Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 193: Bí ẩn cuối cùng




Ngao Sâm cuối cùng thở dài một hơi: " Chuyện này không chỉ có các ngươi không biết, ngay cả mẫu hậu ngươi cũng không biết."

Hắn vừa nói vậy, Mộ Cửu liền nhớ, hắn bệnh thành cái dạng này, Vương Hậu trước sau chưa từng đến đây trông nom, cho hắn uống thuốc.

Không phải suy nghĩ của nàng cổ hủ, không phân thị phi, mà là năm đó lục giới cân bằng, các giới quan chế đều dựa theo lễ học Nho gia mà đứng.

Giai cấp các giới, các tộc tuy hơi khác so với nhân giới, nhưng cơ bản chuyện trên phu dưới thê vẫn được thừa nhận, như vậy mặc dù Ngao Sâm phạm vào lỗi lớn hơn nữa, Vương Hậu là thê tử của hắn, từ đầu đến cuối chưa từng lộ diện thì có vẻ hơi không tốt.

Nếu Vương Hậu thật sự chưa từng để Ngao Sâm vào mắt, tại sao nàng ta lại đến dự họp gia yến ngày ấy?

Nàng ta có thể dự gia yến, tại sao lại không thể đến đây tận chức?

" Ngươi không nói cho Vương Hậu, chẳng lẽ cũng có dụng ý đặc biệt?" Nghĩ tới đây, Mộ Cửu liền đem nghi vấn trong lòng nói ra.

" Vậy thì không." Ngao Sâm có lẽ là đứng mệt nên thuận thế ngồi xuống bên bàn, " Ta chỉ cảm thấy nàng sẽ không quan tâm, cũng chẳng muốn làm điều thừa."

Nói tới đấy, ngữ khí của hắn liền uể oải.

Mà Mộ Cửu thì đang nghĩ trở lại phục mệnh của Lưu Tuấn thế nào.

Nếu Ngao Sâm cần đến Băng Phách Dương Khóa để hộ linh, khả năng hắn cố ý làm khó Vân gia liền không lớn, thế nhưng xem đức hạnh của hắn, cũng không phải không thể giấu Băng Phách Dương Khóa đi. Hiện tại chỉ có thể xác định rằng Vân Khiển không vu tội cho Ngao Sâm, Băng Phách Âm Khóa xác thực nằm trong tay hắn, hơn nữa Vân Tha quả thực là đã chết.

Lẽ nào nàng lại về một chuyến tay không?

Thế nhưng tung tích Ngao Nguyệt đâu?

Còn có tung tích của Băng Phách Dương Khóa?

Ai đã lấy nó?

Tại sao lại phải lấy nó đi?

Lục Áp khi đó đã phán đoán Dương Khóa này đã mất đi ít nhất 500 năm, trùng hợp với thời gian Ngao Sâm giao Âm Khóa cho Vân gia, vậy có khả năng hắn đã giấu rất kĩ, nhưng cũng bởi hắn lấy Âm Khóa ra mà bị kẻ khác phát hiện, nhân cơ hội lấy đi không?

Nghĩ tới đây, nàng hỏi: " Xin hỏi Long Vương sử dụng Băng Phách Dương Khóa để hộ thể như thế nào?"

Ngao Sâm ngẩng đầu lên: " Dương Khóa được chôn dưới gốc Tử Mẫu Đơn, đó là vì Tử Mẫu Đơn có tiên căn do Bích Hà Nguyên Quân tự tay vun bón, có khả năng hút tất cả tinh hoa của bảo vật. Ta dùng cánh hoa Tử Mẫu Đơn pha trà, đủ giúp sinh hoạt hàng ngày không gặp vấn đề."

" Vậy mấy trăm năm qua ngươi chưa từng cảm thấy thân thể không khỏe?"

" Đúng là không hề." Ngao Sâm nói, " Cũng là bởi thế, ta mới không ngờ rằng Dương Khóa không ở dưới lòng đất."

Mộ Cửu nhíu chặt mày.

Theo lời nói của hắn, Băng Phách Dương Khóa có pháp lực mạnh mẽ, bị chôn dưới đất còn có thể xuyên qua Tử Mẫu Đơn để hắn hộ thể, vậy mà mấy trăm năm nay hắn chưa từng phát hiện, liệu có phải là linh lực còn lại của nó dưới lòng đất vẫn có tác dụng hộ linh? Dù sao bản thân Tử Mẫu Đơn là tiên hoa, thời gian mấy trăm năm cũng không phải vấn đề.

Nhưng, Ngao Sâm cảm thấy không khỏe vào đúng ngày Lục Áp bắt được Cổ Điêu, điều này giải thích như thế nào?

" Không biết tình huống khi Long Vương phát bệnh như thế nào?" Nàng bưng ấm trà trên bàn lên, rót cho hắn một chén.

Ngao Sâm nói: " Thực ra khi ta đến Ngọc Lĩnh đã cảm thấy không khỏe, thế nhưng khi lấy được Băng Phách Âm Khóa thì cảm giác này biến mất, hơn nữa sau khi trở lại lại đột nhiên phát hiện Tây Xương Cung xảy ra chuyện, nhất thời kích động nên đã bỏ quên điều này. Nhưng sau đó, cảm giác vô lực này liền ập đến, còn cực kì mãnh liệt, nếu không phải ta lấy lại Băng Phách Âm Khóa, e rằng người chết sẽ chính là ta."

Lông mày Mộ Cửu nhăn lại như lão thái bà.

Ngao Sâm cảm thấy kì lạ: " Chẳng lẽ ngươi nghĩ tới điều gì?"

Nàng mở miệng muốn nói, nhưng tâm trạng hơi động, lời đã đến đầu lưỡi lại bị nàng cứng rắn nuốt trở về.

" Không có gì. Long Vương giờ hãy nghỉ ngơi đi."

Ngao Sâm gật đầu, gọi chấp sự quan: " Chuẩn bị nơi ở cho Quách cô nương, Ngao Khương đi tiếp đãi."

Mộ Cửu không từ chối.

Khi ra khỏi điện, A Phục đã ăn uống no đủ, nằm trên hành lang trừng mắt nhìn tất cả những người qua lại. Mộ Cửu không biết nó coi nàng thành sự tồn tại ghê gớm đến cỡ nào mà lại có sự tin tưởng để đi chỗ nào cũng phát uy chỗ nấy như thế. Thế nhưng, dù nó có bướng bỉnh, nàng cũng yêu nó vô cùng.

Nàng vỗ đầu bảo nó đứng lên, sau đó đi theo Ngao Khương vào cung.

Không cần phải nói, đãi ngộ của nàng lần này so với lần trước khác nhau không chỉ nửa điểm, sau khi đi hết ba dãy hành lang, bốn tòa cung điện, lại đi xuyên qua hoa viên phía Đông, qua một tòa tiểu lâu nhỏ, họ đi đến một quần cung bốn phía đều là hoa cỏ nở rộ. Ngao Khương vừa đi vừa nói: " Kim Lương Cung là cung điện mà trước kia tổ mẫu ta sống, ngươi hãy nghỉ lại tại Bảo Hương Các này đi."

Hắn vừa dứt lời, người đã tiến vào một tiểu viện nằm giữa một rừng trúc.

Mộ Cửu ngẩng đầu lên nhìn về phía xa, chỉ thấy ở nơi cao nhất quần cung này là một tòa tiểu lâu vô cùng chói mắt, hẳn là Kim Lương Cung rồi.

" Đi qua hoa viên kia chính là Đông Lăng Cung, có chuyện gì thì ngươi có thể tới tìm ta."

Ngao Khương chợt không tự nhiên cúi đầu xuống.

Mộ Cửu liếc hắn một cái, tay gạt cành lá phía trước để nhìn, quả nhiên chính là Đông Lăng Cung. Lúc trước khi nàng trực ban còn chưa đi về phía này đâu. Nàng đi về phía Tây, Tây Xương Cung cũng lộ ra sau một khoảng cây ngô đồng.

Ngao Khương không ở lại lâu, nói chuyện với chấp sự quan cùng thì vệ rồi rời đi.

Cái tên này hôm nay không biết con ngươi đã rơi xuống bao nhiêu lần, nên quay về ngẫm nghĩ rồi.

Mộ Cửu mang theo A Phục tiến vào điện, trong điện kim nạm ngọc thế vô cùng hoa lệ.

A Phục không quen như thế, choáng váng đứng ngây ngốc giữa điện, sau đó mới đầy sinh lực nhảy về chiếc giường La Hán ở phía Đông, nằm lăn lộn ăn hoa quả và thịt khô để trên bàn. Rất nhanh sau đó liền có thị nữ mang cơm vào. Mộ Cửu không có khẩu vị, đưa hết cho A Phục. Nàng ngẩng đầu nhìn đèn lồng ngoài cửa sổ, đặt đũa xuống bước ra khỏi cửa.

Bên ngoài u ám, chỉ có ánh sáng hiu hắt từ chiếc đèn lồng đặt trên hành lang.

Mấy cây hoa nở trong đình viện khẽ đung đưa, tiếng hồ nước sóng sánh vọng lại, ban đêm tại Long Cung rất yên tĩnh.

Nàng bỗng nhiên nhún chân, nhẹ nhàng nhảy lên mái hiên, đứng tại nơi cao nhất, cảnh vật bốn bề liền hiện ra càng thêm rõ ràng.

Bố cục tổng thể của Long Cung rất hợp lí, Đông Đường ngoại trừ Ngọc Lan Điện, Đông Lăng Cung, Kim Lương Cung thì còn có Khúc Nhạn Cung nằm ở phía Bắc.

Khúc Nhạn Cung là tẩm cung của Vương Hậu, là ngọc lâu hai tầng, hiện tại đang đèn đuốc huy hoàng, người người đông đảo, khác hẳn với Ngọc Lan Điện bên này, tuy không ít người, nhưng khí thế thì quả là một trời một vực.

Nàng không thể hiểu Vương Hậu nghĩ gì, Ngao Sâm bệnh thành như vậy, nàng ta lại vẫn có thể tự sống cuộc sống của mình.

Cũng không phải nàng ta nên hỏi han ân cần, chỉ là Mộ Cửu không thông, tại sao nàng ta không xử lí sự tình gọn gàng một chút.

Nàng ta đang đợi điều gì?