Thương Thiên

Chương 143: Ma nhân




Trong thánh điện, chúng nhân đang thương lượng kế hoạch cụ thể…

"Được rồi, tất cả các ngươi hãy lui ra!" Tôn chủ ra lệnh cho thuộc hạ lui ra, trong lòng tràn đầy tin tưởng đối với hành động lần này.

Một lúc lâu sau, khi mọi người đã lui ra hết, Tôn chủ đứng lên quay về tượng thần "Xi Vưu" cúi đầu thật thấp lạy một cái, sau đó nhảy lên cao vỗ mấy chưởng xuống pho tượng…

"Oanh…" Pho tượng đồng khổng lồ chầm chậm di chuyển, để lộ một địa đạo với những bậc thềm kéo dài dẫn thông xuống đất… xuyên qua mật đạo, tận cùng là một cái động do thiên nhiên tạo thành. Nơi đây mặt đất bằng phẳng rộng lớn, cây cối um tùm, mọc thành rừng, bốn bề là núi vây quanh, nguyên là một đáy vực hẻo lánh. Trên đỉnh mây mù tràn ngập dày đặc, ngăn cản ánh sáng xuyên qua, khiến cho nơi này ẩm ướt tăm tối quanh năm, làm cho người ta cảm thấy âm u rờn rợn.

Tôn chủ không mảy may để ý đến hoàn cảnh nơi đây, tiến thẳng vào trong rừng… xuyên qua tầng tầng cơ quan và rào cản, sau cùng nhìn thấy phía trước có một căn nhà gỗ ẩn hiện.

Bên trong căn nhà gỗ, bốn vách đều trống trơn, đơn giản sạch sẽ, không có gì ngoài một cái bàn và vài cái ghế gỗ.

Tôn chủ tiến vào trong phòng, chỉ thấy ở giữa có một cái giường hàn ngọc thật lớn, bên trên một lão già đầu tóc bạc phơ đang ngồi tọa thiền.

Lão già chừng năm mươi tuổi, râu dài đường đường, mặt hồng như trẻ nít, biểu lộ sự lạnh nhạt bình thản, tựa hồ như không để tâm tới ngoại vật. Có điều trên người lão tỏa ra khí tức âm hàn lạnh lẽo, làm cho người ta cảm thấy kinh sợ.

"Ngươi tới rồi à..." Lão già chậm rãi mở miệng, hai mắt vẫn nhắm nghiền, xem ra lão đã sớm đoán trước.

"Đệ tử bái kiến sư phụ" Tôn chủ tiến lên cung kính hành lễ. Hắn lúc này ngay cả hơi thở cũng thu vào, không còn một chút uy thế như lúc trên đại điện.

"Đến đây, ngươi không cần phải đa lễ"

"Vâng!"

"Bên ngoài ra sao rồi?" Lão già giọng điệu lạnh nhạt hỏi.

Tôn chủ đáp: "Thưa sư phụ, trải qua hai mươi năm bố trí, mọi việc đều đã an bài thỏa đáng. Bây giờ chỉ cần chờ cho bốn mảnh bản đồ hợp lại, đợi bọn người trong giang hồ mở đường thay chúng ta, chúng ta sẽ tiến vào 'Tử địa' trước. Chờ khi 'Phệ hồn' xuất thế, chúng ta sẽ ra tay cướp đoạt… khi Ma binh đã vào tay, sẽ dựa vào năng lực của nó để phá vỡ viễn cổ phong ấn. Đến lúc đó, Ma thần sẽ giáng thế, Ma môn chúng ta sẽ tái hiện lại huy hoàng thời viễn cổ…"

"Ha ha… ha ha ha…"

Lão già nghe vậy cười như điên, hai mắt chợt mở, hung bạo bắn vọt ra một đạo ngân quang như bạc, thấy vậy tôn chủ trong lòng nhất thời sợ hãi.

Cuối cùng, lão già mới nói: Ma thần giáng thế… hơn hai mươi năm qua ta đã dùng mọi thủ đoạn, là để cho Ma thần giáng thế. Bây giờ, giấc mộng của ta sẽ nhanh chóng thành hiện thực, vậy là sắp được cùng lão bằng hữu tụ họp…"

"Sư phụ, đệ tử không hiểu được, vì sao người không tự mình xuất thủ? Với công lực của sư phụ, tung hoành thiên hạ như chốn không người, cớ sao vẫn phải ẩn nhẫn, tổn hao khổ tâm như vậy, bày ra thế cục này?"



Lão giả cười hắc hắc, khoát tay nói: "Với công lực của ta, trên giang hồ đã là đệ nhất tông sư cao thủ, có thể tung hoành một cõi, cũng như ngươi chỉ là người đứng đầu một cõi mà thôi".

"Ồ!" Tôn chủ sững sờ, mơ hồ trong lòng đoán ra câu trả lời là gì: "Chẳng lẽ… thiên đạo cao thủ!?"

Lão già nói tiếp: "Ba mươi năm trước, lão phu lãnh trọng trách thống lĩnh ma giáo Tây Vực huyết tẩy Trung Nguyên, cuối cùng cũng thua trận chạy về, có thể thấy võ lâm Trung Nguyên đúng là ngọa hổ tàng long, không thể khinh thường. Hơn nữa, Lão bất tử này cùng chúng ta lúc đó đã sớm có ước định, không được tự mình nhúng tay vào việc của giang hồ. Do đó, một khi chúng ta khai chiến, sợ rằng không chỉ đơn giản tử thương như vậy. Cho nên ta vẫn bí mật ẩn thân, hơn nữa đã chọn ngươi thay ta giao thiệp mọi việc với giang hồ. Các người khác cũng vậy, có lẽ truyền nhân của bọn họ cũng đã từng bước xâm nhập hết cả rồi! Hắc hắc… Mấy lão gia hỏa này đều là một lũ lão hồ ly đã thành tinh...

Được rồi, kế hoạch lần này vốn là kế sách vẹn toàn, nhưng người tính rốt cuộc cũng có hạn, sự thay đổi thì vô cùng. Cho nên, để ứng phó sự việc bất thường sau này, ta sẽ cho mấy người giúp ngươi một tay. Ngươi theo ta…" Nói xong lão già đứng dậy, đi qua phòng bên.

Gian phòng bên cạnh càng đơn sơ hơn, trong phòng trống trơn, chỉ rộng có ba trượng, bốn phía tràn ngập sương mù dày đặc, làm cho người ta có chút cảm giác bồng bềnh.


Lão già phất nhẹ tay áo, sương mù tan ra. Giữa phòng, có một ao máu bề rộng hơn một trượng hiện ra trước mắt hai người, chính giữa ao cóăm người đang ngâm mình, bọn họ bịt mặt làm người khác không thấy được diện mạo, thực là mười phần quỷ dị.

Lão già chỉ vào ao máu nói: "Năm người đó chính là trợ thủ của ngươi sau này…"

"Cái gì! Là bọn họ?" Thần sắc tôn chủ trơ ra, hiển nhiên là không nhìn ra năm người trong ao có điểm gì đặc biệt.

Lão già cười đầy thâm ý nói: "Ngươi chớ xem thường năm người đó, bọn chúng là do ta căn cứ vào thượng cổ bí pháp, tốn hơn mười năm mới luyện chế thành. Bọn chúng có tư tưởng của bản thân ta, không có linh hồn, không có cảm giác… Hơn nữa, thân thể chúng cứng như kim cương, đao thương bất nhập, so với siêu nhất lưu cao thủ còn lợi hại hơn nhiều. Điểm lợi hại nhất… bọn chúng chính là độc nhân!"

"Độc nhân? Chẳng lẽ…"

"Không sai! Bọn chúng không chỉ thân chứa vạn độc, mà còn tại ao máu ngâm mình luyện hóa gần mười năm. Chỉ cần có người bị chúng đả thương động tới máu thịt, trừ phi là tiên thiên cao thủ, nếu không chỉ có thể chịu máu độc xâm nhập..."

Ngừng một chút, trong mắt lão già hiện lên nét điên cuồng, nói tiếp: "Nếu có người chẳng may bị máu độc xâm nhập, thì người đó sẽ biến thành một dạng như bọn chúng, là độc nhân không có ý thức, sau khi đã điên cuồng hắn sẽ giết chóc, cứ như vậy một người sẽ truyền cho một người…"

Khiếp sợ! Tôn chủ nghe xong trong lòng khiếp sợ. Hắn có thể tưởng tượng, máu độc như một loại ôn dịch, cái tình cảnh cứ một người lại truyền cho một người, sau đó thì…

"Được rồi! Lão già lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của tôn chủ: " "Thiên Ma dẫn" tổng cộng có ba quyển mười hai chương. Hôm nay thấy ngươi thần quang nội liễm, xem ra đã tu luyện tới quyển thứ ba phải không?"

Tôn chủ gật nhẹ nói: "Thời gian trước đã tu luyện tới chương mười quyển thứ ba!"

"Tốt tốt… Ngươi niên kỷ như vậy mà đã tu luyện "Thiên Ma dẫn" tới chương thứ mười, thật không thể ngờ được, nhưng nếu muốn luyện tới đại thừa cảnh giới, không chỉ có ngày đêm tu luyện là có thể đạt được. Phải cảm ngộ được thiên đạo. Điểm cuối cùng này bản thân ta thủy chung vẫn chưa bước vào được bước nào..."

"Thiên Ma dẫn", thượng cổ tuyệt thế ma công, không biết được đã có bao nhiêu giang hồ hào kiệt, thế lực vì nó mà sống chết. Tương truyền từ xa xưa, ma công này do ma thần từ thời hồng hoang truyền lại, nếu có thể tu luyện được "Thiên ma thập nhị chương" liền biến thành vô thượng thiên ma… Tuy nhiên cho đến hôm nay, vô số truyền nhân của Ma môn cũng không có người nào thành công.


Mỗi khi nghĩ đến, những người đứng đầu của Ma môn đều chỉ biết thở dài.

"Lại đây, trước tiên ngươi hãy xem qua uy lực của năm người này, sau này mới có thể sử dụng tốt được" Lão già đảo tay một cái, một cái sáo bạc nhỏ tinh xảo xuất hiện trong tay…

"Ti…" Một thanh âm bén nhọn vang lên, năm tên độc nhân nghe thấy tiếng động đó, chỉ một tiếng "Vù", đồng thời thoát ra khỏi ao máu, khéo léo đứng bao vây vị trí của tôn chủ.

"Ngũ tuyệt trận!" Tôn chủ ngẩn ra, bằng nhãn lực của hắn, chỉ một cái liếc mắt đã nhận ra năm người sắp xếp có chỗ kỳ diệu, trong nháy mắt đã thu lại sự xem thường trong lòng, trên người tỏa ra hàn khí âm lạnh.

"Hừ!"

Phương pháp phá trận, tấn công trước là thượng sách. Tôn chủ vận chuyển huyền công, hung mãnh vọt lên như mũi tên, nhắm một độc nhân mà công tới.

"Bùng!"

Tôn chủ tốc độ cực nhanh, mắt thường khó thấy. Hắn căn bản không chờ năm người phản ứng, một chưởng đã đánh trúng trên người một độc nhân… Tuy vậy, thân hình độc nhân nọ chỉ thoáng lắc lư mấy cái mà thôi.

"Cái gì!?" Tôn chủ cả kinh, mặc dù hắn còn giữ lại mấy thành công lực, nhưng uy lực của chưởng đó hắn biết rất rõ.

"Gừ…" Độc nhân bị đánh, phẫn nộ gầm lên, tiếp theo phóng tới tôn chủ, dù là ai cũng không dám xem thường.


"Ngũ tuyệt trận", theo phương vị ngũ hành bố trận, biến ảo không ngừng sinh ra.

"Bùng…"

"Binh!"…

Như có bốn tay múa lượn đầy trời. Tôn chủ mặc dù trong "Ngũ hành trận" tự nhiên qua lại, nhưng không đả thương được độc nhân. Đương nhiên, không phải hắn không làm được, chỉ là hắn không muốn hủy đi năm độc nhân đã khổ luyện chế ra. Tuy nhiên, có thể khẳng định một điểm, năm độc nhân này dù không có nội lực, bù lại thân thể chúng cường hãn vô cùng, có thể so sánh với tiên thiên cao thủ, nếu năm độc nhân hợp lực, thêm vào tác dụng của máu độc, uy lực có thể tưởng tượng ra.

"Ti…" Một tiếng sáo vang lên, năm tên độc nhân trong nháy mắt quay trở về giữa ao máu.

"Thật lợi hại!" Tôn chủ thử qua thân thủ, trong lòng hoan hỉ dị thường, đây chính là vương bài của hắn sau này.

Lão già đưa chiếc sáo bạc cho tôn chủ nói: "Đợi ta nhanh chóng làm cho chúng tăng cường năng lực xong sẽ đem chúng truyền thụ cho ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, trước khi đoạt được "Phệ Hồn" thì không được sử dụng, nếu chẳng may bị mấy Lão bất tử kia mà biết được, kế hoạch của chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc!"


Tôn chủ vuốt vuốt cằm nói: "Tạ ơn sư phụ! Đồ nhi đã hiểu…", dừng một chút, hắn nói tiếp: "Vậy bọn chúng gọi là gì?"

Lão già ưỡn ngực, ngửa cổ đáp: "Vào thời thượng cổ, bọn chúng đều có chung một tên gọi, Ma nhân!"

"Ma nhân! Hay thật, Ma nhân! Có chúng tương trợ, kế hoạch của chúng ta nhất định thành công".

"Ha ha… ha ha ha…"

Thầy trò hai người cười điên dại một hồi, phảng phất thiên hạ thế gian đều ở trong lòng bàn tay bọn họ.

Lời tựa:

"Thiên hạ tương loạn

Yêu ma diệc động

Thần châu hạo kiếp

Tòng thử khai thủy"

Tạm dịch:

"Thiên hạ hỗn loạn

Yêu ma quật khởi

Đại nạn Thần Châu

Từ đây bắt đầu!"