Thương Thiên

Chương 131: Trú mưa nhà hoang




Sắc trời đã tối, trong Cảnh Dương trấn đèn đuốc sáng bừng, xa xa nhìn lại giống như ngôi sao lóe lên trong đêm đen.

Trong không khí tràn ngập mùi ươn ướt nồng đậm ,tựa hồ trời muốn mưa.Trong khí trời không tốt như thế, ngã tư đường vào ban đêm đã vắng vẻ rất nhiều.

Đường cái lớn phía bắc, trong hẻm nhỏ tối đen có hai người lữ hành đang bàn tán cái gì đó! Chỉ truyền một vài âm thanh, thật là thần bí.

"Sư phụ, người nơi này đúng là chưa thấy qua việc đời… thật không nghĩ bọn họ dễ bị lừa gạt như vậy. Tùy tiện nói ra hai câu, bọn họ đã tin là thật, còn đưa tới cho chúng ta nhiều đồ vật như vậy… Ha ha…"

"Hắc hắc! Chúng ta đã bỏ ra nửa ngày để nghe ngóng tin tức, chuẩn bị cẩn thận như vậy, đương nhiên có thể dĩ giả loạn chân(*)"

"Đương nhiên… bất quá chúng ta lừa gạt dân chúng như thế này, trong lòng ta thật sự không thoải mái…" đang nói chuyện, ngữ khí bỗng có chút do dự.

"Đồ đệ ngoan không cần lo lắng, chúng ta cũng chỉ lấy một ít để nuôi miệng mà thôi, cũng không phải là mưu tài hại mệnh, cũng không thể tính là quá mức, phải không? Cho nên chúng ta cũng không hoàn toàn là người xấu, hắc hắc!"

"Nhưng thật ra…"

"Được rồi, được rồi, sau này chúng ta không lừa gạt dân chúng nữa, không hay… sắc trời âm u, không khí ẩm ướt, xem ra trời sắp mưa… Đi, chúng ta trước tiên tìm chỗ trú mưa cái đã, rồi bàn bạc sự tình sau này".

"Tốt, tốt! Ta đói khủng khiếp rồi, chúng ta đi mau…"

Thanh âm dần tắt, người cũng rời đi…

Nguyên lai, ở trên đời có loại "nghề" gọi là lừa đảo. Chỉ là, người bị lừa thường thường đều cảm thấy an tâm, vì bọn họ mà nỗ lực.

Đi thẳng một đường, Nhạc Phàm vì giảm bớt phiền toái không cần thiết, giả trang khuôn mặt thành già nua hợp với mái tóc bạc trắng của mình.

Lúc này đêm khuya yên tĩnh, trên bầu trời sấm sét nổi lên, không lâu sau mưa to như trút nước . Hắn phải tạm trú vào một gian nhà bỏ hoang nhỏ giữa tiểu trấn. Nhớ tới trên người mình có sấp ngân phiếu dầy, nhưng chỉ có thể ở tại chỗ này , Nhạc Phàm trong lòng không khỏi cười khổ.

Bất quá nói trở lại, sát thủ đúng là nghề kiếm được nhiều tiền. Nhạc Phàm sau một hồi tước đoạt, bây giờ trên tay hắn có hơn vạn lượng ngân phiếu. Lần đầu tiên có nhiều ngân phiếu như thế, Nhạc Phàm lại chẳng biết làm gì!

Sờ sờ mảnh đá nhỏ trên cổ, Nhạc Phàm cảm thấy nội tâm thư giãn.

Đó là phụ thân Lý Đàm đưa cho hắn, là "Đan tâm thạch", mỗi khi Nhạc Phàm trong lòng nhớ lại, sẽ không nhịn được sờ lên mảnh đá thân thiết.

Cúi đầu trước đống lửa trước mặt, ý nghĩ của Nhạc Phàm bay xa ngàn dặm ra bên ngoài.

"Lụp bụp… lụp bụp…"

Bên ngoài Đào Nguyên thôn, một đám người bịt mặt lẳng lặng ẩn nấp ở bốn phía, mặc cho mưa ướt toàn thân.

Ánh mắt bọn họ sắc bén, tựu như bầy sói hung ác, nhìn thẳng vào ánh lửa trong thôn.



"Giết!"

Theo tiếng ra lệnh, tất cả đám người bịt mặt đồng loạt dũng mãnh xông lên. Lúc xông vào trong thôn, hơn mười người trật tự phân tán ra, tiến nhập vào trong các hộ gia đình.

Bên ngoài một căn nhà nhỏ, một gã nam tử đang đứng quay mặt… mơ mơ màng màng cảm thấy phía sau có trận gió lạnh, khi hắn quay đầu nhìn lại, bạch quang chợt lóe lên lướt ngang qua cổ. Cả người cứ như vậy chầm chậm ngả xuống đất, không phát ra một âm thanh nào.

Chết chóc, yên tĩnh chết chóc. Ngoài trừ tiếng mưa, cơ hồ không nghe được âm thanh nào khác, kể cả tiếng chó sủa.

Một cảnh tượng như thế lại xuất hiện tại Đào nguyên thôn, trông thật quỷ dị vô cùng.

"Như thế nào?"

"Ngoại trừ một đứa trẻ mất tích, còn lại đều bị diệt khẩu"


"Tìm kiếm lại, không nên lưu lại mạng nào. Xong việc đem tin tức truyền ra ngoài…"

"Vâng!"



dịch lão lệ bất tận, nhược thị hữu tình bạch phát nùng(**)

Sanh mệnh, trong mắt ông trời, có lẽ chỉ có thời gian mới chứng minh được thôi.



"Tới rồi! Nhanh… nhanh vào đi…" Một thanh âm mạnh mẽ từ bên ngoài nhà truyền vào.

Vừa dứt lời không lâu, một lão giả râu bạc trắng thân mang đạo bào màu xanh từ ngoài chạy vào, sau đó là một gã tiểu đạo sĩ mặt như kim đồng chạy theo.

Bọn họ một thân ướt đẫm, chật vật không chịu nổi. Đúng là đạo sĩ Bất Giới và đồ đệ Phương Hàm ban ngày tiến hành lừa gạt trên đường.

"Xui xẻo, mưa cái kiểu gì, vừa nói mưa đã đổ xuống… Ồ, nhà quỷ mà cũng có người dám tới…" Bất Giới trông thấy có người ở đây, cảm thấy kinh ngạc. Sửng sốt một lúc, vội vàng chỉnh sửa đạo bào, thân thể nghiêm trang chấp tay, bộ dáng đạo mạo hiên ngang, chăm chú nói: "Vị thí chủ này, nơi này là chỗ bất tường, nhanh chóng rời đi vẫn là tốt nhất!"

Nhạc Phàm trông thấy có người đột nhiên xông vào, trong lòng lập tức cảnh giác. Nghe lão đạo vẻ mặt chân thật nói chuyện, hắn hỏi lại: "Nếu là bất tường, sao các người còn tới đây?"

"Cái này…" Lão đạo còn chưa kịp nói, Phương Hàm phía sau liền lớn tiếng đáp: "Vị này là sư phụ ta, đỉnh đỉnh đại danh là Bất Giới chân nhân. Chúng ta là truyền nhân trên Long Hổ sơn, bình thường yêu ma quỷ quái nhìn thấy chúng ta chạy còn không kịp, sao còn dám tới chọc chúng ta!"

Nhạc Phàm liếc mắt đánh giá Phương Hàm một cái, lạnh nhạt nói: "Bên ngoài mưa lớn, ta ở đây trú mưa".


Thật ra Nhạc Phàm đối với quỷ thần cho đến bây giờ không hề tin tưởng, bởi vì hắn chỉ dựa vào cố gắng của chính mình mới có thể tồn tại. Thần tiên!?? Chỉ là khát vọng đẹp đẽ trong lòng mọi người mà thôi.

Sau một hồi trầm mặc, Phương Hàm không từ bỏ, dùng ngữ khí âm trầm đe dọa: "Nơi này có lệ quỷ rất hung ác, đến lúc đó… nếu ngươi có cụt tay gãy chân… đừng trách chúng ta đã không nhắc nhở ngươi…"

"Thật đúng lúc, ta còn chưa thấy qua!" Nói xong, Nhạc Phàm hai mắt khép hờ, không thèm để ý tới bọn họ.

Phương Hàm trông thấy đối phương ngoan cố như thế, trong lòng khẩn trương, lôi nhẹ tay áo của sư phụ nói: "Sư phụ, chúng ta bây giờ làm thế nào? Người này không đi, chúng ta…"

Bất Giới phất tay ngắt lời nói: "Không quan hệ, trước tiên ở tạm một đêm cái đã, đợi sau này ra khỏi thành rồi mới tính tiếp. Nơi này là nhà quỷ, tin tưởng là không ai tới nơi đây… Chà!" Liếc mắt nhìn Nhạc Phàm trong phòng một cái, lại nói: "Đương nhiên, quái nhân kia là ngoại lệ".

"Ừ!" Phương Hàm gật mạnh đầu, tỏ vẻ rất đồng ý.

Tiếp đó, lão giả quay đầu lại, đi tới chỗ Nhạc Phàm, nói: "Vị thí chủ này, nếu người không muốn rời đi, thì cùng bần đạo ở đây, không cho quỷ lệ đi ra làm nguy hại nhân gian".

"Cứ tùy tiện!"

"Ấc!" Nhạc Phàm ngữ khí không nóng không lạnh, làm lão đạo sững sờ đứng một bên, trông thật là xấu hổ.

Phương Hàm trông thấy sư phụ "chịu nhục" đang muốn tiến lên giáo huấn đối phương một trận, bị Bất Giới kéo lại: "Thôi đi, nhiều chuyện không bằng ít đi một chuyện, ít chuyện không bằng vô sự… chúng ta trước hết ngồi xuống cái đã!"

Phương Hàm nghe sư phụ nói như thế, cuối cùng cũng chỉ lạnh lùng quay về phía Nhạc Phàm hừ một tiếng.

Nhạc Phàm cũng không để ý, tiếp tục nhắm mắt điều tức, nhưng sự chú ý của hắn thủy chung không rời khỏi hai người Bất Giới.

Bất Giới từ trong người lấy ra hai củ khoai lang, đưa cho Phương Hàm, lưu lại cho mình một củ.

Phương Hàm một bên bóc khoai lang, một bên bất mãn nói: "Ở chỗ này một chút đồ ăn ngon cũng không có".


"Phanh!" Bất Giới gõ lên đầu Phương Hàm một cái, tức giận nói: "Có cái ăn là không tệ rồi, còn oán trách gì nữa!"

Nhìn Nhạc Phàm bên đó không nhúc nhích, Bất Giới hảo ý nói: "Huynh đệ, trông bộ dạng ngươi chắc chưa ăn gì, không bằng nếm thử một chút, mặc dù là bữa ăn qua loa, nhưng vẫn còn có thể no bụng".

Nhìn Nhạc Phàm không nói, Bất Giới lại xấu hổ một phen. Phương Hàm nổi giận nói: "Sư phụ! Ngươi quản người đó làm gì! Không biết tốt xấu. Hừ!"

Nhạc Phàm thản nhiên liếc mắt nhìn hai người một cái rồi nói: "Cám ơn! Ta đã ăn rồi".

"À!" Hai người sửng sốt, Phương Hàm cả giận: "Thôi đi, không cần để ý tới hắn".

"Vù… vù… vù…"


Ngoài trời mưa to như trút nước, trong nhà hoang truyền đến từng trận âm phong.

Tâm thần cảm thấy hồi hộp, Nhạc Phàm hai mắt đột nhiên mở ra, hướng nhìn lên nóc nhà, nhưng không thấy gì cả.

"Sao lại không có, vừa rồi rõ ràng có cảm giác có người đang nhìn trộm ta mà! Chẳng lẽ cảm giác sai sao" Nhìn nóc nhà trống không, Nhạc Phàm không khỏi nghi hoặc, linh giác của bản thân luôn luôn rất chuẩn xác, cao thủ bình thường không có khả năng tránh được linh giác của hắn, chẳng lẽ trên đời này thật sự có ma quỷ?

Nghĩ đến đây, Nhạc Phàm không khỏi tự cười giễu mình, không cần nghĩ tới, nghe đạo sĩ nói xong tự nhiên lại có thể nghĩ ra ý nghĩ kỳ quái như thế.

"Khò… khò…"

Sau một lúc yên tĩnh, trong phòng vang lên tiếng ngáy. Nhạc Phàm trợn mắt nhìn về phía hai người Bất Giới, phát hiện không có gì lạ, không để ý tới nữa. Chỉ là luôn cảnh giác mà thôi.

Một đêm không nói một từ…

Hôm sau, trời mới hừng sáng, Nhạc Phàm nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

"Chờ một chút!"

Bất Giới nhanh chóng ngồi dậy, chuyển thân gọi Nhạc Phàm lại nói: "Đêm qua ta đã quan sát tướng mạo huynh đệ, tựa hồ trên người ngươi có sát kiếp!"

(*) dĩ giả loạn chân: dùng cái giả tạo làm loạn đi sự thật.

(**) dịch lão lệ bất tận,

Nhược thị hữu tình bạch phát nùng

Dịch nghĩa

Tuổi già nhìn trời xanh lệ rơi không ngừng

Đến khi đã có tình thì tóc đã bạc hết

Dịch thơ

Lệ đôi hàng trời xanh có thấu,

Tình dẫu trọn tóc đã phai màu.

(huntercd)