Chương 46 Đoạt Xá
Nguyên Thiên Y lấy tay ôm đầu rồi nhanh chóng lui lại phía sau, trong đầu hắn hiện tại đang rất hỗn loạn, một đám hắc khí đang chậm rãi tiến lại tâm hồ của hắn.
Hắc khí nhanh chóng phình to định bao bọc lấy tâm hồ của hắn rồi một ngụm nuốt hết.
Dù đã thử rất nhiều cách nhưng hắc khí không thể nào thôn phệ hết được vì tâm hồ của hắn rất kì dị, không phải hình ảnh một tiểu nhân bình thường, tuy nói tâm hồ của mỗi người mỗi khác nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy tâm hồ như vậy.
Một tấm kính đang hiển hiện trước mắt hắn, tấm kính ấy không phản chiếu lấy hình ảnh của hắc khí mà nó phản chiếu hình ảnh của Nguyên Thiên Y.
Tấm kính dần dần xuất hiện vết nứt, vết nứt từ từ lan rộng ra tràn ngập tấm kính sao đó có thân ảnh như Nguyên Thiên Y mặc một bộ quần áo màu đen chậm rãi đi đến tháo dỡ từng miếng vỡ trên tấm kính, khi tháo được một nữa thì Nguyên Thiên Y biến mất, thay vào đó là một Nguyên Thiên Y khác với ban nãy, lần này hắn mặt một bộ quần áo màu trắng hắn lấy từng mãnh vở rơi trên đất chấp vá từng mảnh vở của tấm kính lại.
Hắc khí giờ đây lâm vào hoảng loạn nó không biết làm sao cho phải, nó không phân biệt được cái nào mới là tâm hồ chân chính, là tên áo đen hay tên áo trắng cũng có thể là tấm kính, nó không đủ sức để mà một ngụm nuốt hết cả ba nên chỉ có thể bám lên một trong ba, sao một hồi phân vân thì nó bám lên người áo đen, rồi ra sức phá vỡ tấm kính nhưng bị tên áo trắng ngăn cản.
Nguyên Thiên Y cơn đau đầu liên tiếp truyền đến, hắn cố gắng hết sức để lui ra phủ thành chủ, một bên chạy một bên cố gắng cũng cố tâm hồ để không bị đối phương thôn phệ.
Hắc khí liên tục mê hoặc hắn bằng những lời nói thấm thía:
"Phản kháng cũng vô ít, không bằng thuận theo tự nhiên mà giao cơ thể này cho ta, để một lần nữa ta quân lâm đại địa, thần quốc mộc lên khắp nơi, lúc đó ngươi hưởng lợi nhiều nhất là ngươi, ngươi chỉ cần giao cơ thể ra cho ta rồi nằm chờ hưởng phúc mà thôi.
Nguyên Thiên Y phong bế thính giác đối với tâm hồ, hắn kiên quyết không nghe lời dụ hoặc của đối phương mà cố gắng trấn áp đối phương, hắn đang cố gắng tiếp sức cho tên áo trắng để hắn tăng nhanh tốc độ đấp nặng tấm kính, rồi trấn áp tên áo đen.
Trường hợp tương tự diễn ra trong tâm hồ của lão giả cùng quái nhân, người kiên trì không nổi đầu tiên là quái nhân, hắn rất nhanh bị hắc khí bao trùm tâm hồ vô lực phản kháng.
Sao khi hoàn toàn thôn phệ tâm hồ của quái nhân thì rất nhanh hắc khí làm chủ được cơ thể, hắn thôn phệ tâm hồ của quái nhân cũng như kí ức của hắn, nên những khuất nhục quái nhân nhận được thì điệp gia lên lý trí của hắc khí, làm cho hắn cảm thấy đó là những gì mình đã trải qua nên đối với lão giả hận thấu xương tủy.
Khi hắn định t·ấn c·ông lão giả nhầm kết liễu đối phương thì, lão giả bất chợt mở mắt ra, cơ thể hắn không còn dẫy giụa nữa mà àn toàn bị hắc khí thôn phệ.
Quái nhân chỉ có thể thu tay lại và nhanh chóng lao đi, vì hiện tại hắn không phải là đối thủ của đối phương, cộng thêm cơ thể này vẫn còn dính lấy một khế ước nô bộc vẫn chưa phá giải.
Tuy khế ước nhấm ngay tâm hồ, nhưng vẫn có một bộ phận dính lên thân thể, nhầm đề phòng những trường hợp bị đoạt xá và nhanh chóng phản chủ.
Quái nhân nhanh chóng lao đi rồi bận rộn nội thị tự thân phá giải khế ước còn xót trên cơ thể, lão giả định đuổi theo thì đột ngột dừng lại thân hình, hắn cảnh giác nhìn về phía t·hi t·hể của đạo sĩ.
Chỉ thấy đạo sĩ vốn đ·ã c·hết kia bất đầu động đậy, đầu tiên là các ngón tay sao đó là chân, dù là đang nầm nhưng hay cân hắn từ duổi thẳng chuyển xang đứng lên, tiếp đó là thân thể hắn đang nằm sắp kia nương theo đôi chân kia mà đứng thẳng lên.
Hắn nhìn về phía lão giả bằng đôi mắt vô thần miệng thì lẩm bẩm:
"Mai mắn không quá muộn, nếu chậm chút nữa thân thể này không dùng được rồi."
Lão giả cảnh giác lui về phía sau, hắn cảm thấy bản thân hiện tại đánh không lại đối phương, dù sao hai bộ thân thể này trên lệch nhau một tiểu cảnh giới, một cái tầng tám cùng một cái tầng chín.
Dù có phụ trợ pháp bào hắn vẫn không nắm chắc đ·ánh c·hết được đối phương, nên hắn quyết định lui lại nhanh chóng, rút lui là điều cần thiết ngay lúc này.
Đạo sĩ đứng tại chổ không có đuổi theo, hắn mắt thấy nhìn lão giả đi xa thì mới thể nhẹ một hơi.
Tuy cùng là hắc khí nhưng bọn hắn không hoàn toàn cùng một trận doanh, nếu muốn nhanh chóng trưởng thành cách nhanh nhất là thôn phệ lẫn nhau, nhưng hắn không làm thế vì hiện tại vẫn còn một ải mà bọn hắn chưa vượt qua.
Ngoài thành, Ngọc Cảnh Long bóp chỉ tính toán, khi thấy thời cơ thích hợp thì quay sang nói với Nham Vô Thứu:
"Có thể hành động rồi."
Nham Vô Thứu rật đầu tán thành, hắn phất tay ra lệnh cho toàn bộ thành viên trong tông môn:
"Mau chặn cửa thành cùng những vết nứt xung quanh, người ra khỏi thành toàn bộ g·iết."
Theo sát đó là tiếng ra lệnh của Ngọc Cảnh Long, sao khi ra lệnh xong thì bọn hắn đứng tại nguyên chổ, mà quan sát đồng môn hành động.
Nguyên Thiên Y khi đi đến gần cổng thành, chứng kiến rất nhiều người đang bị tu sĩ của danh môn đại phái tàn sát, thì âm thầm cảnh giác, hắn không gấp ráp rời đi mà lui lại quan sát.
Hắn thấy những người bị tàn sát, toàn bộ đều hoảng loạn dị thường, bọn hắn như mất đi lí trí mà điên cuồng lao ra khỏi thành, nhưng bị những tu sĩ đứng trước cổng thành kia vô tình tàn sát.
Những tu sĩ cấp thấp ra tay đã như vậy nếu hai tên kia mà ra tay nữa thì không người có thể sống, hắn cảm thấy đường này không thể nên nhanh chóng rút lui.
Hắn đi dọc theo kết giới của thần thành với hy vọng tìm ra một chút kẻ hở để tránh hoạ sát thân, hắn cũng đang âm thầm quan sát hắc khí kia, nó đang cố gắng thôn phệ lấy tâm hồ của bản thân nên không thể để cho nó toại nguyện.
Do vào tâm hồ nên có thể làm một số thứ mà ngoại giới không thể làm được, mọi thứ nơi đây được quyết định bởi ý trí nên có thể nói khi vào tâm hồ không khác nào thần linh toạ trấn thần thành, thánh nhân chưởng quản tiểu thiên địa.
Điều cần làm bây giờ là phong ấn hắc khí lại, nhưng nang đề là hắn không biết chút thuật phong ấn nào nên phải tự suy diễn ra, nhưng mai mắn là tâm hồ của hắn xem như là một thuật phong ấn nên có chút dẫn dắt.
Hắn cẩn thận tróc bong hắc khí ra khỏi người áo đen, rồi trong tay thôi diễn hai điểm tròn một trắng một đen chậm rãi xoay tròn, đánh về phía hắc khí, dù đã kịch liệt phản kháng nhưng hắc khí vẫn bị hai điểm đen trắng đó chấn áp, hai chấm đen trắng đại diện cho người áo đen và người áo trắng, một bên cố gắng tháo gở bên còn lại thì gia cố, mỗt lần phá rồi lại lập làm cho phong ấn chắc hơn một tầng.
Nhiều lần cố gắng xong phá kết giới nhưng vẫn thất bại, hắc khí chỉ có thể an ổn lại, nó không từ bỏ ý đồ mà liên tục rào thét, đôi khi lời nói đầy dụ hoặc nhưng đáng tiếc là Nguyên Thiên Y đã phong bế thính giác nên không thể nghe thấy.
Nó vẫn không từ bỏ mà âm thầm lên kế hoạch, sao nhiều lần quan sát thì nó thấy được phong ấn rất lỏng lẻo, không phải loại mà chỉ cần đụng là vỡ, nó như kiểu cấu chút thì dễ dàng nhưng chất liệu tốt, nhiều lần quan sát thì nó nhìn ra chút kẻ hở nên âm thầm phá giải cấu trúc với ý đồ phá bỏ phong ấn.
Do là trong tâm hồ nên Nguyên Thiên Y mới có thể nhẹ nhàng tạo ra một phong ấn như vậy, nếu ở ngoại giới hắn muốn tạo ra một phong ấn tương tự thì còn cần học tập rất nhiều mới có thể làm được.