Thương Thiên

Chương 107: Điều quan trọng nhất ở giang hồ




Long Tuấn cùng Đinh Nghị cẩn thận tiến vào Tương Dương thành, trong lòng thầm thở nhẹ một hơi.

Đi đến ngã tư đường, Long Tuấn quay về vị công tử vừa rồi, chắp tay nói: "Lần này đa tạ công tử hỗ trợ, nếu không hai huynh đệ ta chắc phải chịu cảnh nghèo đến chết mất"

Công tử kia khiêm tốn cười nói: "Chỉ là nhấc tay làm tí việc nhỏ, không nên khách khí như vậy……"

"Ê, ngươi vì sao cứ giương mắt nhìn ta như vậy chứ!" Tiểu cô nương bên cạnh vị công tử nói với giọng tức giận.

Long Tuấn quay đầu nhìn lại, thấy tiểu tử Đinh Nghị này đang đứng sững sờ.

Nghe Tiểu cô nương hỏi, Đinh Nghị vẫn đang trong dáng vẻ ngây ngốc nói: "Đẹp quá!"

"…", Mọi người nhất thời không biết nói gì, bọn họ còn chưa bao giờ gặp qua người nào bộc trực như thế, tất cả đều chăm chăm nhìn về phía Đinh Nghị , Tiểu cô nương mặt mũi càng đỏ bừng, hận không thể tìm được cái lỗ nào để chui vào.

Mà Đinh Nghị một điểm tự giác đều không có, cứ như vậy mà nhìn không chớp mắt vào Tiểu cô nương. (ngốc cũng có lợi lắm a!!!)

Long Tuấn xấu hổ, âm thầm bội phục nghĩ: "Lợi hại! Xem ra ta thật sự đã xem thường tên hảo huynh đệ này của ta rồi"

"Khục, khục…", công tử kia ho mạnh hai tiếng, chắp tay nói: "Đã không có việc gì, vậy bọn tại hạ xin cáo từ", nói xong liền nắm tay tiểu cô nương xoay người rời đi.

Long Tuấn rùng mình, vội vàng dò hỏi: "Chúng ta vẫn chưa biết các ngươi gọi là gì?"

Công tử kia quay đầu lại, khẽ cười nói: "Ta gọi là Chu Tam" rồi nhìn Tiểu cô nương nói: "Nàng gọi là Chu Phượng, ha ha..."

Nhìn hai người đi xa, Long Tuấn cao giọng nói: "Ta gọi là Long Tuấn, hắn gọi là Đinh Nghị. Thanh sơn bất cải,lục thủy trường lưu (*), hẹn gặp lại!"

...

"Thôi nào!", Long Tuấn đá một cước vào người Đinh Nghị, cười mắng: "Xem ngươi kìa! Bọn họ đều đã đi, ngươi còn muốn nhìn sao? Hay là mắc bệnh tương tư rồi ?"

"Chu Phượng… Chu Phượng… tên rất hay…" Đinh Nghị không để ý đến Long Tuấn, dụng tâm nhớ kĩ tên của Tiểu cô nương, quả thực so với khi tụng đọc "Dưỡng tâm quyết" còn muốn chăm chú hơn.

"Ôi…" Long Tuấn cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ nói: "Nhanh đi, đừng làm cho sư phụ lo lắng!"

"Sư phụ…" Đinh Nghị đột nhiên lấy lại tinh thần nói: "Đúng vậy! Chúng ta phải đi tìm sư phụ trước!"



Long Tuấn cười to: "Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ biết mỹ nữ, ngay cả sư phụ cũng quên mất chứ… hắc hắc!"

Đinh Nghị vội vàng phản bác: "Ta là người như vậy sao!? Nhanh đi nào!", tiếp theo liền xoay người bỏ đi.

...

Trong một căn tửu điếm, Chu Phượng quay về phía Chu Tam la lên: "Ngươi sao lại đem tên ta nói cho bọn họ chứ??? Chán ghét!"

Chu Tam cười nói: "Hai người kia cũng có ý tứ đấy chứ, đặc biệt là tên gọi là Đinh Nghị kia, không ngờ lại bộc trực như thế, xem ra mị lực của tiểu muội thật là vô hạn… Ồ! Sao lại đỏ mặt như vậy chứ?"


Chu Phượng che vẻ mặt đang đỏ hồng, phản bác nói: "Ta không thấy vậy! Không phải chỉ là hai tên tiểu khất cái thôi sao?"

Chu Tam chỉnh lại sắc mặt nói: "Muội không nên xem thường hai người bọn họ, nếu ta đoán không sai, vừa rồi ở cửa thành tranh đấu chỉ là diễn kịch thôi"

"Diễn kịch?" Chu Phượng hiếu kỳ nói: "Bọn họ diễn kịch gì?"

"Cái này… cái này sao ta biết chứ!"

Chu Tam lại nói: "Nhìn bọn họ trong mắt thần quang xung mãn, hai tay thô ráp có lực, ta thấy bọn họ cũng là người có thân thủ bất phàm!"

"A! Vậy bọn họ có thể đánh thắng huynh không?" Chu Phượng ngây thơ hỏi.

"Bọn họ còn chưa phải là đối thủ của ta!" Chu Tam tự tin nói.

...

"A Tuấn, ngươi nói sư phụ có thể tìm được chúng ta không?", trên một con đường nhỏ có vẻ âm u, Đinh Nghị nhìn trái nhìn phải hỏi.

"Đương nhiên! Ngươi còn không biết bản lãnh của sư phụ sao? Người bảo chúng ta đến một nơi vắng vẻ, nhất định có thể tìm được chúng ta, yên tâm đi" Long Tuấn khẳng định nói.

Thấy Đinh Nghị có vẻ thất thần, Long Tuấn lại nói: "Ngươi vẫn còn nghĩ về vị tiểu cô nương vừa rồi à?"

Đinh Nghị thật thà nói: "Đúng vậy, bất quá… bất quá chúng ta thủy chung không phải là người của cùng một thế giới, nhìn trang phục nàng, nhất định là một người trong danh môn, chúng ta không có khả năng cùng một chỗ…"


"Nam nhi lập thế, không có gì là không thể , chỉ cần ngươi đủ can đảm, chỉ cần ngươi cho rằng là đúng thì hãy cứ làm…" Nhạc Phàm từ chỗ tối đi ra.

"Sư phụ!" Long Tuấn cùng Đinh Nghị đồng thanh nói.

Nhạc Phàm gật đầu, nói: "Tất cả chuyện vừa rồi ta đều biết…"

"Sư phụ… ta…" Đinh Nghị ấp a ấp úng nửa ngày cũng nói không được một câu.

Nhạc Phàm nhìn Đinh Nghị, chăm chú nói: "Càng ngày phải càng mạnh mẽ, nam nhi phải không ngừng tự cường. Các ngươi nên nhớ kĩ, trên thế gian này không có bất cứ cái gì có thể làm cho các ngươi cảm thấy tự ti"

"Không có bất cứ cái gì có thể làm cho các ngươi cảm thấy tự ti" Long Tuấn, Đinh Nghị người khẽ run lên, trong lòng nổi lên những cơn sóng mạnh mẽ không thể dùng lời nào để diễn tả.

Hai người bọn họ từ nhỏ đến lớn chỉ là cô nhi, không có tình thương của thân nhân, có chăng cũng chỉ là sự khi dễ cùng nhục mạ. Mặc dù tính cách bất khuất , nhưng mầm móng tự ti đã bén rễ thật sâu vào nội tâm bọn họ, mà Nhạc Phàm nói những lời này đã làm xúc động đến chỗ tận cùng nhất trong tâm hồn bọn họ, điều này không chỉ đơn giản là cổ vũ hay trấn an mà là một sự tin tưởng cùng quan tâm vô hình nhưng mạnh mẽ, đủ để làm cho hai người dù gặp được bất cứ chuyện gì cũng có thể khơi dậy sự kiên cường trong sâu thẳm tâm hồn bọn họ.

"Cám ơn sư phụ!" Long Tuấn cùng Đinh Nghị quay về Nhạc Phàm bái một cái thật sâu.

Nhạc Phàm nhẹ nhàng nói: "Có đôi khi cảm tạ không cần tỏ vẻ, chỉ cần thật sự hiểu là được rồi!"

"Vâng! Sư phụ."


Nhạc Phàm gật đầu, nói: "Đi thôi, chúng ta trước hết hãy đến khách điếm ăn một chút gì đã"

"Khoan đã!", Nhạc Phàm vừa muốn đi, Long Tuấn vội vàng gọi lại,nói: "Sư phụ, người trước kia không hành tẩu trên giang hồ sao?" Mặc dù là hỏi, nhưng Long Tuấn lại mang một vẻ mặt đầy khẳng định.

Quả nhiên, Nhạc Phàm gật đầu nói: "Ta không phải người trong giang hồ"

Long Tuấn cười hắc hắc, nói: "Sư phụ, tốt xấu gì ta cùng với Tiểu Đinh tử cũng đã vào nam ra bắc nhiều năm, hãy để ta nói cho người biết cái "quan trọng nhất" khi hành tẩu giang hồ!"

Nhạc Phàm nghi hoặc nói: "Cái "quan trọng nhất" kia là cái gì?"

Long Tuấn cùng Đinh Nghị nhìn nhau, đồng thanh nói: "Là thể diện! Ha ha..."

"Nghĩa là gì?" Nhạc Phàm đầy vẻ khó hiểu hỏi.


Long Tuấn kéo kéo bộ quần áo rách rưới của mình, nói: "Sư phụ, trên người chúng ta bốc mùi hôi hám như vậy, nếu đi ăn cơm thì thật mất mặt, hơn nữa những kẻ tiểu nhân chỉ thấy lợi trước mắt cũng sẽ không nhận tiếp đãi chúng ta"

"Đúng vậy!" Đinh Nghị tiếp theo nói: "Không bằng chúng ta hãy đi đổi một bộ quần áo mới trước?!"

"À!" Nhạc Phàm nhìn lại chính mình, quần áo trên người không có một chỗ nào hòan chỉnh, trong lòng cười khổ nói: "Quả thực so với tên khất cái còn muốn thảm hơn, đúng là nên đi đổi một bộ quần áo mới"

"Khục, khục…" Nhạc Phàm vội ho một tiếng nói: "Đi thôi!"

"Ha ha..." thấy Nhạc Phàm có bộ dạng xấu hổ như vậy, Long Tuấn cùng Đinh Nghị nhịn không được ôm bụng cười to.

...

Giờ dậu (mặt trời đã ngã về phía tây).

Trong thành Tương Dương, tại một cửa tiệm may trang phục, trung niên lão bản đang ở trên quầy, cười khúc khích trong giấc ngủ, bình thường vào lúc này sẽ không có ai đến mua đồ.

Nhưng lúc này thì, "Đông, đông, đông…" một loạt tiếng gõ cửa vang lên.

Những tiếng gõ cửa đột ngột đã đánh thức lão bản đang triền miên trong mộng đẹp, lão uể oải lên tiếng: "Ai vậy?" Nheo nheo ánh mắt lại thì thấy ba tên khất cái mặc đồ rách nát đến không chịu nổi, hơn nữa trên người còn tản mát ra xú khí nồng nặc.

Bất quá, vị lão bản kia cũng không quá để ý đều này, bởi vì ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào một gã tiểu khất cái, trong tay hắn đang chớp lên ánh sáng của mảnh vàng lá. Thật là chói mắt, thật là xinh đẹp! Trong lòng lão bản than thở một trận.

"Mỗi người ba bộ quần áo, còn nữa, giúp chúng ta tìm nơi nào đó có thể tắm rửa được" Long Tuấn đem một mảnh vàng lá đặt lên bàn, dẫn Nhạc Phàm cùng Đinh Nghị đi vào nội đường.

"Vâng vâng vâng…" lão bản tỉnh lại, một tay lấy miếng vàng, cẩn thận xem xét, lại còn đặt nó vào miệng mà cắn cắn, cuối cùng ánh mắt sáng lên,vội vã đặt nó vào trong lòng.

"Tiểu cẩu tử, nhanh nhanh lên chiêu đãi khách…" lão bản một mặt gọi to, một mặt tự mình chạy đi chuẩn bị.

(*): non xanh nước biếc vẫn còn đó.