Thương Thiên Phách Huyết

CHƯƠNG 128: TƯƠNG YÊU




" Khái…" Thân thể mập mạp của Đường Tông Hàn gian nan cựa quậy trên lưng ngựa, hắn chần chờ chốc lát, rốt cục dùng giọng hòa ái nói: " Lão phu làm lớn, kêu một tiếng hiền chất."

Câu nói của cha vợ tương lai, Hứa Hải Phong cũng không dám chậm trễ: " Ngài lão khách khí, trực tiếp gọi tên tiểu tướng là Hứa Phong là được."

Ở trong lòng hắn lại nghĩ, nếu ngươi gọi ta là hiền tế, ta sẽ càng thêm cao hứng.

Đường Tông Hàn thoáng động khóe môi, hỏi: " Hôm nay lão phu đến đây, là muốn hỏi một chút, hiền chất có từng gặp qua tiểu nữ Nhu nhi?"

Hứa Hải Phong thầm nghĩ chính chủ quả nhiên đã tới, hắn ngẩng đầu lên, gặp hai mắt Đường Tông Hàn, không khỏi rất kỳ quái.

Nghe khẩu khí của hắn, tựa hồ phi thường bất mãn việc của mình và Đường Nhu Nhi, nhưng linh giác của Hứa Hải Phong lại rõ ràng nói cho hắn, trong lòng vị lão nhân này cũng không có tâm tình lo lắng, phản đối hay phẫn nộ. Tựa hồ còn có chút vui vẻ hoan khoái, như thật yên tâm buông xuống một tảng đá lớn, loại cảm giác quái dị này làm cho hắn có chút ngạc nhiên.

Hứa Hải Phong thản nhiên thừa nhận, nói: " Nhu nhi đang ở chung xe với chuyết kinh(vợ) tiểu tướng, nếu đại nhân muốn gặp nàng, xin cho mạt tướng đi gọi đến."

Đường Tông Hàn chưa mở miệng, Phương Lệnh Đức đã không chờ đợi được nói: " Còn có Doanh nhi? Cùng kêu ra đi."

Hứa Hải Phong đang muốn trả lời, đột nhiên nghe được làn gió thơm thổi qua sau lưng, lập tức cười nói: " Không cần tiểu chất thúc giục, các nàng đã tới."

Quả nhiên, Đường Nhu Nhi cùng Phương Doanh Anh hai người cầm tay nhau, chậm rãi đi tới trước mặt nhị lão, đồng thời hành lễ.

Đám người Tô Xuân Vĩ vốn nghĩ muốn tiến lên làm lễ ra mắt, nhưng chứng kiến cảnh này, lập tức thắng ngựa dừng lại.

Nhị lão phân biệt lôi kéo hai vị thiếu nữ quốc sắc thiên hương, trong khoảng thời gian ngắn quả thật không còn chuyện gì để nói. Ngay cả trong lòng bọn họ có bất mãn, cũng không thể huấn trách ngay chỗ này.

Huống chi với sự sủng ái trong nhà đối với nhị nữ, bọn họ thật đúng là cũng không đành tâm lên tiếng.

Hôm nay bọn họ cũng biết rõ nhị nữ rời nhà trốn đi, chính vì người nào. Nếu Hứa Hải Phong chỉ là một vô danh tiểu tốt, nhị lão đương nhiên là không đáp ứng, buông lời ngăn trở.

Nhưng hôm nay danh tiếng Hắc Kỳ quân như mặt trời giữa trưa, đánh một trận tại thảo nguyên, được xưng là thiên hạ đệ nhất cường binh. Mặc cho ai cũng không dám lại tồn tại chút lòng khinh thường nào.

Đường Tông Hàn lôi kéo tay nữ nhi, trong lòng vô cùng cảm xúc, chính mình có được năm đứa con gái, bốn người đã xuất giá, đứa con gái cuối cùng này xem ra cũng không giữ được bao lâu.

" Nhu nhi, trước cùng cha trở về đi thôi." Đường Tông Hàn mỉm cười nói.

Đường Nhu Nhi liếc mắt nhìn Hứa Hải Phong, thấy hắn mỉm cười gật đầu, lúc này mới vui mừng nói: " Dạ được, phụ thân, nữ nhi cũng nhớ cha lắm."



Sau đó quay đầu nhìn Phương Doanh Anh nói: " Doanh muội, buổi tối tỷ đến thăm muội."

Cử động này của nàng đương nhiên không thể gạt được hai vị lão nhân lão gian cự hoạt, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến, rốt cục ngươi đi thăm tỷ muội của mình hay là đi gặp tình lang a.

Dưới đáy lòng Đường Tông Hàn lại càng nổi lên một trận bất đắc dĩ, thầm than con gái lớn không thể lưu giữ lâu a.

Trước khi Đường Nhu Nhi rời đi, nhìn Hứa Hải Phong cười ngọt ngào, theo sau giục ngựa đi xa. Thân hình phong tư trác tuyệt của nàng từ từ biến mất trong tầm mắt mọi người.

Mà trước khi Đường Tông Hàn đi, lại len lén hướng Hứa Hải Phong giơ lên ngón tay cái. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL

Động tác này làm cho Hứa Hải Phong thật là khó hiểu, lão nhân này ngoài mặt đối với mình không lạnh không nhạt, phảng phất như không xem mình vào đâu, nhưng động tác sau lưng lại hoàn toàn trái ngược, chẳng lẽ có điều gì khó nói.


Ánh mắt của hắn nhìn qua Phương Lệnh Đức. Người sau tự nhiên thấy được thủ thế của Đường Tông Hàn, mỉm cười nói: " Hiền chất, ta giới thiệu một người cho ngươi."

Hắn chỉ vào một vị văn sĩ trung niên ở phía sau, nói: " Vị này là Trương Tử Hoa Trương tiên sinh, chính là thủ tịch mưu sĩ trong phủ Ngô vương."

Hứa Hải Phong lập tức chợt hiểu ra, vì sao Đường Tông Hàn lại có biểu hiện kỳ quái như thế, nguyên lai là có tai mắt của ngũ điện hạ ở bên cạnh, hắn không muốn trở mặt, không thể làm gì khác hơn là đóng kịch một phen.

Hình dạng Trương Tử Hoa thanh gầy, khuôn mặt cũng thế, chỉ là ba chòm râu dài theo gió phiêu lãng, rất có vài phần vị đạo tiên phong đạo cốt.

" Mạt tướng Hứa Hải Phong, ra mắt Trương tiên sinh." Hứa Hải Phong vẫn ngồi trên lưng ngựa hành lễ nói.

Trương Tử Hoa cũng hành lễ, vẻ mặt khâm phục nói: " Đại danh tướng quân uy chấn thiên hạ, tiểu sinh có thể ngay mặt bái kiến, thật sự là tam sinh hữu hạnh."

Hứa Hải Phong có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, nghĩ không ra hắn lại dễ nói chuyện như vậy, chỉ là trong linh giác mơ hồ có chút không đúng. Cẩn thận quan sát, chỉ thấy trong đôi mắt hắn hiện lên vẻ sắc bén chợt lóe rồi mất, lập tức biết người này tâm cơ sâu nặng, tuyệt đối chính là tiếu diện hổ( gương mặt cười của cọp) điển hình, ngày sau nhất định phải đề phòng.

" Tiểu sinh phụng mệnh ngũ điện hạ, đặc biệt đến đưa lên thiếp mời cho tướng quân, còn thỉnh tướng quân có thể đến dự tiệc." Trương Tử Hoa từ trong lòng móc ra một thiếp đỏ, hai tay cung kính đưa lên.

Hứa Hải Phong mỉm cười, tiếp nhận lật ra, bên trong viết tối nay thỉnh hắn đến Ngô vương phủ dùng cơm.

Tuy biết bữa cơm này tuyệt đối không thể ăn, nhưng Hứa Hải Phong lại không thèm để ý chút nào đem thiệp nhận lấy, nói: " Còn thỉnh tiên sinh chuyển cáo Ngô vương điện hạ, đêm nay mạt tướng nhất định đúng giờ phó ước."

Trương Tử Hoa cười nói: " Tiểu sinh đã biết tướng quân hào dũng hơn người, không giống tầm thường. Đã như vậy, điện hạ cùng tiểu sinh sẽ ở lại Ngô vương phủ xin đợi đại giá quang lâm."


Phương Doanh Anh nhìn đoàn người của Trương Tử Hoa đi xa hừ một tiếng, nhăn chiếc mũi đáng yêu, hỏi: " Đại ca, chẳng lẽ huynh không biết bọn họ không có lòng hảo tâm gì sao? Sao lại tùy tiện đáp ứng như thế?"

Hứa Hải Phong nhàn nhạt cười nói: " Doanh nhi chớ có lo lắng, nơi này là kinh sư trọng địa, lá gan của Ngô vương có lớn, cũng không dám quang minh chính đại đối phó ta đêm nay. Huống chi, việc này sớm muộn gì cũng phải có kết thúc, thì giải quyết ngay hôm nay cũng tốt."

Trong ngữ khí của hắn tiết lộ ra lòng tự tin cường đại, tựa hồ cũng không đem ngũ điện hạ để vào trong lòng.

" Dù thế nào, đại ca cũng phải nên cẩn thận." Phương Doanh Anh vẫn lo lắng nói, đột nhiên hai mắt sáng ngời, chân mày nhướng lên, kêu to: " Không bằng đêm nay muội cùng huynh đi là được."

" Hồ đồ." Phương Lệnh Đức nhẹ giọng quát mắng: " Ngươi còn nên lo lắng chuyện gặp cha ngươi đi, liên tiếp cãi lại ba đạo lệnh phù của ông ấy, thủy chung không chịu về nhà, lão đại tức giận không nhỏ đâu."

Gương mặt Phương Doanh Anh thoáng biến đổi, lập tức nhíu mày không nói.

Duy chỉ Hứa Hải Phong lại phát giác được trong mắt lão nhân này hiện lên vẻ đắc ý. Trong lòng hiểu rõ, Phương Lệnh Thiên là nhân vật ra sao, nếu thật sự là muốn bắt nữ nhi trở về, chỉ bằng Phương Doanh Anh lại dám kháng lệnh không nghe.

Nếu Phương Doanh Anh vẫn có thể ở lại bắc cương tiêu diêu tự tại, vậy chính là nói hắn cũng không có thật sự tức giận, nhiều nhất chỉ là mượn cơ hội đe dọa vị đại tiểu thư vô pháp vô thiên này một chút, để cho nàng thu liễm một chút mà thôi.

Phương Doanh Anh suy nghĩ một lát, đột nhiên cười nói: " Bất kể, nhiều nhất là lát nữa ta không về nhà, trực tiếp đi tìm bà ngoại, nói cho bà là phụ thân không cho ta ra ngoài."

Gương mặt già nua của Phương Lệnh Đức trong nháy mắt trở nên cực kỳ thú vị, hắn vội vàng trấn an nói: " Được rồi, tiểu bà cô, nếu thật sự kinh động cô cô, Phương gia chúng ta còn không ngất trời."

Phương Doanh Anh đắc ý nhếch lên cái miệng nhỏ nhắn, nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Hứa Hải Phong, giải thích: " Bà ngoại của Doanh nhi là thân cô cô của phụ thân, mà tam huynh đệ của phụ thân đều là do lão nhân gia nuôi dưỡng từ nhỏ."

Nguyên lai là đời trước của Phương gia, vào lúc cùng Hung Nô kịch chiến, nam đinh trực hệ Phương gia chết trận sa trường rất nhiều, da ngựa bọc thây.


Cô cô của Phương Lệnh Thiên tuy là một giới nữ lưu, nhưng lại động thân ra mặt, lúc Phương Lệnh Thiên còn nhỏ, đã ra mặt giải quyết chuyện của Phương gia, bảo vệ danh dự mấy trăm năm cho Phương gia không hề suy tàn.

Mặc dù sau khi Phương Lệnh Thiên trưởng thành, bà liền lập tức thoái ẩn rút lui, không hề hỏi qua thế sự, nhưng Phương gia trên dưới đều vô cùng cảm ân, đều đối với bà vô cùng cung kính, không hề dám chút chậm trễ.

Ở đời sau của Phương Lệnh Thiên huynh đệ, chỉ có một nữ nhi bảo bối như Phương Doanh Anh, vì thế Phương lão thái thái đối với nàng xem như tâm can bảo bối, nếu không phải ánh trăng trên bầu trời quá cao xa, chỉ sợ cũng chịu hái xuống cho nàng làm món đồ chơi.

Lúc này, Phương Doanh Anh mang vị lão nhân gia này ra mặt, Phương Lệnh Đức không thể làm gì khác hơn là cam bái hạ phong, không lời chỉ trích.

Phương Doanh Anh cười khúc khích, từ trong lòng lấy ra một phong thư đưa cho Phương Lệnh Đức nói: " Đây là thư tam thúc muốn con chuyển giao cho cha và nhị thúc, nhị thúc xem trước đi."


Phương Lệnh Đức mở thư, nhìn một lần, lộ ra vẻ mặt không thể tin. Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hứa Hải Phong đang thản nhiên bên cạnh, lại đem bức thư trong tay cẩn thận xem lại một lần, rốt cục thở dài nói: " Hiền chất a hiền chất, ngươi thật đúng là không sao hiểu rõ, một lần kinh người a."

Phương Doanh Anh đoạt lấy bức thư trong tay hắn, vội vã xem một lần: " Oa" một tiếng, kinh hô: " Đại ca, huynh thật sự…"

" Im miệng." Phương Lệnh Đức lớn tiếng trách mắng một câu.

Phương Doanh Anh che lại miệng, cũng không tức giận, chỉ nghịch ngợm ói ra đầu lưỡi diễm lệ, nói: " Ta đi nói cho Nhã Quân tỷ tỷ."

Nói xong, nhanh như chớp biến mất.

" Nha đầu này…" Phương Lệnh Đức ứng phó không kịp, vừa không lưu tâm đã bị nàng bỏ chạy, ở phía sau lắc đầu thở dài nói: " Hoàn hảo cùng nàng ý hợp tâm đầu chính là hiền chất, nếu không lão phu thật đúng là lo lắng khi nàng xuất giá."

Nguyên lai Phương Lệnh Thần đem chuyện Hứa Hải Phong đột phá cực hạn, lĩnh ngộ lực lượng tinh thần viết trong thư, việc này đối với Phương gia mà nói quan hệ trọng đại, cho nên mới muốn Phương Doanh Anh giữ bí mật, không thể sơ xuất.

" Vốn lão phu còn có chút lo lắng, chẳng qua hôm nay mới biết được hiền chất mỗi lần đều có thể làm người kinh ngạc, người thường không thể so sánh. Chúng ta đúng là lo lắng vô ích." Phương Lệnh Đức than thở.

" Lời của nhị thúc là ý tứ ra sao?" Hứa Hải Phong kinh ngạc hỏi.

" Còn nhớ rõ Trình Anh Đào hay không?"

Hứa Hải Phong vui vẻ cười nói: " Làm sao mà không nhớ rõ chứ."

Lúc vào điện thí, đánh bại vị đệ nhất cao thủ trong lứa tuổi trẻ của Trình gia, mới làm cho hắn có thể đăng lên vị trí võ trạng nguyên, đây là một bước ngoặc trong cuộc đời Hứa Hải Phong, tự nhiên sẽ không thể quên.

" Người này bại dưới tay ngươi, liền bế quan khổ tu, xuất quan một tháng trước, lại đột phá, đặt chân vào nhất phẩm hàng ngũ, trở thành vị nhất phẩm cao thủ thứ hai sau Hướng Minh hiền chất của tứ đại thế gia. Thả ra lời nhắn, muốn lại cùng ngươi ganh đua cao thấp."

" Nhất phẩm?" Hứa Hải Phong đùa cợt: " Nếu hắn lại muốn tự rước lấy nhục, tiểu chất sẽ thành toàn cho hắn là được."

Phương Lệnh Đức cười to nói: " Vốn lão phu cũng tưởng rằng nhất phẩm là giỏi nhất, nhưng hiện tại, ha ha…"

Hắn thoải mái cười to, ý tứ trong ngữ khí người xung quanh đều biết.