Ngô vương phủ, đương kim ngũ điện hạ, Lưu Chính Khải được ngự phong Ngô vương đang cầm một mảnh vải trắng, hung hăng ném tới trên mặt đất, giận dữ nói: " Cái gì nhất phẩm cao thủ, đều là một đám thùng cơm."
Trương Tử Hoa nhặt lên mảnh vải trắng trên mặt đất, cẩn thận mở ra xem, bên trên ghi chép Hứa Hải Phong đại phát thần uy, ở ngay trước tiểu Chu sơn đánh bại ba đại cao thủ của Trình gia, trách không được Lưu Chính Khải lại dị thường tức giận như thế.
" Lại nhượng hắn đại xuất danh tiếng, Trình gia không phải được xưng là thực lực cực mạnh trong tứ đại gia tộc hay sao? Như thế nào luôn không chịu nổi một kích." Lưu Chính Khải sắc mặt dữ tợn, làm gì còn nửa điểm ung dung, phong phạm khí độ hiển quý như trước.
Trình gia từ khi xuất hiện một vị cao thủ tuyệt đỉnh cấp tông sư, võ công của thành viên bên trong gia tộc cũng không ngừng phúc độ tăng trưởng. Đặc biệt là số lượng của nhất phẩm cao thủ thật nhiều, ổn định đứng đầu tứ đại thế gia.
Hứa Hải Phong đánh bại Trình Gia Hiếu và Trình Gia Lễ đều là một trong số đó, vận khí của bọn họ không tốt, gặp phải Hứa Hải Phong được chính Thái Ất chân nhân chỉ điểm, đối với Thái Cực thần công lại được thêm một phen thể ngộ.
Nếu không phải được vị Trung Nguyên đệ nhất nhân chỉ điểm, Hứa Hải Phong cũng không có cách nào dưới sự liên hợp của hai đại cao thủ mà có thể sử dụng công phu mượn lực đánh lực xảo diệu đến mức xuất thần nhập hóa tới như vậy.
Chẳng qua, từ sau khi hắn liên tiếp đánh bại ba vị nhất phẩm cao thủ, cũng đại biểu công phu của hắn quả thật đã đạt tới tiêu chuẩn đệ nhất lưu tuổi trẻ đương thời, cho dù là không vận dụng tinh thần lực, thảo nguyên chi lang Lợi Trí cùng Tinh tông truyền nhân Hạ Nhã Quân, cũng bất quá ngang hàng với hắn mà thôi.
Một khi tinh thần lực của hắn khôi phục, vậy lúc đó thật sự sẽ là đệ nhất cao thủ tuổi trẻ đương thời chân chính.
" Tử Hoa, ngươi nói nên làm thế nào mới có thể đưa Hứa Hải Phong vào chỗ chết." Trong giọng nói sâm nghiêm của Lưu Chính Khải hàm chứa một cỗ cừu hận thấu xương.
Trương Tử Hoa nhìn vị điện hạ mình phụ tá hơn mười năm, trong lòng trăm mối cảm xúc, trong mắt lộ ra ý quyết định.
Hắn tiến lên một bước, cung kính quỳ xuống, nói: " Hồi bẩm điện hạ, người này không chết được."
Lưu Chính Khải đầu tiên là ngẩn ra, cơ hồ không dám tin tưởng lỗ tai của mình, kinh ngạc hỏi: " Ngươi vừa nói gì?"
Trương Tử Hoa ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Lưu Chính Khải, không chút chần chờ trả lời: " Thần nói, người này không chết được."
Lưu Chính Khải nhìn hắn, vẻ kinh ngạc trong mắt dần biến mất, thay vào là một tia lẫm lệ sát khí từ từ nảy lên giữa đôi mày, lời của hắn phảng phất như hàn băng ngàn năm, đông cứng lòng người, hắn mỗi chữ mỗi câu gằn hỏi: " Vì…sao…lại…"
Trương Tử Hoa như không chút sợ hãi đối mặt cùng sự giận dữ của Lưu Chính Khải, trong miệng nhanh chóng nói: " Ngày hôm trước hoàng thượng triệu kiến điện hạ, trong lời nói Hung Nô Khải Tát dã tâm bừng bừng, song phương kết minh, ý đồ chiếm đoạt giang sơn Đại Hán ta. Lúc này, thế cục nguy hiểm, thật chưa từng có. Hắc Kỳ quân, lấy danh thiện chiến uy chấn thiên hạ, có thể sử dụng, lấy cự ngoại địch, lại há có thể tự hủy chính mình, cho kẻ địch thừa cơ hội tiến vào."
Hai mắt Lưu Chính Khải chậm rãi nheo lại, có vẻ âm trầm, hắn cười lạnh nói: " Hay cho Trương Tử Hoa, ta luôn nghĩ trong thiên hạ chỉ có ngươi biết chuyện trong lòng ta, cũng không ngờ kẻ ngăn trở ta lại là ngươi, đến tột cùng là ai cho ngươi lá gan như vậy đến ngăn trở cô vương."
Trương Tử Hoa thầm hít sâu một hơi, không vội không chậm nói: " Mười năm trước, điện hạ chỉ có mười lăm tuổi, nhưng thiên tư thông tuệ, khí độ hơn người, lập chí thật xa, đã thấy rõ là một đời minh quân trong tương lai. Vì thế thần đầu thân dưới trướng, chỉ cầu dùng hết sức lực bạc, phụ tá điện hạ đăng cơ, ngày sau tru diệt Hung Nô, cho Đại Hán ta khai cương khoách thổ, thành tựu thiên cổ nghiệp bá."
Hai hàng lông mày của Lưu Chính Khải nhảy nhẹ lên một chút, bị hắn gợi lại trí nhớ ngày xưa, muốn nói lại thôi.
" Nhưng mà, ba năm trước, điện hạ tới Đường phủ gặp qua Đường Nhu Nhi tiểu thư, liền hãm sâu trong ôn nhu nữ nhi hương, không hề nhớ kỹ hoành nguyện từng có ngày trước, làm thần đau lòng vô cùng."
" Nói bậy." Lưu Chính Khải chợt quát: " Cô vương khi nào đã quên lời thề ngày xưa, chỉ cần cô vương đăng cơ làm đế, nhất định sẽ thực hiện lời hứa."
Trương Tử Hoa lạnh lùng cười nói: " Đăng cơ làm đế? Điện hạ vì Đường tiểu thư, tình nguyện tự chặt tay mình, hao tổn triều đình danh tướng, làm như thế thật khiến kẻ khác run rẩy, lại làm sao có thể làm cho hoàng thượng đem ngôi vị chí tôn truyền cho điện hạ?"
" Ngươi…" Lưu Chính Khải nhất thời cứng họng, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, hiển nhiên đã bị tức giận công tâm.
Trương Tử Hoa đối với sự tức giận của hắn làm như không thấy, tiếp tục nói: " Nam phương Trình gia, hai mươi năm trước đột nhiên khuếch trương chung quanh, đến nay đã trở thành độc đại, là ẩn hoạn của triều đình, nếu điện hạ lại nhờ vào bọn họ, chỉ sợ ngày sau dưỡng hổ gây hoạn, thật sự là vô cùng không xong a."
Trên mặt Lưu Chính Khải âm tình bất định, biến ảo khó lường, trong lòng giao chiến mãnh liệt, khó có thể quyết định.
Trương Tử Hoa đột nhiên ném ra một câu nói như thạch phá thiên kinh: " Thần thỉnh điện hạ nghênh thú Thái Tư Bội, nữ nhi của lễ bộ thượng thư Thái Quân Mang làm thái tử phi."
" Cái gì?" Lưu Chính Khải thất thanh kêu lên.
" Thái đại nhân tuy làm người cổ hủ, nhưng chưa bao giờ kết bè kết đảng, từ trước đến giờ trong sạch liêm khiết, kỳ nữ Tư Bội tuy không quốc sắc thiên hương được như Đường Nhu Nhi, nhưng biết thư đạt lễ, đoan trang hào phóng. Chính là người được chọn làm quốc mẫu tốt nhất."
" Câm miệng, chuyện riêng của cô vương, khi nào tới phiên ngươi chen lời." Lưu Chính Khải giận dữ, một cước đá thẳng vào ngực hắn.
Trương Tử Hoa không tránh không né, bị một cước đá té ngã, nhưng hắn lại bò lên, hai đầu gối lết tới trước mặt Lưu Chính Khải, không để ý một vòi máu tươi tràn ra nơi khóe miệng, hắn kiên trì nói: " Quốc nạn đang tới, nếu điện hạ lại trầm nịch với tư tình nhi nữ, sẽ hối không kịp nữa."
" Đinh…" Một tiếng thanh thúy, Lưu Chính Khải rút ra bảo kiếm tùy thân, chỉ vào Trương Tử Hoa nói: " Ngươi nhiều lần kháng cự tâm ý của cô vương, chẳng lẽ tưởng rằng cô vương không dám giết ngươi sao?"
Trên mặt Trương Tử Hoa đỏ rực như sóng triều bừng bừng, ánh mắt của hắn tràn ngập sự kiên quyết không hề hối hận: " Cổ nhân nói: Hồng nhan họa thủy, thỉnh điện hạ vì quốc kế, vì ngàn vạn lần con dân của Đại Hán, nghĩ lại mà làm."
Lưu Chính Khải bị ánh mắt của hắn làm tâm loạn như ma, chỉ cảm thấy không chịu nổi, thẹn quá thành giận, liền một kiếm chém xuống.
Trương Tử Hoa trợn tròn hai mắt, nhìn bảo kiếm ngân quang lòe lòe càng lúc càng lớn trong đôi mắt mình, trong tim của hắn không sợ không vui, chỉ còn lại một mảnh bi ai.
Lưu Chính Khải vừa bổ xuống một kiếm, phảng phất như tâm tình phản đối bên trong nội tâm chiếm được đường phát tiết, vừa đi không về.
Thần trí của hắn lập tức khôi phục, nhưng một kiếm này vô luận thế nào cũng không thu lại được nữa. Cũng may một tia linh trí giúp hắn ở thời khắc cuối cùng nghiêng đường chém của bảo kiếm sang một bên.
Hàn quang hiện lên, ngay khuỷu tay phải của Trương Tử Hoa lập tức bị chém đứt, máu tuôn như suối.
Gương mặt của Trương Tử Hoa lập tức trở nên dữ tợn đáng sợ, hắn cũng không hề nhìn đến cánh tay đã bị chém đứt, chỉ là gian nan từ trong hàm răng thốt ra hai từ: " Tam…tư…" ( suy nghĩ lại)
" Đinh quang…" Bảo kiếm dính đầy máu tươi thất thủ rơi xuống đất.
Lưu Chính Khải bước nhanh tới, cũng không mang đến máu tươi đầy người Trương Tử Hoa, ôm hắn vào lòng, xé áo, liều mạng đặt lên vết thương hắn, đồng thời kiệt lực hét lớn: " Người đâu…"
Vài tên hộ vệ nghe tiếng tràn vào, nhìn thấy Lưu Chính Khải đầy người nhiễm máu, đều kinh hãi thất sắc.
Lúc này thần trí Lưu Chính Khải khôi phục tỉnh táo, lập tức hiện ra một mặt anh danh quả quyết của hắn. Hắn chỉ vào một người nói: " Lập tức cầm máu cho Tử Hoa."
Người nọ là Lưu Hoa Lương, tổng quản hộ vệ trong vương phủ của Lưu Chính Khải, nghe vậy lập tức tiến lên, điểm lên mấy huyệt đạo trên cánh tay Trương Tử Hoa, lập tức máu liền chảy chậm lại. Hắn móc ra một bao kim sang dược, rắc lên vết thương, máu tươi liền ngừng chảy.
" Truyền Hồ thái y, nhanh." Lưu Chính Khải hạ lệnh. truyện được lấy tại Đọc Truyện
Chốc lát sau, Hồ thái y được quân sĩ Ngô vương phủ dẫn tới, xuất hiện trước giường Trương Tử Hoa.
Đợi Hồ thái y chẩn đoán xong, Lưu Chính Khải vội vàng hỏi: " Tình huống Tử Hoa như thế nào?"
Hồ thái y cúi đầu nói: " Trương tiên sinh mất máu quá nhiều, lại lúc này tâm nóng khí táo, nên hôn mê bất tỉnh, nếu ngày mai còn chưa thể tỉnh lại, chỉ sợ…"
Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn vẻ mặt âm ế của ngũ điện hạ, một câu nói lập tức ngưng bặt, trong lòng phát lạnh, không dám nói hết lời.
Lưu Chính Khải phất mạnh tay áo, đi nhanh vào phòng trong, phất tay cho chúng nô bộc ra ngoài.
Hắn đi tới trước giường nhìn lại, hai mắt Trương Tử Hoa nhắm nghiền, một đôi mày nhíu chặt lại, cơ mặt thỉnh thoảng co quắp vài cái, hiển nhiên trong lúc hôn mê cũng phải chịu sự khổ đau thật lớn.
Đầu mũi Lưu Chính Khải đau xót, trăm mối cảm xúc, nhấc lên vạt áo, liền quỳ gối ngay trước giường, chậm rãi nói: " Tiên sinh xích đảm trung tâm, từng từ huyết lệ, do Chính Khải không biết tốt xấu, lại làm tiên sinh bị thương nặng tới như vậy, thật đúng là không mặt mũi nào, hổ thẹn với tiên sinh."
Hắn hít sâu một hơi, trong ánh mắt lộ ra một tia quyết định cùng thống khổ, trầm giọng nói: " Cô vương đã quyết định, ngay bây giờ sẽ tiến cung gặp phụ hoàng, cầu ông ấy hạ chỉ tứ hôn, nghênh thú Thái gia tiểu thư qua cửa. Tiên sinh cũng phải thực hiện lời hứa ngày xưa, phụ tá cô vương nhất thống thiên hạ, không thể rút tay mà đi như thế."
Phảng phất như nghe được lời hứa hẹn của Lưu Chính Khải, đôi mày rậm của Trương Tử Hoa trong cơn hôn mê như kỳ tích liền giãn ra, tiếng hô hấp đang dồn dập cũng từ từ ổn định.
Lưu Chính Khải vừa vui vừa sợ nhìn vị thủ hạ trung tâm, nói: " Cô vương xin thề, chỉ cần tiên sinh có thể tỉnh lại trợ giúp cô vương, cô vương sẽ không phụ lòng tiên sinh kỳ vọng."
Khóe mắt Trương Tử Hoa lại run run, hai hàng nước mắt lại tuôn xuống.
Lưu Chính Khải vui mừng, lau nước mắt cho hắn, nói: " Tiên sinh an tâm tu dưỡng, việc này không nên chậm trễ, cô vương cũng nên tiến cung diện thánh."
" Điện hạ…" Thanh âm suy yếu từ sau lưng vang lên.
Lưu Chính Khải xoay người, nhìn Trương Tử Hoa đang suy yếu không chịu nổi, chỉ nghe hắn gian nan nói: " Quân tử báo thù, mười năm không muộn…"
Khóe mắt không tự chủ nhảy lên một chút, chốc lát sau, Lưu Chính Khải trầm giọng nói: " Cô vương thụ giáo."
Lưu Chính Khải ra khỏi phòng, nhìn Hồ thái y nói: " Tử Hoa tiên sinh đã tỉnh."
Hồ thái y " a" một tiếng, đi vào trong, một lát sắc mặt vui mừng đi ra, nhìn Lưu Chính Khải nói: " Điện hạ thần nhân, như vậy Trương tiên sinh được cứu rồi."
" Hồ thái y."
" Thần tại."
" Ngươi ở tạm trong vương phủ cô vương, toàn tâm chiếu cố Tử Hoa tiên sinh. Đợi khi hắn khang phục, vật gì trong phủ cô vương, ngươi cứ việc lấy." Lưu Chính Khải hứa hẹn.
Hồ thái y vui mừng, vội vàng dập đầu nói: " Thần đa tạ điện hạ."
Sắc mặt Lưu Chính Khải căng thẳng, giọng nói chuyển lạnh: " Nếu ngươi không tận chức thủ, để Tử Hoa tiên sinh có chuyện, vậy ngươi tự mình cắt đầu, cô vương diệt cả nhà ngươi."
Hồ thái y không tự chủ được rùng mình một cái, thấp giọng nói: " Thần sẽ tận tâm tận lực, không dám có chút chậm trễ."
Lưu Chính Khải nhìn hắn thật sâu, không hề nói thêm, quay đầu nhìn Lưu Hoa Lương nói: " Thay quần áo chuẩn bị ngựa, cô vương muốn vào cung diện thánh."