Thương Thiên Phách Huyết

CHƯƠNG 173: NAM NHI ĐƯƠNG TỰ CƯỜNG




Trình Huyền Phong thần sắc nghiêm trọng nhìn Hứa Hải Phong, chợt lớn tiếng quát: " Ngươi, còn muốn vì bọn họ bán mạng sao?"

Hai mắt nhắm chặt của Hứa Hải Phong khẽ run lên, cũng không trả lời.

Nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của hắn, trong lòng đám người Phương Lệnh Đức đều toát mồ hôi lạnh, thời khắc này, hi vọng duy nhất của bọn họ chính là Hứa Hải Phong.

Vị tướng lãnh trẻ tuổi này không phải tông sư, lại có được linh giác của cấp tông sư, thời khắc này hắn đã trở thành một cây cỏ cứu mạng cuối cùng của bọn họ, tuy cây cỏ này nhìn qua cũng không chắc có thể dựa vào.

Lòng bàn tay Lưu Chính Khải tràn đầy mồ hôi, cho tới bây giờ hắn cũng không có nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, tính mạng của hắn lại nằm trong một ý niệm của Hứa Hải Phong.

Tuy chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng lại phảng phất như vừa trải qua ngàn vạn năm lâu.

Một đôi mắt sáng của Hứa Hải Phong rốt cục lại mở ra trong sự chờ đợi của mọi người.

Hắn ngẩng đầu nhìn Lưu Chính Khải, mắt nhìn Phương Lệnh Đức, lại nhìn Phương Hướng Minh, rốt cục xoay người lại, nhìn về phía lão nhân áo trắng kia.

Trình Huyền Phong trong tim sinh cảm ứng, mày rậm nhíu chặt, nói: " Ngươi kiên trì như thế, có biết hậu quả ra sao không?"

" Chỉ chết mà thôi." Hứa Hải Phong mỉm cười, giống như một ánh mặt trời xua tan trời đông giá rét, làm lòng người chợt ấm áp. Đọc Truyện Online mới nhất ở Đọc Truyện

" Ngươi không hối hận?"

" Nghĩa tại, tuy chết không hối hận."

" Ai…" Trình Huyền Phong phát ra một tiếng thở dài ai thanh cực kỳ bất đắc dĩ, không hề đáp lời.

" Tuy là như thế, nhưng ngươi cũng không nên dẫn Hung Nô nhân nhập cảnh, tàn sát đồng bào người Hán ta." Trương Tử Hoa chợt kêu lên.

Trình Huyền Phong cười lạnh một tiếng, nói: " Ai mà không biết, phương bắc quanh năm cùng các tộc thảo nguyên gặp gỡ, huyết thống đã sớm hỗn độn, chớ nói Phương, Đường, Tô ba nhà, cho dù huyết mạch hoàng thất cũng đã miễn nhiễm dòng máu của Hung Nô nhân. Người Hán…người Hán chân chính, tại nam phương."

Trương Tử Hoa đang định cãi cọ, thình lình nghe Hứa Hải Phong nhẹ giọng nói: " Tạm thời trụ."

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hứa Hải Phong chậm rãi tiến lên, vén vạt áo, đối mặt Lưu Chính Khải nặng nề quỳ xuống, dập đầu ba cái, cao giọng nói: " Thái tử điện hạ thỉnh nhanh rời đi."

Lưu Chính Khải đang muốn nói chuyện, lại cảm giác cổ tay căng thẳng chặt chẽ, đã bị Trương Tử Hoa kéo đi.

" Đi…" Hắn khẽ quát một tiếng, dắt Lưu Chính Khải hướng cửa hoàng cung bước đi.

Nhìn vị thiếp tâm mưu sĩ có thể nói như lương sư ích hữu, nửa ống tay áo trống rỗng phất phơ giữa không trung, Lưu Chính Khải không ngờ lại không dậy nổi lòng chống cự, cứ như vậy bị hắn lôi đi.

Mắt thấy sắp đi ra hoàng cung, trong tai truyền đến âm thanh lãng đãng của Hứa Hải Phong: " Nếu Hứa mỗ còn mạng mà về, sau hôm nay, sẽ không còn quan hệ gì với Lưu gia."

Bước chân của hắn có chút dừng lại, nhưng trên tay Trương Tử Hoa phát lực, lại đem hắn kéo nhanh ra khỏi nơi này.



" Nhị thúc, đại ca, các ngươi cũng đi." Ánh mắt Hứa Hải Phong rơi xuống trên người chú cháu Phương Lệnh Đức, trầm giọng nói.

Phương Hướng Minh hít sâu một hơi, đột nhiên cười nói: " Nhị thúc, ngài che chở thái tử điện hạ đi thôi."

Phương Lệnh Đức ha ha cười, nói: " Nói cái gì vậy, Hướng Minh, ngươi còn trẻ, không cần vì chuyện này mà trả giá, do lão đầu khớp xương như nhị thúc làm là được."

Hứa Hải Phong cau mày, nói: " Nhị thúc, đại ca, việc này không quan hệ tới các ngươi, có thể khiêu chiến Trình tiền bối, là một cơ hội khó được cho ta tiến lên đỉnh võ đạo, các ngươi đi thôi."

Trình Huyền Phong đột nhiên bật cười nói: " Nhị vị nhanh chút rời đi đi."

Phương Hướng Minh quay đầu trợn mắt nhìn hắn.

Trình Huyền Phong mỉm cười nói: " Hứa tiểu hữu vì hai người các ngươi, tình nguyện làm kẻ địch của lão phu. Các ngươi công phu không đủ, ở lại chỗ này vướng chân vướng tay, hắn vì chiếu cố các ngươi, chỉ sợ ngay cả một điểm sinh cơ cuối cùng cũng phải đánh mất."


Phương Hướng Minh cắn chặt hàm răng, hắn biết lời của Trình Huyền Phong cũng không có chút nào khoa trương, lúc những cao thủ cấp số như bọn họ giao thủ, cũng không phải người càng nhiều càng tốt, nếu tu vi không đủ, vậy cũng chỉ trở thành vướng víu.

Hắn không cam lòng, tuy hắn đối mặt với nhân vật trác tuyệt của Trung Nguyên đại địa như Trình Huyền Phong. Từ ngày vị lão nhân này đặt chân lên tông sư mà danh chấn thiên hạ, tại lúc vị lão nhân này giục ngựa giơ roi, tung hoành sa trường, hắn thậm chí còn chưa ra đời.

Nhưng hắn vẫn không cam lòng, phi thường không cam lòng. Hai tay của hắn không ngừng run rẩy, trong lưỡi đã có dòng máu tươi uốn lượn chảy xuống.

Đột nhiên, một đôi bàn tay từ sau lưng khoát lên cánh tay của hắn, Hứa Hải Phong dùng thanh âm kiên quyết mà mềm nhẹ ghé vào lỗ tai hắn nói: " Đại ca, yên tâm đi thôi, chẳng lẽ ngươi còn không tin được ta sao?"

Phương Hướng Minh gương mặt run run mấy cái, đột nhiên xoay người nói với Hứa Hải Phong: " Ta chờ ngươi tại cửa tây, huynh đệ, chúng ta không gặp không tiêu tan."

Dứt lời, hắn lôi kéo Phương Lệnh Đức đi nhanh, chỉ là nhìn bước chân kiên quyết của hắn, trong lòng Hứa Hải Phong hiểu ra, hắn biết nếu hôm nay hắn không chạy thoát, vậy Phương Hướng Minh cũng tuyệt không một mình về Ngọa Long thành.

Nhìn bóng lưng bọn họ biến mất sau đại môn, Hứa Hải Phong hít sâu một hơi, lúc này, trên người hắn cũng không phải gánh vác mỗi tính mạng của riêng hắn, còn có Phương Hướng Minh, tính mạng của vị hán tử nhiệt huyết, cũng đang đeo lên người của hắn.

Hắn tuyệt đối không thể chết ở nơi này.

Hứa Hải Phong thong thả cởi ra vỏ kiếm, Bất Phá thần kiếm, chuôi tuyệt đại danh kiếm này xuất xứ từ một đời tông sư chú kiếm đại sư chế tạo, lại được nhìn thấy ánh mặt trời.

Hắn giơ kiếm ngang ngực, nói: " Tiền bối, mời…"

Ở trong nháy mắt, hắn đã bước chân vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất.

Thành tây, trong một tửu điếm trang trí kim bích huy hoàng, có một vị đại quan nhân bao hết khách phòng nơi lầu hai, nơi đó có hơn mười vị khách không hề nói một lời, những hắc y hán tử mặt lạnh như băng.

Phàm là những vị tiểu nhị ca đi ngang qua tầng lầu này, cũng không tự chủ được mà tim đập nhanh hơn, trở nên thần kinh căng thẳng.

Lý Minh Đường khoanh chân mà ngồi, tùy ý trong thành kêu đánh kêu giết vang đến tận trời, hắn cũng làm như không nghe.


Đột nhiên, hai mắt hắn mở ra, trên mặt có chút biến sắc, thân hình vừa động, không ngờ đã biến mất trên giường.

Trong phòng của hắn, cửa sổ vốn đang đóng chặt đột nhiên mở ra, một vật phẩm thật dài được bao kín gác nơi vách tường đột nhiên biến mất không thấy.

Hầu hài ở cách vách đang mờ mịt vươn đầu ra, gãi gãi da đầu, chiếc đầu linh hoạt chuyển động một chút, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc. Nhưng hắn nhìn trái nhìn phải, thủy chung không có phát hiện gì, nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, lại lần nữa rụt trở về.

Một cửa sổ phía bên phải bị người đẩy ra, ánh mắt Triết Biệt đuổi theo thân ảnh Lý Minh Đường, thẳng đến biến mất không thấy. Đôi mày hắn đang dần dần cau chặt lại.

Tinh thần Hứa Hải Phong lấy bản thân hắn làm trung tâm, hướng chung quanh lan tràn ra, dọc theo đường đi hắn không ngừng cảm nhận được vô số tính mạng đang ba động. Những tính mạng tồn tại trong bụi cỏ nhỏ, có lẽ chính là một con mao trùng, nhưng vô luận là động vật hay là thực vật, vô luận là cường đại hay là yếu nhược, chỉ cần bọn chúng có tồn tại, chỉ cần bọn chúng vẫn sinh sôi không ngừng, Hứa Hải Phong có thể rõ ràng cảm xúc đến.

Dị huyết trong cơ thể lại bắt đầu gia tốc, một cỗ lực lượng vô cùng tận thông qua Tĩnh Tâm Quyết chuyển hóa thành chân khí. Tinh thần hắn không ngừng kéo lên, công lực hắn không ngừng tăng cường, đã siêu việt đỉnh điểm mà trước kia hắn có thể đạt được.

Chỉ có khi sống chết trước mắt mới có thể kích phát tiềm lực bản thân, cũng chỉ có những dũng sĩ kiên nhẫn không nản lòng mới có thể lần lượt thông qua sinh tử rèn luyện mà đặt chân lên đỉnh núi càng thêm hiểm trở.

Chính như những mầm non tưởng muốn phát triển thành đại thụ che trời, chính như những con sư tử nhỏ muốn trở thành vua của muôn thú, bọn chúng tự nhiên phải trải qua gian khổ, chỉ có khi gặp nguy hiểm, mới có thể xuất đầu, mới có thể ngạo khiếu núi rừng.

Hứa Hải Phong lúc này, trên người hắn mang theo tính mạng của Phương Hướng Minh, có chúng nữ trong nhà lo lắng, có tiền đồ của một vạn sĩ tốt Hắc Kỳ quân, có câu phó thác lúc lâm biệt của Phương Lệnh Thiên, đất đai của người Hán chỉ có thể do người Hán làm chủ.

Trách nhiệm chính là áp lực, áp lực lại chính là động lực.

Thời khắc này, hắn đã không còn đường lui về phía sau, có khả năng dựa vào cũng chỉ là chính mình.

Vào giờ khắc này, hắn thuận lợi đột phá tầng thứ bảy Tĩnh Tâm Quyết vẫn luôn bồi hồi trong một năm nay.

Hắn thành công kéo lên cảnh giới tầng thứ tám, trở thành một tuyệt đỉnh cao thủ cấp tông sư thật sự.

Hắn huýt sáo dài một tiếng, thanh âm chấn động cửu thiên.


Ta tự hoành đao hướng trời xanh hét vang, duy chỉ có nam nhi đương tự cường.

Nội viện hoàng cung, Hán Hiền đế mệt mỏi đứng lên khỏi ngai vàng, hắn lắc nhẹ đầu đang muốn chìm vào hôn mê, lảo đảo đi tới gần a Phú hỏi: " Mỡ dầu đã chuẩn bị xong chưa?"

" Hồi hoàng thượng, đã toàn bộ thỏa đáng." A Phú súc người dưới sàn, cung kính hồi đáp.

" Những tần phi trong hậu cung?"

" Nô tài đã tự tác chủ trương, đã đem các nàng đưa vào Dưỡng Tâm Điện."

" Không lọt một ai chứ?"

" Dạ…Hồi hoàng thượng, toàn bộ tần phi không lọt một ai."


Hán Hiền đế xoay đầu qua, lộ ra một tia mỉm cười, nói: " Cũng là ngươi hiểu tâm ý của ta."

A Phúc gục đầu, nói: " Nô tài có thể hầu hạ hoàng thượng, là do phúc phận từ kiếp trước. Nếu…nếu thật sự có kiếp sau, nô tài tất nhiên lại xin hầu hạ hoàng thượng, khi đó, còn thỉnh ngài đừng bỏ qua nô tài."

Hán Hiền đế nặng nề gật đầu, nhất thời nói không ra lời, cả đời này hắn không biết đã nghe qua bao nhiêu lời êm tai siểm nịnh, a dua tâng bốc.

Nếu lời lẽ này đặt ở ngày thường, cũng bất quá như thế, không nhập vào lỗ tai của hắn. Nhưng lúc này hôm nay, lúc này thời khắc, lại làm cho hắn thật sự cảm động.

Hắn hít sâu một hơi, một mảnh hơi nước dâng lên làm tầm mắt của hắn chợt mơ hồ.

Vài tiếng bước chân lục tục truyền vào trong phòng, thanh âm kinh ngạc của a Phú vang lên, hiển nhiên người đến vượt ra ngoài dự liệu của hắn.

Hán Hiền đế lau đi nước mắt, quay đầu nhìn lại. Mặc dù là lúc này, hắn còn có một tia tò mò, tưởng muốn xem là ai có thể làm cho a Phú kinh ngạc như vậy.

" Ngươi…các ngươi…"

Hán Hiền đế nhảy dựng lên khỏi ngai vàng, lớn tiếng kêu lên.

Bọn họ chính là ba vị gia chủ của đương kim tam đại thế gia, ba vị thượng thư đại nhân đương triều.

" Bái kiến hoàng thượng…"

Ba người bọn họ đều nhịp làm ra lễ quân thần.

Hán Hiền đế tiến lên, tự tay nâng bọn họ đứng dậy.

" Chúng thần sợ rằng hoàng thượng trên đường tịch mịch, nên ước hẹn mà đến, làm bạn cùng hoàng thượng." Đường Tông Hàn cười a a nói.

Hán Hiền đế vỗ vỗ tay hắn, tâm tình kích động, nhưng một đời chí tôn, tự có chỗ hơn người, chốc lát sau, liền đã trấn tĩnh xuống tới. Hắn nhìn ba người, cười to nói: " Trẫm sai rồi."

Phương Lệnh Thiên kinh ngạc hỏi: " Hoàng thượng, cái gì sai rồi?"

Hán Hiền đế vuốt râu cười dài, nói: " Trẫm nói sai rồi, là vì việc đắc ý nhất cả đời này của trẫm không phải là toàn diệt Khải Tát nhân tại Lâm Anh thành, mà là…"

Ánh mắt của hắn từ từ đảo qua trên mặt ba vị lão thần cùng lão thái giám a Phú.

" Mà là…Có được mấy vị bằng hữu như các ngươi a."