽ có sơ hở, chiêu thức càng nhiều thì sơ hở càng nhiều, chiêu thức càng đơn giản càng nhanh, võ công mà không có chiêu thức cũng giống như linh dương không sừng không thể nhìn thấy, người khác không thể phá giải, đây là chiêu thức võ công ở cảnh giới tối cao, 'vô chiêu thắng hữu chiêu'."

"Ai ~~" Vạn tiên sinh thở dài rồi nói tiếp: "Đáng tiếc về võ công ta không thể chỉ điểm cho con, hơn nữa năm đó hành tẩu giang hồ, ngoài điển tịch y học thì ta không thu thập bí tịch võ công, cho nên mọi sự con phải tự dựa vào bản thân thôi".


Thấy mặt Nhạc Phàm đầy vẻ thất vọng, Vạn tiên sinh mỉm cười nói: "Tiểu Phàm không nên thất vọng quá như thế, mặc dù ta không thể chỉ điểm võ công cho con, nhưng ta có thể chỉ cho con phương hướng, bất quá thành công hay không thì con phải xem lại bản thân mình".

Nhạc Phàm nghe vậy tinh thần phấn chấn hẳn lên, nhìn Vạn tiên sinh sẵn sàng lắng nghe.

Vạn tiên sinh nói tiếp: "Khổ hành tăng của Thiếu Lâm Tự mỗi lần luyện công xong đều đả tọa điều tức, nguyên nhân chủ yếu là thân thể họ năng lực chịu đựng có hạn, nếu tu dưỡng không tốt sẽ bị trọng thương, thậm chí để lại ẩn họa. Nhưng con thì không giống thế, mặc dù toàn thân con không còn huyệt đạo, sau này không thể luyện khí, nhưng nói về năng lực khôi phục thân thể và năng lực chịu đựng công kích, ta dám nói trên giang hồ không có ai hơn con, kể cả võ lâm tông sư cũng thế. Cho nên con cũng có thể giống khổ hành tăng không ngừng khổ luyện thân thể, tiếp tục tăng cường lực lượng bản thân, hơn nữa hiệu quả cũng nhất định vượt xa bọn họ. Nói không chừng con có thể trở thành người đầu tiên luyện ngoại công tới đỉnh cao võ học". Vạn tiên sinh nói có phần kích động, không khỏi lớn tiếng, mặt cũng đỏ hồng lên.

Bình tĩnh lại, Vạn tiên sinh tiếp tục: "Cho nên về chiêu thức, ta thật sự không có gì để chỉ dạy con. Bất quá con có thể từ các động tác cơ bản mà luyện tập, tỉ như trung bình tấn, đeo vật nặng, leo núi chẳng hạn, không ngừng luyện tập, đến khi khí lực toàn thân cạn kiệt mới thôi".

Nghe Vạn tiên sinh nói vậy, Nhạc Phàm lúc này trong lòng ngập tràn cảm xúc, cố nén sự kích động, cảm kích nói: "Cám ơn Vạn gia gia đã chỉ dạy".

"Không cần cám ơn, có thể giúp được con, ta cũng thấy rất cao hứng, hy vọng con có thể thành công". Rồi ông vuốt râu nói tiếp: "Tới đây, ta xem kinh mạch giúp con, xem tình hình con giờ thế nào rồi".


"Ha, mạch đập bình thường, kinh mạch tay trái cũng đã nối lại, xem ra năng lực khôi phục của con so với ta tưởng tượng còn mạnh hơn nhiều". Vạn tiên sinh gật đầu nói.

Nhạc Phàm nhớ tới một chuyện, đột nhiên nói: "Đúng rồi, Vạn gia gia, lần trước sau khi về nhà, con ở trên sườn núi đợi cha, ngồi dưới ánh nắng chói chang tu luyện một hồi, đột nhiên như dung hợp với cảnh tượng xung quanh, hơn nữa ý nghĩ lại có thể bay đến dưới chân núi, sau lại thấy cha con nên đột nhiên tỉnh lại, có cảm giác như là đang nằm mơ vậy, nếu không phải cha đã thật sự trở về, con còn tưởng là mình đang nằm mơ. Gia gia có biết sao lại thế không?"

"Ha ha ~~" Vạn tiên sinh nghe vậy cười dài một trận. Trong chốc lát tâm tình phục hồi bình tĩnh lại, cảm thán nói: "Tiểu Phàm thật là thiên tư cao thật, nhỏ tuổi mà đã có thể cảm ngộ thiên địa, đạt đến 'thiên nhân hợp nhất' là cảnh giới mà người luyện võ hằng mơ tới, xem ra tương lai tiền đồ của con là không thể đoán trước rồi".

Rồi ông lập tức cười nói: "Nếu như người trong võ lâm biết con nói 'thiên nhân hợp nhất' là nằm mơ, hẳn bọn họ dám cầm đao truy sát con đó. Ha ha..."

Đối với việc Vạn tiên sinh cười đùa Nhạc Phàm tịnh không để ý, mà hắn tò mò hỏi: "Thiên nhân hợp nhất là sao?"

Vạn tiên sinh nói: "Khi trạng thái tư tưởng của con đạt tới một cảnh giới nhất định, tốc độ tu luyện của con sẽ tăng lên nhanh hơn, mà trạng thái tu luyện chia làm năm loại, phân biệt thành tĩnh tâm trạng thái, vô niệm trạng thái, không minh chi cảnh, thiên nhân hợp nhất và thiên đạo chi cảnh.


Tĩnh tâm và vô niệm chính là trong lòng bình tĩnh không một chút tạp niệm, người luyện võ bình thường đều có thể làm được, muốn đạt tới không minh chi cảnh phải loại trừ hết tạp niệm, chuyên chú phi thường, nên cao thủ võ lâm bình thường cũng khó mà đạt được. Còn thiên nhân hợp nhất chính là đem thiên địa hòa với thân thể làm một, dung nhập trong tự nhiên, muốn hiểu được trạng thái này phải là người có năng lực lĩnh ngộ, không có biện pháp nào khác. Cuối cùng thiên đạo chi cảnh cũng chỉ là truyền thuyết, nghe nói lĩnh ngộ tới cảnh giới này là có thể phá toái hư không, trở thành vĩnh hằng.

Bất quá với truyền thuyết này, không có ai đã từng thấy qua, cho nên thiên nhân hợp nhất chi cảnh mới được người trong võ lâm cho là cảnh giới võ học tối cao. Có thể cảm ngộ thiên nhân chi cảnh phải là một đại tông sư, chỉ là con không thể luyện khí, nếu không con nhất định trở thành tông sư trẻ nhất thiên hạ, thật đáng tiếc mà ~~~ Ai ~~~" Vạn tiên sinh nói xong liền thở dài.

Nhạc Phàm không để ý chuyện đó, hai mắt sáng ngời, trong mắt tràn ngập sự kiên định, vậy là đối với tương lai cũng có hy vọng và tự tin, hắn tin rằng với sự cố gắng hắn nhất định có thể trở nên mạnh mẽ hơn.


Cáo biệt Vạn tiên sinh và Tiểu Nhã, Nhạc Phàm về nhà, căn cứ vào ý kiến của Vạn tiên sinh, lập tức bắt đầu đưa ra kế hoạch tu luyện của bản thân.

Trong căn nhà nhỏ trên sườn núi, Nhạc Phàm ngồi trên giường tự hỏi: "Ngoại công chia làm luyện chiêu và luyện thể, nói về chiêu thức võ công, ta tập luyện giản đơn đao pháp cũng có cảm giác rất tốt, cũng không cần phải luyện thứ khác, hơn nữa ta cũng không luyện thêm chiêu thức võ công khác. Đối với luyện thể, mỗi ngày leo núi bơi lội, luyện tập mang vật nặng cũng không thành vấn đề. Chỉ có luyện tập năng lực chống cự là không dễ làm, mình đánh chính mình thì không tiện, Vạn gia gia thì lớn tuổi, cha thì thân thể không tốt... còn Tiểu Nhã? Quá nhỏ tuổi".

"Công kích... Công kích... đúng rồi, thác nước". Linh quang chợt lóe lên, Nhạc Phàm kích động: "Ta sao lại quên được nó chứ, trước kia đã từng đến đó, thấy thác nước cũng có lực mạnh bằng vạn quân, không biết có thể chịu nổi không".

Sau khi quyết định kế hoạch tu luyện, Nhạc Phàm liền đến gặp cha thương lượng, dù sao cha hắn cũng có kinh nghiệm chiến đấu phong phú.

Ngày hôm sau, Nhạc Phàm vào thành tìm Tô Phóng Hào nhờ làm giúp một khối chì đặc và một đại đao thật nặng. Nhạc Phàm không thích nhận ân huệ của người khác nên cũng trả tiền, liền bị Tô Phóng Hào mắng cho, nói hắn là khách khí, nhưng ông cũng biết tính tình của hắn, cũng không làm khó hắn mà đành nhận lại.

Lúc ban đầu, Tô Phóng Hào thấy Nhạc Phàm nhờ mình làm khối chì và đại đao thì không hiểu. Đến khi nghe Nhạc Phàm nói để đeo vào người, chuyên dùng để luyện tập mang vật nặng, thế nên, ngay cả vị lão nhân này dù kiến thức uyên bác, thấy biến không sợ này mà cũng không chịu nổi, trong lòng hô to "biến thái".

Phải biết rõ rằng khối chì này nặng cả mấy trăm cân, người bình thường nếu đeo trên người thì không thể đứng vững, chứ đừng nói đến chuyện đeo nó mà chạy, còn thêm cây đại đao hơn trăm cân, tính xem, ai có thể cầm múa nổi? Đương nhiên đối với võ lâm cao thủ mà nói, mấy trăm cân này thật ra cũng chẳng nặng nề gì, dù sao bọn họ là người nội lực cao cường. Do đó trong mắt Tô Phóng Hào, Nhạc Phàm bất quá chỉ là đứa bé mười hai mười ba tuổi, thấy hắn mang mấy thứ này trên người để rèn luyện, cũng khó mà không gọi hắn là "biến thái".