Thương Thiên Phách Huyết

CHƯƠNG 207: CÁT TƯỜNG QUÁN (4)




" Trương Tấn Trung không ngờ tự mình tới?" Hứa Hải Phong có chút ngoài ý liệu khẽ nói.

Quay đầu nhìn về phía Tương Khổng Minh, chỉ thấy trong mắt của hắn cũng lóe ra vẻ kinh ngạc bất định.

Tuy bọn họ đã sớm đoán được sòng bạc này có quan hệ không cạn với Trương Tấn Trung, nhưng như thế nào cũng không có nghĩ đến, một lần đập phá lại đã đập cho chính chủ đi ra.

Một người đi nhanh như lưu tinh tiêu sái tiến vào trong sảnh, chính là thân cư cao vị Trương Tấn Trung. Ở bên cạnh hắn có một người, năm mươi tuổi, tóc bạc. Chỉ nhìn dáng đi uy vũ của hắn, đã biết cũng không phải là người thường.

" Trương tướng quân, phụ thân, các vị tới." Lâm Mộc Hợp như trút được gánh nặng, kêu lớn.

Hứa Hải Phong ngồi trên ghế ngẩng đầu lên, nhìn Trương Tấn Trung có chút ôm quyền, nói: " Hạ quan Hứa Hải Phong bái kiến Trương đại nhân."

Mí mắt Trương Tấn Trung khẽ giật, một loại cảm giác kỳ dị dâng lên từ tận đáy lòng hắn.

Vô luận lấy quan vị mà nói, hay là lấy tuổi tác mà nói, Hứa Hải Phong phải nên đứng dậy hành lễ mới đúng. Nhưng thời khắc này hắn cứ quang minh chính đại ngồi yên tại chỗ, lễ sổ kia rõ ràng chỉ là làm cho có lệ.

Chỉ là, trong lòng Trương Tấn Trung căn bản không có cách nào sinh ra lòng phẫn giận.

Bởi vì, Hứa Hải Phong còn có một thân phận khác, đó là một thân phận danh chấn thiên hạ.

Tông sư, đây là một xưng vị vinh diệu cỡ nào.

Từ xưa tới nay, nhất phẩm cao thủ cao cư địa vị thì có, nhưng lấy thân tông sư mà đương nhiệm quan chức, Hứa Hải Phong cũng là người đầu tiên phá lệ.

Này đây, dù là lễ sổ của hắn không chu toàn, Trương Tấn Trung cũng quyết không dám trách.

Hắn trù trừ một chút, đối với việc làm sao xưng hô với vị tân tấn tông sư này cảm thấy làm khó, mấy ý niệm trong đầu chợt lóe qua, hắn ho khan một tiếng nói: " Hứa tướng quân đã lâu không gặp." nguồn Đọc Truyện

Nếu Hứa Hải Phong chủ động lấy quan chức tương xưng, hắn cũng thuận nước đẩy thuyền, giảm bớt rất nhiều phiền toái.

So sánh, người bên cạnh hắn có vẻ cung kính rất nhiều.

" Tại hạ Lâm Nghi Tinh, ra mắt Hứa đại tông sư."



Từ sau khi hắn cùng với Lợi Trí ước định quyết đấu, tin tức kia tựa như cơn gió quét ngang Đại Hán cùng thảo nguyên.

Hai đại tông sư, hai vị đại biểu cho hai vị cao thủ trẻ tuổi đứng đầu của Đại Hán cùng Hung Nô, tựa như hai vị tiền bối của bọn họ, nhất định phải đối địch cả đời. Sự thắng bại giữa bọn họ thậm chí còn quan trọng hơn một hồi chiến dịch, khác nhau duy nhất chính là tham gia trận chiến này chỉ có hai người mà thôi.

Lúc này Hứa Hải Phong danh vọng cao, ở trên giang hồ, đã không dưới tam đại tông sư.

Tuy Lâm Nghi Tinh cùng hắn bị vây trong lập trường đối địch, tuổi cũng lớn hơn hắn, nhưng lúc này gặp lại, cũng cam tâm tình nguyên cúi đầu bái phục.

" Lâm trang chủ khách khí." Hứa Hải Phong xa xa thi lễ.


Ánh mắt Trương Tấn Trung dừng lại chốc lát trên người Hứa Hải Phong, nhìn về phía Tương Khổng Minh, hỏi: " Không biết Tương tiên sinh có ý định chơi như thế nào."

Tương Khổng Minh dùng tay thò vào trong áo, giống như ảo thuật lấy ra cây quạt lông trắng thành danh của hắn, tiện tay phe phẩy, cười nói: " Thứ này sao, học sinh tuy nhiên không có chơi qua, nhưng cũng có xem qua. Chúng ta chơi đơn giản một chút, một lần đổ, xem ai lớn thì thắng thế nào?"

Trương Tấn Trung đi tới chiếc bàn lớn trong sảnh, nói: " Được, liền theo Tương tiên sinh, mời ngươi đổ trước."

Tương Khổng Minh cười ha ha tiêu sái đến bên cạnh bàn, hốt lấy một hạt xúc xắc, nhìn cũng không nhìn, ném xuống.

Hạt xúc xắc trên mặt bàn bóng loáng lăn mấy vòng, rốt cục ngừng lại, mọi người vừa thấy, không khỏi ngạc nhiên.

Hạt xúc xắc hiện lên hai điểm, cho thấy hắn ném ra ngoài hai điểm ít đến thương cảm.

Chứng kiến ánh mắt mọi người nhìn mình, Tương Khổng Minh hơi xấu hổ nở nụ cười: " Lỡ tay…lỡ tay…nhất thời lỡ tay mà thôi."

Hắn tiện tay nhặt một hạt xúc xắc khác, ném về phía trước, vẽ ra một đường cong nửa vòng tròn bay về phía Trương Tấn Trung.

Bàn tay Trương Tấn Trung chụp tới, tiếp nhận hạt xúc xắc, đang muốn ném ra ngoài, lại nghe Tương Khổng Minh nói: " Trương đại thống lĩnh, Khải Tát nhân đã áp binh đến Ngọa Long thành, chúng ta lần này đến Thiên Ưng quân đoàn cầu viện, còn thỉnh mấy vị thượng tướng quân niệm tình đều là người Hán, nghĩ lại mà đi."

Những lời này không lạnh không nóng, Trương Tấn Trung mặt không đổi sắc, cũng không biết có nghe rõ hay không. Chỉ là tay hắn dừng lại một chút giữa không trung, theo sau không chút do dự vứt xuống.

Cùng Tương Khổng Minh tiện tay mà vứt khác hẳn, viên xúc xắc phảng phất như bị một cỗ lực đạo kỳ dị nắm giữ, cấp tốc xoay tròn trên mặt bàn, tựa hồ vĩnh viễn không dừng lại.


Ánh mắt mọi người theo viên xúc xắc chuyển động mà không ngừng biến hóa, nửa thoáng sau, rốt cục dừng lại.

Một điểm, một điểm đỏ cực lớn có vẻ tiên diễm chói mắt.

Trong lòng đang buộc chặt của Lâm Gia Huy chợt thả lỏng xuống tới, không biết tại sao, chứng kiến Trương đại thống lĩnh làm ra quyết định như vậy, hắn lại thở ra một hơi.

" Ta thua." Thanh âm bình thản của Trương Tấn Trung vang lên trong đại sảnh: " Bạc của Nhĩ Đống Thành ta sẽ trả cho hắn, nếu Tương tiên sinh còn chưa tận hứng, lại đánh lại một ván."

Hài lòng mỉm cười, Tương Khổng Minh nói: " Trương đại thống lĩnh khí độ phi phàm, việc này coi như xóa bỏ, chỗ Nhĩ tướng quân có học sinh giải quyết."

Trương Tấn Trung gật đầu, thật sâu vái chào, nói: " Vậy tạ ơn Tương tiên sinh."

" Không cần phải khách khí. Mọi người đều là người Hán nhất mạch, trong ngày thường có chút ma sát va chạm là khó tránh khỏi, nhưng vào lúc quốc gia an nguy thế này, nếu là vẫn không thể vứt bỏ được ân oán riêng tư, lẫn nhau tranh đấu, vậy cũng chỉ trở thành tội nhân của dân tộc, sẽ lưu tiếng xú ngàn năm."

Vẻ cười của Tương Khổng Minh càng nồng hậu, nhưng rơi vào trong mắt Trương Tấn Trung, lại làm cho hắn không tự chủ được mà rét lạnh.

Trong mắt của hắn hiện lên một tia dị sắc, cười nói: " Tương tiên sinh nói thật đúng, lẽ nên như thế." Chỉ là tiếng cười của hắn lại mang theo chút miễn cưỡng, mang theo chút bất đắc dĩ.

Đột nhiên, Tương Khổng Minh thu liễm tươi cười, nghiêm mặt.


Hào khí trong sảnh lập tức ngưng trọng lên, hắn thậm chí còn chưa nói chuyện, chỉ là nhìn bộ mặt cùng động tác của hắn cũng đã làm ra lực ảnh hưởng cực kỳ mãnh liệt cho mọi người, đem những người đứng xem khẩn trương lên.

" Hai tháng sau, chủ công nhà ta sắp cùng Hung Nô Lợi Trí quyết chiến nơi bắc cương đại doanh, thống lĩnh có nghe tin không?" Tương Khổng Minh cao giọng hỏi.

Trương Tấn Trung hít sâu một hơi, hắn không nhìn ra ý đồ của Tương Khổng Minh ở đâu, không thể làm gì khác hơn là nói theo hắn: " Việc này người trong thiên hạ đều biết, bổn tướng quân tự nhiên không có ngoại lệ."

" Được, ta vì thống lĩnh đại nhân giới thiệu một người." Tương Khổng Minh xoay người kéo qua Lữ Dương Danh, trịnh trọng nói: " Các vị cũng biết đây là ai?"

" Lữ môn chủ, đã lâu không gặp." Lâm Nghi Tinh nhìn thấy Tương Khổng Minh thận trọng giới thiệu không ngờ lại là lão đối đầu của mình, trong lòng lập tức cực kỳ bất mãn, trong mắt cũng tự nhiên mà toát ra vẻ khinh thường.

" Không sai, vị này chính là một trong sáu tuyệt phía bắc Đại Hán Khoái Kiếm Vương Lữ môn chủ, lấy một tay khoái kiếm không ai bằng nổi danh chân anh hùng trên giang hồ." Tương Khổng Minh cao giọng nói.


" Khoái kiếm của Lữ môn chủ quả thật rất cao, nhưng nếu nói không ai bằng, Lâm mỗ cũng không dám nói. Về phần có thật là anh hùng hay không sao? Hắc hắc.." Hai hàng lông mày của Lâm Nghi Tinh nhướng lên, tiến lên một bước, nói.

Lữ Dương Danh tức giận hừ một tiếng, đang muốn tiến lên, đã thấy tay của Tương Khổng Minh đưa ra, lập tức liền dừng lại. Hắn đã sớm qua khỏi tuổi tranh giành miệng lưỡi, biết rõ đạo làm người, nếu đã phụ thuộc Hứa Hải Phong, tự nhiên là không dám đắc tội Tương đại quân sư này.

Tương Khổng Minh nhìn Lâm Nghi Tinh, nhàn nhạt nói: " Mấy ngày trước, Lữ môn chủ ngẫu nhiên gặp được chủ công nhà ta, biết được hắn sắp ứng chiến bắc cương, ứng chiến Hung Nô nhân, lập tức đã tự xung phong, dời môn đến phía tây, lấy rõ tâm chí, nguyện truy tùy Hứa đại tông sư đi tới bắc cương, xin hỏi Lâm trang chủ, này…có thể xứng được với hai chữ anh hùng?"

Lâm Nghi Tinh ngẩn ra, khó tin nhìn Lữ Dương Danh, bọn họ là kẻ đối đầu nhiều năm, đối với lẫn nhau quen thuộc khó thể tưởng tượng. Lấy cách làm người của Lữ Dương Danh, không ngờ làm ra quyết định như thế, điều này thật sự là có đánh chết hắn cũng không tin tưởng.

Khóe miệng Lữ Dương Danh lộ ra một vẻ cười đùa cợt, nhưng gương mặt hắn lúc này cũng không tự chủ được mà nổi lên một tia đỏ ửng. Dù là da mặt của hắn có dày hơn nữa, đột nhiên bị Tương Khổng Minh điên đảo trắng đen thổi phồng kiểu đó, vẫn cảm giác có chút không được tự nhiên.

Nếu không phải trên đường gặp phải Hứa Hải Phong, hắn đã sớm dời môn tới phương nam, nhưng lần này lại được Tương đại quân sư tuyên truyền như vậy, danh tiếng ngày sau sẽ không thể tưởng được.

" Phương bắc, từ xưa tới giờ là nơi xuất anh hùng của Đại Hán, ngay cả là một giới vũ phu, cũng biết tận trung đền nợ nước, bọn họ rời bỏ quê hương, chính là vì muốn chống cự ngoại địch, dương quốc uy ta." Giọng nói Tương Khổng Minh đột nhiên vừa chuyển, nói: " So với những cao thủ nam phương chỉ biết an vui hưởng lạc, lâm địch rút đầu thì có cốt khí hơn nhiều."

Miệng của hắn có chút nhếch lên, mặt dù là giương mắt nhìn trời, nhưng giọng nói khinh thường bất cứ ai nghe cũng hiểu được ý tứ của hắn.

Vẻ giận dữ trong mắt Lâm Nghi Tinh chợt lóe, nhưng cố kỵ thân phận Tương Khổng Minh, rồi lại không dám trở mặt đương trường, chỉ là sắc mặt xanh đen, miễn cưỡng nở ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nói: " Tương tiên sinh nói đùa."

" Ai nói người nam phương không có cốt khí…" Lâm Mộc Hợp giận dữ, dù sao tuổi hắn còn trẻ, chịu không nổi lời nói khích, hét lớn một tiếng, liền muốn lên trước lý luận.

Đột nhiên tay phải căng thẳng, đã bị người vững vàng nắm chặt, hắn quay đầu vừa nhìn, chính là sư huynh Lâm Gia Huy, chỉ thấy hắn đang xua tay với mình.

Hai người bọn họ tuy không quan hệ huyết thống, nhưng từ nhỏ đồng thời lớn lên, thân còn hơn huynh đệ ruột thịt. Lâm Mộc Hợp nhìn thấy mặt hắn cũng đỏ bừng, trong mắt có một tia áp lực nùng trọng, lập tức biết trong tim hắn cũng cực kỳ không cam lòng cùng căm tức.

" Hắc hắc, thật không?" Tương Khổng Minh như cười như không nhìn Lâm Mộc Hợp, loại vẻ mặt này lộ ra vẻ khinh thường nói không nên lời.

Lúc này đây, dù là Trương Tấn Trung cũng giận dữ, nhưng mắng chửi người cũng không nên nói quá nặng người, đánh người cũng không đánh mặt. Nếu nói quá nặng, từ nay về sau oán hận liền kết sâu, cũng khó thể hóa giải.

Mà hôm nay, Tương Khổng Minh lại ngay mặt làm ra cử động này, có khác gì là công nhiên khiêu khích.