Thương Thiên

Chương 151: Trọng xuất




Kiếm là kiếm báu, Huyền thiên kiếm pháp càng như lũ tràn về… khí thế mênh mông, kiếm khí lăng lệ, ngay cả Nhạc Phàm cũng không dám tay không ngạnh tiếp.

Đối diện với thế công mãnh liệt của địch nhân, Nhạc Phàm xoay tay phải rút mộc côn bên hông ra nghênh tiếp…

Lúc này hắn sớm đã có thể tùy tâm khống chế nguyên khí trong cơ thể, dùng nó hỗ trợ cho mộc côn.

Tiểu Mễ thấy thế trong lòng ngạc nhiên: "Dám dùng mộc côn ngăn cản Huyền thiết kiếm của ta, người này không phải là đầu óc có bệnh chứ?"

"Bùng… Keng…"

Một tiếng ngân dài, không khí chung quanh chấn động, hai người đều bị bật lui.

Tiểu Mễ hai tay tê dại, tuy không có gì đáng ngại nhưng trong lòng cũng hoảng sợ: "Sao lại thế được? Hắn là dùng mộc côn sao? Không thể nào… không thể nào…" Không chỉ là hắn, ngay cả Tiểu Thiên cùng Thi Bích Dao bên cạnh cũng lộ ra thần sắc kinh hãi.

Tiểu Thiên cũng là tiên thiên cao thủ, đương nhiên biết tiên thiên cương khí có khả năng hỗ trợ cho ngoại vật. Nhưng hắn lại càng hiểu được lực công kích Huyền thiết kiếm của Tiểu Mễ, tuyệt đối không phải là có tiên thiên cương khí hỗ trợ cho mộc côn là có thể ngăn cản được!

Sau một chiêu chấn địch, Nhạc Phàm không đợi đối phương phản ứng, lập tức tung người lên, hai chân đạp gió, lực quán ngàn cân hướng về Tiểu Mễ…

"Vù… vù… vù…"

"Không hay!" Nghe trên đỉnh đầu có tiếng gió phá không Tiểu Mễ từ trong chấn động bừng tỉnh, vội vàng đưa kiếm chặn một kích của Nhạc Phàm.

"Bùng…"

Chân đạp vào thân kiếm, Nhạc Phàm đứng vững vàng trên đại kiếm, còn Tiểu Mễ hai chân lún xuống đất ba tấc.

Vẫn cầm binh khí trong tay, Tiểu Mễ bị bức lui từng bước về phía sau, trong lòng không khỏi nhớ tới lời sư phụ từng nói: "Hiện tại ngươi đã đạt tới tiên thiên tiểu thừa cảnh giới, so với những người đồng bối tuyệt đối là vô địch, cho dù là so với tuyệt đỉnh cao thủ của một số môn phái cũng không kém bao nhiêu…"

"Mẹ nó! Sư phụ không phải là gạt ta sao? Đối phương mặc dù tóc bạc, nhưng rõ ràng chỉ khoảng hai mươi tuổi, cũng tính là người đồng bối, nhưng võ công của hắn thật là biến thái, làm cho người ta hoàn toàn không có lực hoàn thủ. Vừa mới xuất môn đã gặp phải cao thủ như vậy, đúng là đi quên xem ngày… con mẹ nó thật là xui xẻo!"

Ý niệm vừa đổi, Tiểu Mễ quát to một tiếng: "Hây a! Người này thật là lợi hại, Tiểu Thiên nhanh lại đây giúp ta!"

"A di đà Phật!" Một tiếng niệm Phật vang lên, Tiểu Thiên hai chân vận lực, như tên rời cung, bắn thẳng tới Nhạc Phàm.

"Phật phổ trọng quang..."

"Bùng..."



"Kiếm lạc cửu thiên..."

"Keng..."

"Loạn kích thức..."

Chưởng, kiếm, cước, côn giao nhau phát ra hàng loạt tiếng vang…

"Đủ rồi!"


"Bùng, Bùng..."

Nhạc Phàm hét lớn một tiếng, tăng thêm lực đạo, thân thể chấn động mạnh, một quyền một cước đánh lui hai người…

"Ta còn có việc, không có thời gian cùng các ngươi đùa giỡn… Nữ nhân này giao cho các ngươi chiếu cố, sau nửa canh giờ nữa huyệt đạo sẽ tự giải khai. Nếu nàng ta gặp chuyện gì ngoài ý muốn ta nhất định đến tìm các ngươi!"

Câu cuối cùng vừa dứt, Nhạc Phàm đã tung người lên không, chuyển hướng vọt đi, chỉ để lại hòa thượng cùng đạo sĩ đang trợn mắt há hốc mồm.

"Ngươi sao không đuổi theo?" Hòa thượng Tiểu Thiên hiền lành hỏi.

"Vậy sao ngươi không đuổi theo?" Tiểu Mễ hỏi lại.

"Ta cảm thấy bản thân mình đuổi không kịp!" Tiểu Thiên thành thật trả lời.

Tiểu Mễ nghe hồi đáp của Tiểu Thiên không chút tức giận nói: "Người này võ công quái dị, hơn nữa xem bộ dạng vừa rồi của hắn căn bản là không dùng toàn lực… Chúng ta liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn, làm sao có thể đuổi theo? Bất quá, đúng là thứ khinh công quái dị, ta thật sự cũng không tin mình có thể đuổi kịp hắn".

Tiểu Thiên thành thật gật đầu, lại nói: "Người này vẻ mặt cương nghị, võ công mặc dù kỳ lạ nhưng cũng quang minh chính đại. Tiểu tăng nghĩ người này không phải là người xấu, hơn nữa hắn đem nữ tử này giao cho chúng ta bảo vệ, khẳng định sẽ không hại nàng ta. Ta nghĩ chúng ta đã hiểu lầm người ta".

"Người tốt, người xấu cũng không phải là được vẽ trên mặt, một hòa thượng như ngươi thì biết cái gì…" Kỳ thật Tiểu Mễ trong lòng cũng đồng ý với Tiểu Thiên, nhưng còn làm ra vẻ mạnh miệng.

"Này! Hai người các ngươi còn nói nữa? Mau tới thả ta ra! Các ngươi không đuổi theo thì ta đuổi theo, chỉ cần không chết thì còn báo thù..."

Nghe được Thi Bích Dao một bên hô to, Tiểu Mễ hai người mới nhớ ra, nguyên lai ở đây còn có người.

"Tiểu Mễ, nữ tử này làm sao bây giờ?"


"Giải huyệt trước đi!" Tiểu Mễ nói xong đi tới bên cạnh Thi Bích Dao. Điểm liêp tiếp trên người nàng… nhưng không có phản ứng!

Tiểu Mễ sửng sốt, lại liên tiếp điểm xuống… vẫn không có phản ứng!

Hôm nay liên tiếp nhận đả kích, Tiểu Mễ tức giận nói: "Thủ pháp điểm huyệt chết tiệt! Ài... Tiểu Thiên ngươi thử coi".

"A di đà Phật!" Tiểu Thiên tiến tới, điểm vài chỉ...

"Không được! Thủ pháp như thế sư phụ không có dạy cho ta".

Tiểu Mễ đã không còn hy vọng, phẫn hận nói: "Mẹ nó! Làm sao bây giờ? Không thể để nàng ta một mình ở chỗ này được… Mặc kệ, mặc kệ! Tiểu Thiên, ngươi nghĩ biện pháp đi…"

"Được rồi! Đem nàng ta đi…" Tiểu Thiên nói xong niệm một câu Phật ngữ, đem Thi Bích Dao đặt lên vai.

"A..." Một tiếng hét chói tai, Thi Bích Dao vừa hoảng sợ vừa giận dữ quát: "Xú hòa thượng, ngươi định làm gì!"

"Đi thôi!" Tiểu Thiên không thèm để ý, mang nàng ta theo hướng Nhạc Phàm đuổi theo…

"Cái này… cái này thật sự là hòa thượng… đợi ta!" Tiểu Mễ sau khi lấy lại tinh thần, giắt kiếm đuổi theo Tiểu Thiên.


Ứng Thiên thành thuộc Thông Châu, nằm vùng duyên hải phía tây, do thổ phỉ quấy nhiễu khiến cho nơi này không được sung túc.

Không sung túc không có nghĩa là nơi này không náo nhiệt, trái lại, nơi này tam giáo cửu lưu người nào cũng có, là một nơi loạn lạc không có vương pháp. Cho dù quan địa phương có tâm cũng không có lực thực hiện.

Ứng Thiên thành chính là thành trì gần Đào Nguyên thôn nhất, đồng thời nơi đây cũng thuộc sự quản lý của Thông Châu.

Nhạc Phàm cấp tốc phi hành hơn mười dặm, tới Ứng Thiên thành thì trời đã tối.

Nhìn thành môn cao cao cùng ngã tư đường náo nhiệt, Nhạc Phàm sinh ra một cỗ cảm khái, lẩm bẩm nói: "Địa phương nào có người thì có giang hồ! Mặc dù ta không phải là người trong giang hồ nhưng ta vẫn phải trở lại…"

Đi trên đường lớn, trên tất cả các bảng cáo thị của quan phủ, trên tường các tiểu điếm, đều dán bức họa Lý Nhạc Phàm: "Lý Nhạc Phàm là trọng phạm của triều đình. Vào đêm ngày mười một tháng chín giết hại hai trăm bốn mươi tám người Đào Nguyên thôn, võ công cao cường, là nhân vật cực kỳ nguy hiểm. Đặc điểm, khoảng hai mươi tuổi, cao khoảng sáu thước, tóc bạc… Nếu ai có thể bắt được ác tặc này, thưởng vạn lượng bạc…" Bên trên còn dấu "Truy nã" đỏ hồng của quan phủ!

Nhạc Phàm thấy vậy, trong lòng phẫn nộ… Hắn mơ hồ hiểu được việc này cùng với việc bốn năm trước Lưu Thủy thôn bị tàn sát có liên quan.

"Vị đại thúc này, xin hỏi đến nha môn đi như thế nào!" Nhạc Phàm đi tới, tùy tiện tìm một người cao tuổi hỏi.


"À, nha môn à, đi thẳng hướng bắc, thấy cánh cổng lớn màu đỏ có hai con sư tử đá chính là nha môn đó".

"Cám ơn!" Nhẹ nhàng chắp tay, Nhạc Phàm xoay người bỏ đi...

Nhìn Nhạc Phàm rời đi, người mới vừa chỉ đường phản ứng lại, đẩy nhẹ người bằng hữu bên cạnh vẻ mặt ngây ngốc hỏi: "Người vừa rồi là Lý Nhạc Phàm, ta không nhìn lầm chứ!?"

Người bên cạnh nói: "Ngươi cũng cho là như vậy? Ta còn tưởng rằng chính mình hoa mắt chứ!"

"Hắn tới nha môn làm gì?"

"Ai biết được, không phải đi đầu án tự thú chứ!?"

"Không thể nào!?"

Ứng Thiên thành bắc, ở cuối đường cái, có hai con sư tử đá, sắc đá có chút tàn tạ, bên trong là hai cánh cổng gỗ sơn đỏ thật lớn.

"Hẳn là nơi này, nha môn Ứng Thiên sao lại chịu cảnh như vậy!?"

Xem qua nha môn Trữ Huyền thành thật huy hoàng, lúc này nhìn lại là một nha môn đơn sơ như thế, Nhạc Phàm có chút không thể hiểu được, dù sao cùng là quan viên, thật là khác biệt quá lớn!

Có chút sửng sốt, Nhạc Phàm trực tiếp đi tới…

"Ngươi là người phương nào?" Trước cửa nha môn một gã nha dịch ngăn cản Nhạc Phàm, cẩn thận đánh giá đối phương.

Nhạc Phàm thản nhiên nói: "Ta là Lý Nhạc Phàm, mời Huyền lão gia ra đây, ta có việc muốn kiếm hắn hỏi cho rõ ràng" Nói xong liền tự đi vào trong nha môn.

"…" Nha dịch cả kinh, nhưng lại không dám ra tay ngăn cản. Lý Nhạc Phàm là ai, hắn chính là đại ma đầu trên giang hồ! Sự tích của hắn đã làm cho giang hồ sóng gió nổi lên, một nha dịch nho nhỏ như mình nào dám cùng hắn nói chuyện!

Vì vậy, nha dịch cũng theo Nhạc Phàm đi vào, vội vàng lao vào hậu đường…