A Địch Tư cười thảm nói: " Hay cho một bộ Thái Cực kiếm pháp, ta thua." Hắn bỏ kỵ sĩ thuẫn xuống, cởi đi khải giáp, quỳ sát dưới đất, nói: " Từ giờ trở đi, ta chính là nô lệ của ngài, thẳng đến khi gia tộc của ta đem tiền chuộc đưa tới, ta mới có thể lấy lại tự do."
Hứa Hải Phong gật đầu nói: " Được, không hổ là chân chính kỵ sĩ, ngươi đứng lên đi, ta sẽ cho ngươi sự đãi ngộ tương ứng."
Nhìn thấy A Địch Tư bị thua, những người có vũ kỹ cao minh đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Bộ kiếm pháp này của Hứa Hải Phong thật thần kỳ, có thể nói trước đó chưa từng có. Mà ngay cả Áo Bổn tông sư cũng sắc mặt ngưng trọng, nếu là nhất phẩm cao thủ, chỉ biết cảm giác được bộ kiếm pháp này vô cùng độc đáo, khó thể phá giải.
Nhưng rơi xuống trong mắt một đại tông sư như hắn, mới có thể nhìn ra giá trị chân chính của bộ kiếm pháp này. Đây tuyệt đối là một bộ võ công tuyệt thế từ trước đến nay chưa từng có. Làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khiếp sợ chính là, đến tột cùng là vị cao nhân nào có thể sáng tạo ra thần công tinh diệu nhập vi như thế, nếu là vũ giả cùng cấp bậc sử dụng bộ công phu này, chỉ sợ ngay cả hắn cũng phải bị đánh bại. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m
Trên sự thật, bộ võ công này chính do Tương Khổng Minh chỉ dạy, hắn đem Thái Cực công phu học ở thế giới trước kia đều dạy cho Hứa Hải Phong, dưới sự thôi diễn của sáu vị nhất phẩm cao thủ trong Hắc Kỳ quân, rốt cục Thái Cực kiếm pháp bác đại tinh thâm đã tái hiện thế gian.
Đương nhiên, võ công bọn họ tuyệt đối không cách nào so sánh với Trương Tam Phong chân nhân ở đời sau, cho nên bộ kiếm pháp này cũng có không ít sơ hở, có chút địa phương lại càng không cách nào vận chuyển như ý. Chẳng qua, nếu chỉ là đối phó với một A Địch Tư, đương nhiên là dễ như trở bàn tay mà không hề lo lắng.
" Áo Bổn tông sư, A Địch Tư quả nhiên thất bại, chúng ta nên làm như thế nào?" A Nhĩ Kiệt Nông âm trầm nghiêm mặt hỏi.
Hai mắt khép hờ của Áo Bổn mở ra, nói: " Là ta khinh thường người Hán kia, bằng vào bộ kiếm pháp này, A Địch Tư tuyệt đối không phải đối thủ. Hắn có bộ kỳ công này hộ thân, trách không được dám mạo hiểm xuất chiến, đồng cấp cao thủ sợ là không ai có thể thắng hắn. Chẳng qua, kiếm pháp của hắn còn có vẻ mới mẻ, hiển nhiên do thời gian tu luyện không dài. Nếu cho vũ giả đệ nhất lưu ứng phó là có thể thắng được hắn."
A Nhĩ Kiệt Nông gật đầu, quay đầu lại phân phó hai câu, một người vội vã chạy đến doanh trướng phía tây, chốc lát sau, lại thêm một Khải Tác nhân ra trận.
Người này khác hẳn với Khải Tác nhân khác, hình thể của hắn thấp nhỏ, chỉ sàn sàn cỡ Hứa Hải Phong, nhưng cầm một thanh đại kiếm bằng hai tay, có vẻ sức lực mạnh mẽ, người thường không thể so sánh. Hắn đi nhanh tới, khí độ sâm nghiêm, chính là phong phạm của nhất phái cao thủ.
Trong lòng bàn tay Hạ Nhã Quân toát mồ hôi lạnh, biết cuộc khảo nghiệm chân chính hiện tại đã bắt đầu.
Đi tới trước mặt Hứa Hải Phong, hắn nói từng chữ thật lớn tiếng: " Ta là Áo Nhi Khoa Đặc, ta muốn xuất thủ."
Nguyên lai người này cũng không hiểu Hán ngữ, một câu nói ra, ngoại trừ câu này, hắn liền hoàn toàn là mù tịt.
Lúc này, trong mắt Hứa Hải Phong hiện ra thần sắc cực kỳ kỳ quái. Hắn vừa mới tiếp thu lời truyền âm nhập mật của Lâm Trường Không, Tương Khổng Minh mượn lời của Lâm Trường Không nói cho hắn nghe cách ứng phó, nhưng phương pháp này quả thật làm trong lòng hắn toát mồ hôi lạnh.
Áo Nhi Khoa Đặc tiến lên trước một bước, cự kiếm trong tay vung lên, tiếng gió rít hô hô rung động. Hắn đang muốn một kiếm đánh xuống, đột nhiên thấy Hứa Hải Phong vươn một bàn tay, làm ra thủ thế như ngăn cản, cũng hét lớn: " Tạm thời dừng đã."
Tuy Áo Nhi Khoa Đặc không hiểu hắn đang nói những thứ gì, nhưng thủ thế này nếu không phải kẻ ngốc cũng sẽ không hiểu sai lầm. Hắn có thể chen chân vào hàng ngũ nhất phẩm cao thủ, lòng tự ái đương nhiên là cao hơn người một bậc, lúc này liền dừng tay.
Hứa Hải Phong quay đầu nhìn A Địch Tư đang quỵ ngồi một bên nói: " A Địch Tư, ngươi giúp ta phiên dịch một chút, thanh kiếm trong tay ta được gọi là Bất Phá, chính là dùng thiên địa tinh anh làm ra, bên trong tự nhiên có chỗ thần diệu, bảo hắn lát nữa so chiêu nên cẩn thận một chút. Nếu chết dưới kiếm, chớ trách ta không nhắc nhở trước."
Lời này của hắn nói ra thật quang minh chính đại, hoàn toàn thể hiện cá tính quang minh lỗi lạc, lập tức làm cho người ta nhìn hắn bằng ánh mắt khác.
Nhị nữ ngồi xem trên đài trong lòng khẩn trương, như thế nào loại chuyện này đi nhắc nhở đối phương trước khi đấu, đây không phải là quang minh chính đại tới mức quá đáng a.
Ở trong lòng Hạ Nhã Quân lại càng kỳ quái, Bất Phá thần kiếm là vật tùy thân của Phương Lệnh Thiên khi còn trẻ tuổi, nhưng hơn mười năm qua ngoại trừ chắc chắn một chút, lại chưa bao giờ nghe nói qua có nơi thần diệu gì. Thật sự không hiểu Hứa Hải Phong đang làm trò thần bí gì đó.
A Địch Tư nghi ngờ trong lòng, cùng Hứa Hải Phong giao thủ trong thời gian dài như vậy, làm gì nhìn thấy thanh thiết kiếm đen đen này có công năng thần kỳ gì khác. Nhưng hắn không dám chậm trễ, vội vàng đem lời này chuyển cáo lại cho Áo Nhi Khoa Đặc.
Áo Nhi Khoa Đặc nhìn kỹ Hứa Hải Phong, vẻ kinh ngạc trong mắt chợt lóe ra, hắn khom người nói: " Đa tạ cho biết, mời."
Lời này của bọn họ không phải dùng tiếng Hán mà là dùng tiếng Khải Tác, người Hung Nô nghe không hiểu, đều lớn tiếng hô hào. Đột nhiên một người dùng tiếng Hung Nô cao giọng đem lời của Hứa Hải Phong lặp lại một lần, lập tức chiếm được cả toàn trường ủng hộ.
Người Hung Nô bản tính thuần phác, kính trọng nhất chính là bậc hào sảng anh dũng, hán tử quang minh lỗi lạc, diễn xuất lần này của Hứa Hải Phong, vừa lúc phù hợp tâm tính của bọn họ, tự nhiên là vỗ tay hoan hô.
Mọi người hướng người vừa nói nhìn lại, nguyên lai là một thanh niên Hung Nô, vóc người hắn khôi ngô cao ngất, đôi mắt càng sáng ngời bức người. Từ người hắn tán xuất ra một cỗ hàn khí cực kỳ sắc bén, trong vòng ba thước quanh thân, không ai đặt chân.
Hứa Hải Phong chỉ nhìn lướt qua lập tức thu hồi ánh mắt, như thế nào ứng phó đại địch trước mắt này mới là chuyện gấp, những người khác cho dù trọng yếu thập bội cũng không quan hệ gì tới hắn.
Giơ kiếm trước ngực, Hứa Hải Phong tỉnh táo nói: " Mời." Hắn tự biết rõ, nếu cùng người này đánh nhau, chỉ sợ không được mấy chiêu liền bại lộ, còn không bằng dùng Thái Cực kiếm pháp toàn lực cố thủ, còn có thể chống đỡ được thêm mấy chiêu.
Áo Nhi Khoa Đặc cũng không khách khí, đại kiếm trong tay giơ lên chém tới. Hứa Hải Phong khởi lên tinh thần, toàn lực đối phó hắn, nhất thời cũng không rơi xuống hạ phong.
Áo Nhi Khoa Đặc lúc đầu cũng cố kỵ Bất Phá thần kiếm trong tay Hứa Hải Phong, chiêu thức không dám dùng hết, nhưng qua hơn mười chiêu, cũng không phát hiện ra nửa điểm khác thường, đại kiếm trong tay từ từ dùng tới toàn lực, lập tức tiếng gió vang rền, uy thế đại thịnh. Ngay cả Hứa Hải Phong có được Thái Cực kiếm pháp nửa vời hộ thân, cũng là chật vật đón đỡ.
Lúc này trong lòng Hứa Hải Phong kêu khổ không ngừng, Áo Nhi Khoa Đặc rõ ràng là cùng A Địch Tư là đồng môn, chiêu thức của bọn họ đơn giản thực dụng, xa không giống võ công Đại Hán xa hoa hình dáng, nhưng chỉ là đơn giản chém tới hoành ngang đều tạo cho hắn uy hiếp thật lớn.
Công lực của Áo Nhi Khoa Đặc sàn sàn như Hứa Hải Phong, lúc cùng hắn giao thủ, Hứa Hải Phong dùng Thái Cực kiếm pháp, vì thế cũng còn lực dư thừa. Nhưng thực tế công lực Áo Nhi Khoa Đặc lại hơn hắn, bằng vào công lực cao hơn đối thủ, Áo Nhi Khoa Đặc không ngừng đánh mạnh từ trên cao xuống, đem thanh đại kiếm chém tới không ngừng.
Nếu không phải sức nhẫn nại của Hứa Hải Phong thiên hạ vô song, mà Thái Cực kiếm pháp lại là một kiện công pháp có lực phá vỡ đệ nhất thiên hạ, là siêu cấp kiếm thuật bám chặt không rời, hắn đã sớm bị đánh bại. Nhưng nhất phẩm cùng thứ nhất phẩm có sự chênh lệch cũng không vì như thế mà được đền bù, một khi Áo Nhi Khoa Đặc toàn lực tấn công, Hứa Hải Phong lập tức lâm vào hiểm cảnh.
Trái tim Hạ Nhã Quân theo tình cảnh của Hứa Hải Phong mà nhảy lên nhảy xuống, hận không thể lập tức thay hắn chiến đấu, đột nhiên cảm giác được có một bàn tay nhỏ bé đang nắm tay mình. Nàng chợt cả kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Lưu Đình đang nắm chặt nàng, mà trong lòng bàn tay ướt đẫm một mảnh, hiển nhiên sự khẩn trương còn hơn cả mình.
" Đại ca có thể thắng không?" Lưu Đình không hiểu võ công, nhưng cũng nhìn ra Hứa Hải Phong có vẻ không ổn, chỉ là hy vọng nhìn nàng hỏi thăm.
Hạ Nhã Quân không đành lòng lừa gạt nàng, nhưng lại càng không nhẫn tâm nói ra lời thật. Chiêu thức của Áo Nhi Khoa Đặc luôn muốn tổn hại, không lưu đường sống, hiển nhiên là lập chí muốn đem Hứa Hải Phong đánh gục tại chỗ.
Mà lúc này Hứa Hải Phong cũng giống như A Địch Tư vừa rồi, bại thế đã thành, đang làm chỉ là tận lực trì hoãn thời gian bại vong mà thôi, trừ phi phát sinh kỳ tích, nếu không cũng không còn gì để nói.
Lưu Đình nhìn thần sắc do dự trong ánh mắt của nàng, đột nhiên chợt bình tĩnh trở lại, không hề khẩn trương. Trong lòng Hạ Nhã Quân chợt run lên khó hiểu, kéo tay nàng hỏi: " Đình nhi, làm sao vậy?"
Lưu Đình lạnh nhạt cười nói: " Không có gì, nếu đại ca không còn, tiểu muội sẽ bồi hắn cùng đi, miễn cho hắn trên đường hoàng tuyền quá mức cô đơn."
Hạ Nhã Quân nhịn không được rùng mình một cái, chỉ nhìn Lưu Đình nói ra vô cùng thong dong tự nhiên, đã biết ý quyết tử của nàng đã tuyệt, chỉ đợi Hứa Hải Phong bị thua bỏ mình, chính là lúc Lưu Đình hương tiêu ngọc vẫn.
Lúc này giữa sân hai người đấu tới mức căng thẳng, Áo Nhi Khoa Đặc chợt hét lớn một tiếng, lấy kiếm làm đao, đương đầu đánh xuống.
Hứa Hải Phong đang muốn tránh ra, đột nhiên trong tai nghe được thanh âm quen thuộc của Lâm Trường Không: " Đừng tránh, đâm trước ngực hắn."
Trong mắt của hắn chợt lóe tinh quang, không hề tránh né, cũng thẳng trước ngực Áo Nhi Khoa Đặc đâm tới.
Trong lòng Áo Nhi Khoa Đặc cười lạnh, nhìn một kiếm này của Hứa Hải Phong giống như cục diện lưỡng bại câu thương, nhưng lúc này vị trí đứng của hắn không đúng, một kiếm này lực đạo không mạnh. Áo Nhi Khoa Đặc ỷ mình sẽ giết Hứa Hải Phong dưới kiếm trước, sau đó có thể dùng tới ba loại phương thức tránh né sang bên.
Trong lúc mọi người tưởng rằng Hứa Hải Phong hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, dị biến nổi lên, một kiếm của Áo Nhi Khoa Đặc chợt vòng một cái giữa không trung, liền như vậy bổ vào khoảng không, mà bản thân hắn bị biến cố thình lình làm ngây người, ngốc hồ hồ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, tùy ý cho một kiếm của Hứa Hải Phong đâm thủng ngực, đâm thẳng xuyên qua từ trước ra sau lưng.
Áo Nhi Khoa Đặc ở bên trong là cảm thụ sâu nhất, lúc hắn cho rằng mình đã đắc thủ, đại kiếm trong tay đột nhiên sinh ra một loại lực kéo kỳ quái, phảng phất như có một bàn tay vô hình đem nó ngạnh sanh kéo sang phương hướng khác.
Trong lòng hắn kinh hãi, lập tức thu kiếm lui về phía sau, nhưng thân thể hắn ở ngay lúc này đột nhiên nặng như thái sơn, phảng phất như có ngàn cân lực áp xuống, tứ chi tức thì bị một loại lực đạo không cách nào phát hiện giam cầm gắt gao, trong khoảng thời gian ngắn ngủi hắn không thể động đậy, trơ mắt nhìn thanh Bất Phá thần kiếm trong tay đối phương đâm thủng ngực mình.
Áo Nhi Khoa Đặc bật lui ra sau mấy bước, máu phun như suối trước ngực, hắn không thể tin nhìn Hứa Hải Phong, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, như gặp quỷ thần. Rốt cục ánh mắt tan rã, té ngã xuống đất, cũng không còn dậy nổi.