Chương 17:Kẻ Hở Mà Vào.
Nguyên Thiên Y chỉ lắc đầu không nói, không biết hắn đang suy nghĩ gì chỉ thấy hắn trầm ngâm nhìn về phía hai nhóm người liên tục cải nhau.
Phú Đức dẫn đầu thúc đẩy những người khác, nhanh chóng lên đường."
" Tất cả các ngươi nhanh chân lên, kẻ bị tuột phía sau bị bỏ lại, chuẩn bị làm mòi cho thú dữ đi."
Lưu Thi Hưu đi nhanh về phía trước lấy tay chỉ thẳng mặt Phú Đức:
"Các ngươi việc gì phải đi nhanh như vậy, không thấy rất nhiều người bị bỏ lại phía sao hả"
Phú Đức khuôn mặt tức giận lấy tay túm lấy cổ áo của Lưu Thi Hưu giơ lên cao, làm cho đối phương phải nhón chân lên mới có thở được, hai tay nắm trặc tay của Phú Đức liên tục cọ quậy.
"Ngươi làm việc cứ như đàn bà vậy tên ảo lả, bọn họ có bị để lại phía sau thì cứ mặc họ, già cả hết rồi sống không được bao lâu"
Phú Đức nhìn thẳng vào hai mắt của Lưu Thi Hưu, khi đối phương nhìn thấy đôi mắt như hổ rình mồi kia nội tâm phát lạnh, Phú Đức lạnh giọng nói:
"Ngươi nghĩ xem tại sao ta phải dẫn theo bọn hắn, chỉ làm vướng tay chân mà thôi."
Lưu Thi Hưu kiệt lực phản đối:
"Dù sao cũng là con người với nhau, lúc hoạn nạn giúp đỡ nhau một chút không được hay sao?"
Phú Đức liên tiếp cười to, giờ đây hắn hoàn toàn nhìn ra đối phương là cái kẻ ngu, trong tình cảnh như vậy mà còn lo lắng cho kẻ khác, còn bản thân mình thì lo chưa xong.
Nguyên Thiên Y đứng từ xa quan sát hết thảy, hắn chỉ thất vọng lắc đầu với tình cảnh trước mắt.
Cải nhau không chỉ không dừng lại mà còn không ngừng mở rộng, có không ít người đả động thủ động cước, xô xát xảy ra khi kết thúc không ít kẻ b·ị t·hương, do vụ cải nhau này mà thời gian bị trì hoãn đi rất nhiều.
Tệ hại hơn hết là trời lại mưa, ban đầu cơn mưa không lớn nó chỉ rơi lả tả như mưa rào, từ từ hạt mưa nặng dần thậm chí khi da thịt tiếp xúc còn cảm thấy cơn đau rát.
Mưa như vũ bão, may mắn duy nhất là thời gian không lâu, nhưng mọi người vẫn rất gian nan ai cũng ướt như chuột lột, do cơn mưa nên cỏ cây xung quanh đều ngập nước, họ muốn đốt đám lữa để sưởi ấm cũng khó khăn.
Lưu Thi Hưu liên tiếp chỉ vào mặt Phú Đức mắng to, tại ngươi mà tất cả mọi người phải chịu cảnh này.
Phú Đức chỉ liếc mắt đối phương, mắt hổ dữ tợn không nói lời nào, như thể đang khinh miệt sự ngu dốt của đối phương.
Đêm đến may mắn là có một số cảnh cây khô kịp để mà nhóm lữa sưởi ấm, Nguyên Thiên Y cùng lão Lâm lẫn vào trong đám người.
Hắn một vừa sưởi ấm vừa yên lặng nghe câu chuyện mà những người khác đang nói, trong đám tạp âm đó hắn nghe được một điều rất thú vị.
Khi thấy Lưu Thi Hưu đi ra khỏi đoàn Nguyên Thiên Y nhặt một túi nước để bên hong nhanh chóng đuổi theo, khi hắn thấy Lưu Thi Hưu đang đờ người cách đó không xa.
Hắn từ từ đi đến gần, khi nghe thấy tiếng xao sạt đang dần lại gần Lưu Thi Hưu nhanh chóng nhìn sang, Nguyên Thiên Y nhìn vào mắt đối phương phương cười nói:
"Nghe đồn Lưu huynh trước đây trong cơn say đả đ·ánh c·hết một người a"
Lưu Thi Hưu khuôn mặt hơi bối rối, hắn không biết đối phương từ đâu biết được việc này, chỉ cố lấy lại bình tỉnh cười nói:
"Truyện trước đây thôi, lúc đó trong cơn say không kiềm chế bản thân được mà lở s·át h·ại đối phương"
Nguyên Thiên Y cười nói:
"Là một đứa trẻ đi, nghe nói chưa được mười lăm tuổi"
Lưu Thi Hưu thận trọng gật đầu, nội tâm hắn rất hoãn loạn nhưng vẫn cấp ra đáp án:
"Đích thật là một đứa trẻ, mới mười bốn tuổi"
Hắn không biết tại sao bản thân lại nói ra những lời này, nhưng hắn biết nếu không nói sự thật đối phương sẽ không bỏ qua.
Nguyên Thiên Y khi thấy vẻ hoảng hốt của đối phương thì mỉm cười nói:
"Ta muốn biết, lúc đó Lưu huynh thật sự say sao"
Lưu Thi Hưu không tự chủ được lui về sao vài bước hắn dựa lưng vào vách thân cây gượng ép nói:
"Lúc đó ta thật sự say a, do lần đầu uống rượu nên tửu lượng rất kém, sau lần đó ta không dám động đến rượu nữa."
Nguyên Thiên Y chỉ cười lắc đầu:
"Ta nghĩ lúc đó Lưu Huynh hoàn toàn tỉnh táo a, chỉ là huynh thật sự rất muốn g·iết đứa bé đó nên muốn mượn rượu làm cớ mà thôi."
Lưu Thi Hưu hoảng sợ liên tục lắc đầu chói bỏ:
"Không thể nào, lúc đó ta thật sự say không còn nhờ gì cả."
Hắn liên tiếp lắc đầu cứ tưởng đây là ác mộng muốn tỉnh lại.
Nguyên Thiên Y tháo túi nước bênh hong xuống, đi đến gần đưa cho đối phương:
"Nói chuyện nãy giờ hẳn là Lưu huynh rất khác đi, ở đây ta có ít rượu muốn uống thử không?"
Lưu Thi Dương sợ hãi nhìn về phía đối phương, hắn chỉ thấy một đôi mắt thâm thúy như vực sâu thâm uyên, thứ không nên xuất hiện ở một người trẻ tuổi.
Trong mắt hắn túi nước đo không khác nào hồng hoang cự thú liên tục kêu gào đòi cắn xé hắn, túi nước càng lúc càng gần.
Tay hắn không tự chủ được dơ ra đón láy túi nước mà hắn cho là rượu kia, Lúc này bóng ma trong lòng hắn bị vô hạn phóng đại, còn bản thân hắn như bị nuốt chọn.
Hình ảnh lúc trước hiện lên trước mắt hắn, hắn g·iết đứa bé kia vì đối phương thành công dẫn nạp một tia linh khí bước vào tiên đồ, đó là thứ mà hắn mong muốn cả đời không được.
Nên nhân lúc đứa bé đó chưa trưởng thành, hắn đả mượn cớ là say rượu để g·iết đứa bé, hậu quả rất nhanh bị hắn lắp liếm được vì trong nhà có chút dư dả.
Hắn gào thét trong tuyệt vọng liên tiếp lẩm bẩm
"Không phải ta, không phải ta, đừng đến tìm ta nữa aaaaaa"
Trong đầu hắn bây giờ là hình ảnh đứa trẻ bị hắn s·át h·ại kia, đứa trẻ toàn thân là máu, trên đầu có vết lỏm xuống như bị vật gì đó rất nặng đập vào.
Đứa trẻ như biết phân thân bốn phương tám hương đều có thân ảnh của hắn liên tục hướng Lưu Thi Hưu đồi mạng.
"Aaaaaaaaa"
Lưu Thi Hưu gào thét trong tuyệt vọng, hai tay ôm lấy đầu hoảng loạn chạy đi,bị lại Nguyên Thiên Y đứng nơi đó cười thâm thúy nhìn về phía đối phương.
Sáng hôm sau đoàn người tìm thấy sát của Lưu Thi Hưu với tình trạng đông cứng.
Ai nấy cũng hoang mang nhất là những người ủng hộ y, bởi vì giờ đây họ mất đi người dẫn đầu nên ai cũng lo lắng.
Có một số người cho rằng Phú Đức là người đả g·iết hắn nhưng khi thấy nấm lá ngón trên tay,tay còn lại hắn nắm một túi nước vẫn còn đầy do thi thế không có dấu hiệu xơ xác nên không nói được gì.
Phú Đức thấy như vậy vui cười a, hắn rất vui lòng khi thấy những người kia hoang mang như vậy, nhưng cũng suy tư làm tại sao đối phương làm như vậy, tuy hôm qua có cải nhau nhưng không đến mức phải đi t·ự t·ử.
Có người tuy biết Phú Đức không phải h·ung t·hủ mà vẫn nhịn không được phải nói:
"Chắc chắn là ngươi Phú Đức, hôm qua không phải chỉ cải nhau vài câu thôi sau mà ngươi lại nhẫn tâm g·iết người"
Đáp lại hắn chỉ là cái ánh nhìn khinh miệt của đối phương, như thể đang xem một thằng ngu đang nhảy nhót.
Khi mọi chuyện dần lắng xuống Phú Đức mới đứng ra với giọng bể nghể nói:
"Các ngươi muốn sống thì phải đi theo ta, nhưng với điều kiện thức ăn mà các ngươi tìm được phải chia cho ta một phần ba"
Có không ít người giận dữ gào thét:
"Sao mà như thế được ai cũng kiếm ăn khó khăn, sao phải chia các ngươi một phần ba?"
Phú Đức lạnh giọng cười:
"Vậy thì các ngươi tự đi a, trong rừng có không ít thú dữ đâu các ngươi làm mòi cho chúng cũng ổn đấy."
"Ha ha ha"
"Sao mà như vậy được, tên khốn nạn này hắn đúng là quân ác ôn mà"
Không ít người kịch liệt phản đối nhưng đều vô dụng.
Lâm lão đầu ngưng trọng nhìn về phía đối phương:
"Là ngươi làm phải không?"
Nguyên Thiên Y làm ngơ lời nói của lão như thể không biết lão đang nói gì.
Lão nhân kiên quyết không buông tha cho hắn mà liên tục hỏi:
"Tại sao lại g·iết hắn?hắn dù sao cũng muốn tốt cho những người khác."