Thương Thiên

Chương 184: Tiển hồn lực




Lúc này, chung quanh càng đông người tụ tập, một số đứng trên cây, một số lập trại, ngay cả trên bình đài cũng đầy chật người, cầm đầu đều là các thanh niên anh tài nổi danh hiện nay trên giang hồ.

Mấy vạn người trong giang hồ tiền hô hậu ủng, đều chăm chú nhìn vào giữa.

Nhạc Phàm đứng thẳng, mặc áo đi săn, tóc để tùy tiện xõa xuống vai, thể hiện một phong cách đầy cá tính. Chỉ có trên trán tóc trắng để xõa cùng với ánh mắt thản nhiên, u buồn khiến người ta cảm thấy mâu thuẫn phi thường.

Đánh lui Bộ Siêu Quần, Nhạc Phàm cũng không hề có vẻ gì là cao hứng cả, nếu không phải bản thân đã mất đi nguyên khí, Bộ Siêu Quần đâu chỉ bị đẩy lui như vậy? Hơn nữa, Nhạc Phàm cũng nhìn ra được đối phương kỳ thật cũng không đem hết toàn lực, nếu không mình cũng sẽ không dễ dàng đắc thủ như thế.

Nhạc Phàm nghĩ thật đơn giản nhưng trong lòng Bộ Siêu Quần lại chấn động dữ dội. Trước bao nhiêu con mắt của người giang hồ mà bị đánh bay như vậy, ai có thể chịu được?

Bộ Siêu Quần dù sao cũng là trụ cột của một thành, chỉ trong chốc lát đã khôi phục lại tỉnh táo, lau vết máu ở khóe miệng, chỉnh thân, chất vấn: "Các hạ là người phương nào? Sao dám ở đây giương oai, chẳng lẽ không coi anh hùng thiên hạ vào mắt à?"

Thật là tâm địa độc ác, ngay câu nói đầu tiên đã đem "anh hùng thiên hạ" vào, nếu Nhạc Phàm xử lý không tốt sẽ đắc tội với các thế lực lớn.

Trong lòng mọi người thầm mắng vô sỉ nhưng cũng không tỏ vẻ gì. Đối với bọn họ thì Nhạc Phàm quả thật là một khách không mời mà tới.

Đối mặt với chất vấn của Bộ Siêu Quần, Nhạc Phàm cũng không hề để ý tới, xoay người thi lễ với Phó Suất hai người: "Lý Nhạc Phàm cảm tạ nhị vị đã chiếu cố Tiểu Nhã!"

"Ồ…"

"Lý Nhạc Phàm? Hắn chính là Bạch phát Đao cuồng?"

Nghe nói ở Tư Mã phủ tóc hắn đã biến thành đen, xem ra đúng là thật rồi!

"Là sát nhân cuồng ma? Tránh ra cho ta xem, tranh ra…"

"Hây! Bộ dạng thật đặc biệt…"

Nghe Lý Nhạc Phàm tự báo tính danh, chung quanh nhất thời náo loạn, tiếng thảo luận không ngừng vang lên, thậm chí xa xa có người còn đòi tranh đi lên phía trước để nhìn ác nhân trong truyền thuyết này một chút.

Người của các thế lực lớn tất cả đều đứng im, theo lý mà nói, Lý Nhạc Phàm là đối tượng truy nã của rất nhiều thế lực, hôm nay dám can đảm xuất hiện ở đây, lẽ ra phải lập tức động thủ đuổi bắt ngay mới phải. Nhưng bọn họ vẫn có tâm sự, vẫn chưa có ý định động thủ.



Mặc dù Thiên Tà Tông Thánh nữ gặp chuyện, ngoại nhân tuy không biết tình huống nhưng Quan Mạc Vân và người của hắn lại biết rất rõ ràng cho nên người của Thiên Tà Tông tự nhiên sẽ không làm khó Nhạc Phàm.

Cái Bang và Thiếu Lâm mặc dù cùng Nhạc Phàm từng có va chạm nhưng giờ phút này cũng không phải là lúc trả thù, vì vậy cũng tạm ẩn nhẫn không xuống tay.

Về phần hắc đạo ngũ tông, Thiên Hạ hội, Võ Lâm minh, Tứ đại thế gia và các thế lực của mình càng không muốn xuất đầu lộ diện sớm.

"Hắn đã tới!" Uông Chánh Hành bên cạnh khe khẽ thở dài, nghe khẩu khí phảng phất như đã sớm đoán được trước.


"Nha đầu bây giờ thế nào rồi?" Vương Sung nhằm phía Nhạc Phàm, vội vã hỏi tình huống Nhã nhi.

Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi nhìn thấy vẻ mặt Nhạc Phàm như thế, trong lòng nhất thời phát lên một dự cảm bất hảo nhìn chằm chằm vào Nhạc Phàm, phảng phất như kỳ vọng cái gì đó.

"Ta… bây giờ cái gì cũng không… chỉ còn chính mình…" Nhạc Phàm lộ vẻ sầu thảm cười, bây giờ hắn không còn gì để mất.

Nhạc Phàm trong lòng phát ra ưu thương cảm nhiễm mọi người, bốn phía lập tức im lặng, chỉ có những người phía sau là không rõ, cũng chỉ nghi hoặc không thôi.

Trong đám người, Thi Bích Dao yên lặng nhìn kỹ Nhạc Phàm, không biết suy nghĩ cái gì.

Còn ở xa xa trên bình đài cũng có đôi mắt đang phức tạp nhìn về phía trước.

Vương Sung đang ngồi trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy đau lòng, một loại cảm giác mất mát chợt tới, phảng phất cũng không trở lại.

"Tiểu muội…" Nhan Nguyệt Thi mặc dù có dự cảm, nhưng nghe được Nhạc Phàm trả lời, vẫn còn nhịn không được một trận mê muội, bất giác ngã vào lòng Phó Suất.

Tóc đen lại biến thành trắng, đó là tâm tình như thế nào?! Khiến người ta khó có thể tưởng tượng được.

"Trên trán có tóc trắng để xỏa chính là "Thương bạch phát" sao! Văn tiền bối nói, chỉ có kinh nghiệm quá thương tâm tuyệt vọng tới mức bình tĩnh, mới có thể sinh ra "Thương bạch phát" này… ài!" Phó Suất trong lòng âm thầm thương xót, so sánh với chính mình, cảm thấy vẫn quá hạnh phúc.

Cuối cùng, Nhạc Phàm thu thập tâm tình, tiếp tục nói: "Cám ơn… Vậy việc còn lại cứ giao cho ta đi!" Nói xong liền xoay người đi ra phía trước. Không để ý đến tồn tại của người khác, ánh mắt thẳng về hướng Bộ Siêu Quần.


Nhạc Phàm cùng Nhã Nhi nói chuyện với nhau đã mơ hồ đoán ra, tiết lộ thân phận của nàng chính là Thanh Vân thành chủ. Thấy sự việc phát sinh vừa rồi, hắn càng thêm dám chắc ý nghĩ trong lòng

Trên đỉnh núi lớn, đám người vẫn quây quần một chỗ, Nhạc Phàm phảng phất như tồn tại duy nhất giữa sân.

"Ngươi là Bộ Siêu Quần?"

Nghe được câu hỏi thản nhiên của Nhạc Phàm, Bộ Siêu Quần thân thể lo sợ. Việc còn đang tê dại cánh tay phải đã cảnh cáo hắn, thực lực đối thủ không dưới mình, phải bảo trì tỉnh táo.

Cố nén hạ lửa giận, Bộ Siêu Quần thanh âm rùng rợn, nói: "Lý Nhạc Phàm, ngươi muốn chết!"

"Ta sẽ chết! Cũng không phải bây giờ" Nhạc Phàm nói: "Ngươi phải biết, ta rất muốn giết ngươi, bởi vì ngươi, ta mất đi thân nhân duy nhất; bởi vì ngươi, ta trở nên không còn tất cả… Cũng bởi vì ngươi, mới có ta bây giờ. Lý Nhạc Phàm quá khứ đã chết đi, bây giờ ta rất muốn giết người…"

Dứt lời, một cổ sát ý phô thiên cái địa khuếch tán bốn phía, mọi người kinh sợ thối lui…

"…"


Uông Chánh Hành nghe được người bên cạnh kinh hô, trong lòng nghi hoặc nói: "Huynh đệ, ngươi nói cái gì thế?"

Người nọ nghiêm túc đạo: "Sát tâm chi nhân, thiên địa vạn vật đều có thể sát!"

"Ồ!" Uông Chánh Hành rùng mình, hít vội một hơi.

"Hô hô…"

"Mau nhìn đi! Đó là cái gì??" Tiếng kinh hô vang lên, trên mặt mọi người cùng hiện ra vẻ không thể diễn tả.

Chỉ thấy Nhạc Phàm tay phải vươn ra, lòng bàn tay hướng lên trên, một mũi tên nhỏ chậm rãi xuất hiện, xoay quanh trong lòng bàn tay phát ra kim quang đen sẫm, phát ra một đạo khí tức kinh khủng phát tán ra bốn phía, đó chính là "Tiễn hồn".

Nhạc Phàm lúc này nguyên khí mất hết, liều mạng đánh với Thanh Vân thành tất nhiên không có kết quả, chỉ có thể dùng "Tiến hồn" viễn công.


"Chân khí thành hình?"

Quan Mạc Vân và các cao thủ thét lên một tiếng kinh hãi, khẩu khí tựa hồ không thể xác định. Chỉ là vẻ mặt rất ngưng trọng, trong lòng cảm thấy hơi e ngại, thân thể không khỏi rung động.

Nhạc Phà không để ý tới vẻ mặt mọi người, vẫn tự nói: "Vốn ngươi rất đáng chết nhưng ta đã đáp ứng Tiểu Nhã tha cho ngươi một mạng…"

"Ha ha…" Bộ Siêu Quần giận dữ cuồng tiếu, không biết là muốn xua đi sự sợ hãi trong lòng hay là đang cười nhạo Nhạc Phàm tự đại nói bừa.

"Lý Nhạc Phàm! ngươi cho rằng ngươi là ai? Thiên hạ đệ nhất nhân hay là thập đại cao thủ? Có hiểu hai chữ sinh tử không? Vừa rồi nếu không phải ta không đề phòng, sao có thể bị ngươi bức lui chứ? Đơn đả độc đấu ngươi vị tất có thể đả thương ta, huống chi còn có nhiều giang hồ bằng hữu ở đây, chẳng lẽ còn muốn phát tác phải không?"

Lại như thế này, Bộ Siêu Quần một câu nói liền đem mọi người dính vào, quả thật là ác độc!

Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Hôm nay là Vũ Tàng trọng quang giang hồ đại hội, không cho phép tiểu tử này ở đây làm càn. Ngươi đã giết hai nhiều người trên giang hồ…"

"Câm mồm!" Nhạc Phàm không đợi Bộ Siêu Quần nói xong, "Tiển hồn" trong tay đã phóng ra…

"Tiến hồn" tựa như tinh thần kéo dài của Nhạc Phàm, tâm niệm cả đời, "Tiến hồn" tùy động. Không có tiếng động, không có khí thế cường đại, mọi người còn chưa kịp phản ứng, "Tiến hồn" đã xuyên thấu qua bả vai Bộ Siêu Quần, lại bay trở về trong tay Nhạc Phàm.

"Bịch…"

Bộ Siêu Quần té trên mặt đất, mặc dù vẫn còn sống, nhưng vẻ thống khổ trên mặt hắn và ánh mắt kinh hãi, tựa hồ đã nói cho mọi người biết sự thống khổ này so với chết còn khó chịu hơn.

"Đại ca!" Thanh vân Phó thành chủ Hồng Phong vội vàng tiến lên nâng hắn dậy… Bộ Siêu Quần yếu ớt giãy dụa trong lòng Hồng Phong, ngay cả một tia khí lực cũng không có. Nhất đại tông sư cao thủ không ngờ lại có kết quả như thế, quả thật là đáng buồn!