Thương Thiên

Chương 133: Nan dĩ thừa thụ đích phẫn nộ (Phẫn nộ khó chấp nhận)




"Trời cũng không biết!"

Nếu là người thường ở đây, nhất định sẽ cho là lão đạo đang hồ ngôn loạn ngữ. Phải biết rằng, thân là thuật sĩ, tâm phải như không, thuận theo thiên mệnh, trời là lớn nhhất. Nhưng ta lại có hành động nghịch thiên như vậy, ta làm sao mà bảo người tin lời ta nói.

Nhạc Phàm nhìn thẳng vào hai mắt Bất Giới, phảng phất như muốn nhìn thấu cả linh hồn.

Một lúc lâu sau, Nhạc Phàm trong mắt hiện lên nét thống khổ, thản nhiên nói: "Ta tin ông!"

Bất Giới nghe vậy sửng sốt, lập tức khóe miệng nhếch lên, vuốt râu gật gật đầu.

Nhạc Phàm lấy từ trong lòng ra một tấm ngân phiếu, đưa cho lão đạo. Tiếp theo, xoay người đi ra khỏi phòng…

"Nói đi là đi, thật là có tính cách!" Bất Giới một mặt nói thầm, một mặt đánh giá tấm ngân phiếu trong tay.

Nhìn Nhạc Phàm rời đi, lão cười ha ha cất tiền vào trong lòng, tiếp theo thì thào tự nói: "Nhiễu loạn thiên cơ… kỳ thật có khả năng khá lớn, người có đạo hạnh hơn ta không nhiều, chẳng lẽ thật sự là "Trời cũng không biết'?"

Suy tư một lúc, Bất Giới quay sang Phương Hàm, vẻ mặt tự đắc nói: "Hắc hắc! Ngươi còn nói ta nghèo, ngươi xem nhân gia, tùy tiện xuất ra một bài, đã kiếm được ngân phiếu mấy trăm lượng…"

Phương Hàm cúi đầu trầm tư, căn bản không để ý tới người khác. Trong miệng lẩm bẩm: "Lý Nhạc Phàm? Lý Nhạc Phàm? Cái tên này thật quen thuộc, đã nghe ở đâu rồi… Lý Nhạc Phàm…"

"A! Biết rồi!"

Suy nghĩ một hồi, Phương Hàm chợt vỗ tay nói: "Ta đã biết! ta đã biết…"

Bất Giới thân thể run run, nghi hoặc nói: "Tiểu quỷ la cái gì vậy? Dọa ta giật mình. Ngươi biết cái gì?"

"Lý Nhạc Phàm, ta nhớ ra rồi… ta… ta dám chắc chính là mục tiêu của Hắc Bảng Lý Nhạc Phàm!" Phương Hàm kích động nói.

"A!" Bất Giới cũng cả kinh, nói thầm: "Khó trách nhìn hắn sát kiếp nặng như vậy, nguyên lai là như thế. Xem ra ít tiếp xúc với hắn là tốt nhất, đỡ phải dính sát kiếp vào người".

"Sư phụ…"

Nhìn vẻ mặt Phương Hàm hai mắt tỏa sáng, Bất Giới nói: "Ngươi tính làm gì? Ngươi không tính là sẽ tìm giết hắn đấy chứ? Ngươi nghĩ mạng lớn nên tính kiếm thêm cho ta sao! Có khả năng ở trên 'Hắc Bảng' lâu như thế, người như vậy chúng ta không thể so sánh đượcNgươi đừng có nằm mơ!"

Phương Hàm tức giận nói: "Bằng vào bộ dáng của ta, làm sao lại có cái chủ ý đó, ta chỉ là đang suy nghĩ làm sao người gạt được tiền của hắn. Hắc hắc! Nhìn bộ dáng của người, chắc là có nhiều tiền… Được rồi! Vừa rồi thấy người cất ngân phiếu vào lòng, nhanh đưa ra xem thử là bao nhiêu tiền?"

"Đâu nào? Không phải ngươi nói hắn là quỷ đói mà, nhìn thế nào mà bảo hắn có tiền?" Bất Giới bắt đầu trêu chọc.



"Nhân gia thân tàng bất lộ… không nên giả lơ… đừng mơ tưởng nói xạo, mau đưa ra đi" Phương Hàm xông vào, đánh về phía Bất Giới.

"Ngươi làm gì vậy?! Ta là sư phụ của người đó!"

"Thầy trò cũng phải tính toán cho rõ ràng, phải không?"

"Ngươi dừng tay!"…

Hai người níu kéo đùa giỡn như những đứa trẻ..


"Hô… hô…"

Qua một lúc, Phương Hàm ngừng đùa giỡn, nghỉ lấy hơi hỏi: "Sư phụ, chúng ta tính đi đâu? Bây giờ chung quanh loạn lạc, muốn tìm một chỗ cho yên thân cũng khó. Thật là!"

Bất Giới ôm cằm nói: "Chuyện của thiên hạ, tất có người trong thiên hạ lo, chỉ cần ở đâu có người ở đó sẽ có tranh đấu, làm gì có nơi nào mà thanh tịnh. Bất quá, Phật gia có câu: Nếu tâm an bình, nơi nào cũng là nơi thanh tịnh…"

Phương Hàm rùng mình hỏi: "Sư phụ, người không phải là đạo sĩ sao! Như thế nào lại biết Phật ngữ?"

"Cái này… Hắc hắc! Ta làm đạo sĩ không phải là giả sao?" Bất Giới xấu hổ, giả lả nói: "Nghe nói 'Hãn Vương bảo tàng' lại tái hiện giang hồ, loại náo nhiệt này chúng ta có thể nào mà bỏ qua. Nói không chừng, chúng ta đến lúc đó cũng có thể thu hoạch một ít, đến lúc đó, không muốn phát tài cũng không được! Hắc hắc… Điểm đến kế tiếp của chúng ta là Hàng Châu".

"Tốt! Hắc hắc…"

Tiếng cười gian xảo của hai thầy trò vang vọng cả một vùng hoang vắng xung quanh.

Khi Bất Giới hai người rời khỏi căn nhà hoang, không ai để ý, ở phòng trong xuất hiện một làn sương đen nhàn nhạt, trong giây lát, căn nhà hoang bị bao trùm bởi một màn âm khí.

Trăm dặm phía đông nam Cảnh dương trấn, là một khu rừng lớn, người dân ở đó có truyền thuyết rằng có thần tiên ở trong đó, phù hộ cho thủy thổ nơi này. Đương nhiên, đó chỉ là do người dân ở đây tưởng tượng ra mà thôi.

Cũng đã từng có người muốn tiến vào nơi tận cùng của khu rừng để tìm hiểu, bởi vì rừng cây quá lớn, cuối cùng cũng không thành công. Dần dần, nơi này trở thành một nơi không có bóng người.

Nhạc Phàm lẳng lặng rời khỏi hoang trạch, có vẻ lạnh nhạt, nhưng trong lòng hắn đang nổi sóng mãnh liệt. Nhiều năm giết chóc nuôi hy vọng, nhiều ngày bị săn đuổi trốn chạy… kiệt sức trầm trọng, dường như muốn thở không nổi… chỉ muốn phát tiết!

Chạy một mạch như điên khoảng mười dặm về hướng đông nam, Nhạc Phàm chạy thẳng vào khu rừng… nhưng hắn không phát hiện rừng cây xung quanh có biến hóa huyền diệu…

"A…"


Hắn hét lên một tiếng, nắm tay đấm thẳng vào một gốc cây hòe to lớn.

"Bồng…"

Một kích phẫn nộ, thân cây hòe bị cắt thành hai đoạn, cành cây bay tán loạn. Cho dù như thế, Nhạc Phàm vẫn chưa hả cơn, hai nắm đấm vận lực, không ngừng công phá vào cây cối xung quanh.

"Phanh…"

"Bồng… bồng… bồng…"

"Tại sao?? Tại sao… lão thiên tại sao lại đối với ta như thế? Lý Nhạc Phàm ta rốt cuộc làm sai chuyện gì? Làm sai điều gì?! A…" trong khi lo được lo mất, Nhạc Phàm cũng không chế ngự được tâm thần kích động. Nỗi bất an, nỗi sợ hãi, còn có sự mê mang thống khổ.

Hắn không ngừng phát tiết tình cảm chôn sâu trong lòng, vô tình phá hủy chung quanh. Hai mắt bất giác đỏ hồng lên, phảng phất như sắp nhỏ máu. Khí trong cơ thể chạy hỗn loạn, nguyên khí vốn đã không nhiều lắm bây giờ lại nhanh chóng tiêu hao.

"Cha…"

"Vạn gia gia…"

"Tiểu Nhã…"


Những hình bóng thân quen, hiện lên rõ ràng trước mắt Nhạc Phàm… cuối cùng hóa thành hư vô. Trong lòng đau đớn, phảng phất như mất đi điều gì đó!

"Hận! Ta hận… ta đã đợi bốn năm, vì bọn họ mà ta khuất phục bốn năm… nhưng tại sao trời lại đối xử bất công như vậy? Vì sao lại bất công như vậy… A…" Nhạc Phàm gào lên.

Hồi ức sẽ làm cho người ta mềm yếu, hồi ức cũng là nỗi thống khổ vô tận. Một người dám đối mặt với hồi ức như vậy, chúng ta không thể không thừa nhận hắn ta quả thật kiên cường.

Nhạc Phàm không phải là người mềm yếu, bản thân hắn luôn có niềm tin và sự kiên trì. Nhưng sự đau đớn phẫn nộ này, bản thân hắn cũng khó có thể chấp nhận, đó là sự đau đớn từ sâu trong nội tâm. Chỉ có phát tiết ra ngoài mới có thể làm giảm đi nỗi thống khổ sâu sắc này!

Lúc này, Nhạc Phàm tâm cảnh đã loạn, không phát hiện cây cối chung quanh lại có sự biến hóa kỳ diệu… chỉ là cây cối có biến hóa như thế nào, cũng không tránh khỏi quyền cước phát tiết.

Chỉ thấy, trong rừng cây cuồng phong loạn vũ, cỏ cây hỗn loạn, cây lá bay đầy trời thể hiện lửa giận vô tận.

"Thiên vô tình,loạn ngã tâm,nộ hỏa mãn thân thiêu bất tẫn,túng sử bách kiếp bất nguyện phản (Trời vô tình, tâm ta loạn, lửa giận không ngừng thiêu đốt bản thân, cho dù trăm kiếp cũng không quay đầu)… Lý Nhạc Phàm… Ngươi có thể khuất phục?! Ngươi có thể nhận thua…???"

"Phanh!" Một quyền đấm xuống đất, tiếng vang không dứt.


Nhạc Phàm nội tâm cảnh tỉnh, giãy dụa đấu tranh, hắn cảm nhận được linh đài đang bị sự điên cuồng xâm lấn, cứ như thế, bản thân nhất định suy nhược mà chết. Vì vậy, hắn cố gắng áp chế sự phẫn nộ của bản thân, chịu đựng sự đau đớn của tâm linh.

Tinh thần thực sự cứng cỏi bất khuất, ý chí trăm ngàn trắc trở cũng không sợ, trải qua nhiều năm luyện tập. Hắn… Lý Nhạc Phàm, tuyệt đối sẽ không buông thả!

Trong lúc này, Nhạc Phàm cảm thấy tay phải truyền đến cảm giác rung động, vừa ấm áp vừa kềm chế. Đó là một loại cảm giác huyết mạch tương thông, lôi kéo hắn trở lại từ bờ vực của sự điên cuồng. Nhạc Phàm biết đó là Tiểu Khuê kêu gọi.

Từ nhỏ Tiểu Khuê đã bám ở tay phải của hắn, sau đó không có động tĩnh gì. Nhưng tại lúc này, lúc tối hậu, thực sự đã giúp Nhạc Phàm.

"Phốc…" Nhạc Phàm mạnh mẽ thu thế, huyết khí nghịch chuyển khiến cho máu tươi phun ra đầy mặt đất.

Không chậm trễ, Nhạc Phàm thu quyền trước ngực, lập tức ngồi xuống. Thu lại tâm thần điên cuồng, vận chuyển phương pháp thố nạp "Dưỡng tâm".

Một luồng nguyên khí mát dịu lưu thông trong cơ thể, làm dịu đi các luồng năng lượng đang xung đột trong kinh mạch…

"Đau đớn!"

Nỗi đau vô danh chuyển hóa thành sự phẫn nộ, lửa giận bùng cháy thiêu đốt tâm can, cứ vậy tuần hoàn, sanh tử lưỡng nan. Nhạc Phàm đang giãy dụa bên bờ vực sinh tử…

Rốt cục, phẫn nộ đã tới cực hạn, một luồng nguyên khí màu tím trong cơ thể sinh ra, lập tức sinh ra các mầu hồng, xanh, đen, trắng, cam, lam lục, hỗ trợ nhau lớn mạnh không ngừng… nguyên khí bị tiêu hao không ngừng được hồi phục.

"Thất tình chi khí" dần dần khôi phục giúp Nhạc Phàm giảm đi sự thống khổ, hơn nữa nguyên khí trong cơ thể lại được ngưng luyện(*), tuy không phải là mạnh mẽ lên, nhưng thực tế càng thêm cô đọng lại.

Lúc này, một luồng khí tức trong sáng đã xuất hiện trong tâm, Nhạc Phàm tâm tính bình tĩnh trở lại, lửa giận cũng được đẩy ra khỏi cơ thể, mặc dù vẫn còn cảm thấy sự tồn tại của chúng, nhưng chúng không thể điều khiển được Nhạc Phàm nữa.

Đột nhiên, tâm thần nhất thời rúng động, đó là cảm giác của thợ săn.

"Ai!" Nhạc Phàm quát lớn một tiếng, tiện tay nhặt lên một hòn đá, nhằm rừng tùng mà phóng tới…

(*) ngưng luyện: luyện cho cô đọng lại.