Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 197: Cặn bã chính là cặn bã




Vương Hậu nín thở trong chốc lát, nhìn Ngao Khương: " Ngươi nghe được bao nhiêu?"

" Toàn bộ." Ngao Khương nhìn nàng ta, " Nhưng ấn tượng sâu đậm nhất chính là, Trần Bình không phải bị con tổn thường, mà là mẫu thân lén lút làm hại!"

Trong mắt Vương Hậu tỏa ra lãnh ý, hờ hững nói: " Đó chỉ là một tên con riêng, không đáng để ngươi khổ sở!"

" Coi như hắn là con riêng, nhưng không có ý xấu đối với con!"

Ngao Khương nắm chặt tay, thân thể bắt đầu run rẩy: " Hắn không hề có lỗi với con, nhưng con lại hại chết hắn! Nếu không phải do mẫu thân, hắn ít nhất có thể bình yên đến già, ít nhất sẽ không chết yểu ở Bắc Di! Con làm sao có thể vì hắn là con riêng mà thoải mái với tất cả những thứ này? Con làm sao có thể?!"

Vương Hậu không nói gì, khuôn mặt nhìn nghiêng hơi tối sầm lại.

" Người có biết, vì chuyện này con áy náy cỡ nào không? Khiến con càng khó vượt qua chính là, hậu quả của hắn không phải do con thất thủ mà gây ra, mà là chính vì người có ý định đó!" Ngao Khương cắn chặt răng, " Người biết rõ Trần Bình chính là tâm bệnh của con, nhưng lại luôn che giấu con chân tướng!

Con biết phụ thân bất công với người, nhưng người vì báo thù mà ngay cả con trai mình cũng tính kế, lẽ nào công bằng đối với con sao?""

Vương Hậu đang đứng quay lưng với hắn bỗng rũ vai, người vừa rồi còn khí thế như lửa, giờ nhìn qua lại như khí lực toàn thân bị rút mất.

" Ngao Khương." Đến Mộ Cửu cũng không nhịn được phải lên tiếng, " Nàng là mẫu thân ngươi!"

Nếu như nhất định phải nói cả ba người đều sai, lỗi của Vương Hậu so với Ngao Sâm và Vân Khiển quả thực không là cái gì.

Nàng thân là người đứng xem có thể bình luận khách quan, nhưng Ngao Khương là nhi tử của Vương Hậu lại khiển trách nàng ta như vậy, không khỏi có chút quá mức và ích kỉ. Nếu không phải Vương Hậu đột nhiên ra tay với nàng, nàng sẽ không gọi hắn vào.

Ngao Khương trùng vai, sau đó ôm đầu quỳ xuống mặt đất.

Mộ Cửu nhìn bộ dạng ấy của hắn, lại cảm thấy hắn có chút đáng thương.

Trong toàn bộ chuyện này, người vô tội nhất chính là hắn đúng không? Bị Ngao Sâm họ lợi dụng đến lợi dụng đi, kết quả là sụp đổ khi biết đến mẫu thân mình cũng làm vậy.

Mục đích của hắn cũng đơn thuàn nhất, chỉ muốn giúp Trần Bình có kiếp sau thuận lợi hơn mà thôi.

Chính vì phần đơn thuần này, nàng mới có thể được hắn nhờ và đáp ứng hắn. Nếu không phải hắn, chuyện hư hỏng của Ngao Sâm và Vân gia này, ai muốn quản đây?

" Ta sai rồi." Vương Hậu liền ngồi xuống, ôm lấy vai hắn, " Có lúc ta cũng nghĩ, nếu ta không đối xử với phụ thân các con như vậy, nếu như ta cho hắn mấy phần tôn trọng, có thể sự tình căn bản sẽ không đi tới bước ngày hôm nay. Là ta sai rồi, Ngao Khương, tha thứ cho ta đi."

Ngao Khương ngẩng đầu lên.

Mộ Cửu nhíu mày, muốn nói nàng ta căn bản không cần nhận sai, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của nàng ta liền dừng lại.

Trong mắt nàng ta chỉ có uể oải, có thể nàng ta đã thật sự mệt mỏi.

Nếu xin lỗi và nhận sai có thể ngừng lại tất cả chuyện này, có thể đổi được sự tha thứ của nhi tử, quả thật tốt hơn nhiều so với tranh chấp.

Sự kiêu ngạo của nàng ta không khiến nàng ta biến thành Vân Khiển, nàng không thể để mặc cho phu quân mình và nữ nhân khác đạp lên tôn nghiêm của mình.

Nhân sinh quả là tràn ngập những sự lựa chọn gian nan.

Nàng ta chưa sa vào cừu hận và oán khí, đó chính là điểm thông minh của nàng ta.

Nhưng mặc dù thông minh như vậy, nàng ta cũng vì muốn có được sự tha thứ của nhi tử mà thừa nhận oan ức.

" Các ngươi đem Băng Phách Khóa đi đi." Vương Hậu buông Ngao Khương ra, lùi về ngồi xuống bàn, sắc mặt bình tĩnh lại, " Ta cầm cũng không có tác dụng. Chẳng qua ta chỉ muốn xem một chút kết cục của Ngao Khương thôi."

Ngao Khương dường như vẫn chưa phục hồi tinh thần, vẫn ngơ ngác đứng đó.

Mộ Cửu trầm ngâm một lúc, gật đầu, đem Băng Phách Khóa cất đi.

Vương Hậu đứng dậy bước vào nội điện, khiến bức rèm che phía sau phát ra một chuỗi âm thanh dễ nghe.

Mộ Cửu nhìn tay áo bay nhẹ lướt qua cửa, bỗng nhiên lên tiếng: " Vương Hậu, xin chậm đã."

Nàng ta liền dừng lại dưới bức rèm.

Mộ Cửu chần chừ một lúc, nói: " Ngài đã từng thấy hối hận chưa?"

Vương Hậu chững người nửa khắc, không hề trả lời, quay người rời đi.

Mộ Cửu cũng không nói nhiều mà dừng lại, vỗ vỗ đầu A Phục, đi ra khỏi cửa.

Màn đêm bên ngoài không khác gì so với khi nàng mới bước vào, ngoại trừ việc dưới hành lang có thêm mấy chấp sự quan vừa nghe tin mà đến.

Nghi hoặc xoắn xuýt trong lòng lâu như vậy cuối cùng cũng tìm được đáp án, nàng không nhịn được ngẩng đầu lên ngắm trời đêm, thở phào nhẹ nhõm.

Ngao Khương đuổi kịp nàng khi nàng đi đến cây bách ngoài cửa cung, hai người trong bóng đêm yên lặng nhìn nhau một lúc, sau đó hắn mới mở miệng: " Cảm ơn ngươi."

" Không cần cảm ơn, đây là nhiệm vụ của ta." Mộ Cửu nhún vai.

Lần này đi cũng không hoàn toàn để xử lí chuyện, trên thực tế nàng cũng rất tò mò với người đứng sau khởi xướng.

Chân tướng rõ ràng, nàng cũng có cảm giác thành công.

" Không." Ngao Khương lắc đầu, " Nếu không phải ngươi thực tâm muốn giúp ta, làm sao có thể để ý đến những chi tiết này? Ngươi nhìn huynh muội chúng ta xem, ngay cả phụ thân ta và Quy Thừa Tướng cũng không hay biết gì."

Nói tới đây, hắn lắc đầu thật mạnh, dường như muốn ném văng tất cả phiền muội ra.

Thế nhưng Mộ Cửu biết hắn không quên được, nguyên nhân Trần Bình bị tổn thương khiến hắn càng thêm khổ sổ, điều này cũng tương tự khiến nàng có thêm một tia tội lỗi, bây giờ đã chứng minh được Trần Binh là một hài tử vô tội, Vân Khiển coi hắn là công cụ lung lạc Ngao Sâm, mà Ngao Sâm tuy trong lòng có hắn, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể đưa hắn đến Bắc Di.

Tuy rằng đây chỉ là trò chơi của ba người họ, nhưng lại làm liên lụy đến không biết bao nhiêu người.

" Hay là đi gặp phụ thân ngươi trước đi, nếu có thể lấy được Băng Phách Âm Khóa, vậy cũng có thể bảo vệ kiếp sau của Trần Bình có thể trôi qua tốt đẹp rồi."

Coi như nàng cảm thấy Ngao Sâm tự làm tự chịu, nhưng Băng Phách Dương Khóa đã tìm được rồi, hắn sao có thể xong đời?

Ngao Khương đối với nàng nói gì nghe nấy, cúi đầu đi theo sau nàng như tùy tùng, dáng dấp so với hắn khi trước hoàn toàn như hai người khác nhau, nơi nào còn như một hoàng tử Long tộc, khiến A Phục cũng vừa đi vừa khi dễ hắn.

Ngọc Lan Điện đã sớm nhận được tin tức.

Quy Thừa Tướng đã sớm dẫn theo vài chấp sự quan đến đón, khi đến trước mặt Mộ Cửu còn chưa kịp nói gì đã quỳ sụp xuống hành đại lễ. Mộ Cửu sợ đến mức nhảy dựng lên, lúc ày Quy Thừa Tướng mới lau nước mắt, dẫn Mộ Cửu vào trong điện.

A Phục lo nàng khi vào sẽ trúng mai phục, sống chết cắn váy nàng không chịu buông, Mộ Cửu phải bảo Ngao Khương sai người mang đến một bồn thịt, lúc này nó mới đủ can đảm chạy tới ôm bồn thịt để ăn.

Ngao Sâm ngồi trên giường, có lẽ nghe được tin tức chưa lâu, kinh hãi trên mặt còn chưa lui, mãi đến khi Mộ Cửu đem Băng Phách Dương Khóa tỏa sáng đặt xuống trước mặt hắn, hắn nhìn nửa ngày mới cầm lên, cắn răng: " Hóa ra lại là Vương Hậu gây nên! Bản vương đã nhìn lầm nàng!"

Mộ Cửu cười một tiếng: " Long Vương cũng không đánh giá Vương Hậu cao quá đấy chứ? Long Vương có thể giữ được mạng, còn phải vui vì thủ đoạn của Vương Hậu không ác đến mức ấy. Nếu nàng thật sự muốn tuyệt tình, bây giờ ngươi tuyệt đối không có cơ hội ngồi đây nói mình nhìn lầm nàng đâu."