Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 10: Không phải người tốt




Thời gian nàng phải đi làm lao công là sáng hôm sau.

Mộ Cửu ngửa đầu nói tục, nhấc chân đi về tiên quán.

Tuy đúng là trong lòng nàng có sự kích động muốn diệt khẩu tên họ Lưu kia, nhưng nàng còn xa mới có cái dũng khí đó. Dù sao nàng cũng không đủ sức, mà nàng vốn đã chọc phải một thân tai họa, Lưu Dương bôn ba khắp nơi mới kiếm cho nàng được phần cơ duyên này, khó bảo vệ được nàng không bị người Mật Dương Tông trả thù.

Nếu nàng vì phải đi quét sân mà đại náo Thiên Binh Doanh, sau này nàng cũng không còn mặt mũi quay về Hồng Thương nữa.

Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu, trước tiên mặc kệ hắn đã!

(Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu: việc nhỏ không nhịn được thì sẽ làm hỏng việc lớn)

Không phải chỉ là quét sân thôi sao, nàng còn có thể để cho hắn dọa đuổi?

Tiểu Tinh đang nóng lòng chờ đợi, thấy nàng vào cửa liền lập tức nhảy tới: " Sao lại đi lâu như thế? Được phân đến chỗ nào?"

Mộ Cửu không có tâm tình nhiều lời với nó, cầm bao quần áo quay lại Thiên Binh Doanh.

Hôm nay là ngày nàng phải đổi chỗ ở, trong Thiên Binh Doanh có một tòa lâu, nằm ngay trong ngõ hẻm bên cạnh đại viện.

Nàng đã chính thức nhậm chức, sau này sẽ sống trong binh doanh. Diện tích Thiên Đình không nhỏ, vì thế địa bàn Thiên Binh Doanh rất lớn, hai nam tu ở chung một phòng, nữ tu một mình một phòng.

Trong Thiên Binh Doanh tổng cộng có tứ đại cư quán Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Thiên Đình không có nhiều điều cấm kỵ như phàm giới, nơi Mộ Cửu ở là Chu Tước quán, phía đông dành cho nam tu, phía tây dành cho nữ tu, ngăn cách ở giữa là một đại hoa viên. Bốn gian phòng hợp thành một tiểu viện, chia ra làm bảy sân theo màu bảy sắc cầu vồng. Gian phòng của Mộ Cửu nằm trong sân cuối cùng, Tử Linh uyển.

Có lẽ thời gian nàng đi đến Tuần Sát Ty hơi lâu, vì thế khi nàng đến, ba nữ tu khác đã dọn vào. Mặc dù không nhìn thấy người, nhưng dựa vào đống xiêm y đang treo bên ngoài phơi nắng, nàng biết họ đều là con cháu tông phái thuộc Xiển giáo.

Nàng không có ý kiến gì, dù sao con cháu Xiển giáo đến đây cũng chiếm đa số. Chỉ là một tiểu tán tu như nàng lại có thể sống chung một viện với "danh môn đệ tử", thật khiến người ta thụ sủng nhược kinh. Hoàn toàn có thể đoán được, cuộc sống tương lai của nàng có bao nhiêu kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

" Không phải ai là đệ tử Xiển giáo cũng có lợi thế." Nàng vừa cất bao quần áo vừa an ủi Tiểu Tinh đang lo lắng, nhưng ngay cả bản thân nàng cũng không tin vào lời nói của mình.

Mộ Tiểu Tinh cũng biết điều, thu hành lý lại, bắt đầu dọn phòng. Gian phòng này là phòng kép, phía trước để sinh hoạt thường ngày, phía sau để nghỉ ngơi, trang trí đơn sơ, chỉ có một cái giường, hai cái ghế, một cái bàn, một tấm bình phong, tủ trang điểm, tủ quần áo. Hai người lau dọn, bận bịu đến chạng vạng mới coi như dọn xong.

Đừng hỏi tại sao nàng không dùng phép thuật. Muốn xuất ra phép thuật thì phải dùng đến linh lực, rất ít người tu hành ngàn năm còn lười đến mức sinh hoạt hàng ngày cũng phải dùng đến phép thuật. Người thích làm như vậy cũng chỉ có những tiểu tiên mới học được chút bản lĩnh, ham chơi vui đùa dùng một lát mà thôi.

Đêm xuống, Mộ Cửu chuẩn bị đi ngủ, khi nhìn thấy ủy dụ trên bàn, nàng lại cảm thấy buồn bực.

Quét sân cũng được thôi, chỉ là tại sao bệnh thần kinh họ Lưu có thể phi thăng thành tiên, còn nàng thì không thể? Nàng tốt xấu gì cũng chuyên tâm tu đạo hai ngàn năm, mặc dù không xuất sắc lắm, nhưng không có công lao cũng có khổ lao được không?

Lại thêm chuyện của nàng và Mật Dương Tông, rõ ràng là họ sai, cuối cùng lại thành Lưu Dương thay nàng chịu ba đạo lôi phạt.

Ông trời không biết có đang mở mắt hay không?

Nhưng những việc này không phải chỉ ngẫm nghĩ là xong, nàng đến một tiểu tiên cũng không tu được thành, làm sao để đi gặp ông trời đòi công đạo?

Đêm nay hai người ngủ rất sớm.

Vù vù một cái liền đến hừng đông, mặt trời còn chưa mọc, bỗng nhiên có tiếng người gọi ngoài sân: " Quần áo của ai đây? Phơi đồ ở chỗ của ta, vậy đồ của ta phải làm sao?"

Mộ Cửu cũng không quên mình đang ở đâu, giật mình tỉnh dậy đè Tiểu Tinh: " Ngươi phơi quần áo rồi hả?"

Tiểu Tinh lờ đờ buồn ngủ: " Chưa."

Chưa?

Hình như đúng là chưa thật, hôm qua quét dọn cả ngày, đâu còn sức lực giặt quần áo nữa?

Mộ Cửu lập tức nhảy xuống giường chạy đến bên cửa sổ, vừa nhìn liền thấy cô nương sống ở phòng phía Bắc đang nhíu mày làm ồn. Lúc này, phòng phía Nam cũng vừa vặn mở cửa, một cô nương bước ra cùng thị vệ: " Đây cũng không phải nơi ở của mình ngươi, tới trước tới sau, ngươi lười thì trách được ai?"

Trên Thiên Đình, những người có thị vệ đều là người nhà của Vương Mẫu nương nương hoặc là người trong phủ đệ công chúa, cô nương phòng phía Nam này xem ra không đơn giản.

Quả nhiên cô nương phòng phía Bắc bị nghẹn không nói được gì, đặt chậu đồng trong tay xuống đất, quay người sập cửa đi vào phòng.

Cô nương nhà phía Nam trừng mắt, sau đó cùng thị vệ đi ra khỏi cửa.

" Hóa ra các nàng không cùng một phe." Mộ Tiểu Tinh quỳ trên bàn kinh ngạc bình luận, tuy nó đã tu thành nhân thân nhưng trước sau vẫn không đổi được bản tính của thỏ, động chút liền nhảy, tĩnh chút liền quỳ.

Mộ Cửu cũng hơi buồn cười, dù sao rõ ràng đều là đệ tử Xiển giáo, nàng còn chưa tham gia đâu, tại sao đã nội chiến rồi?

Nàng đóng cửa sổ trở lại trong phòng, suy nghĩ một chút rồi nói: " Ngươi đi hỏi các nàng xem chuyện gì xảy ra đi."

Mai sau phải sớm chiều ở chung, không dò la sợ rằng có lúc chết thế nào cũng không biết.

" Biết rồi." Mộ Tiểu Tinh nhảy xuống bàn, chớp chớp đôi mắt đỏ rực.

Ăn sáng xong, Mộ Cửu đi ra khỏi nhà. Mộ Tiểu Tinh sợ nàng đói bụng, trả lại cho nàng hai miếng Quế Hoa Cao.

Dù nàng không cần ăn nhưng làm người đã lâu, một ngày ba bữa đã trở nên quen thuộc. Không biết đám tiểu mao đầu Thanh Trúc mấy ngày nay ăn gì?

Khi nàng đến Bắc Thiên Môn, thần vụ (sương thần) còn chưa tản đi, khắp nơi còn đang chìm trong giấc ngủ.

Tiên giới có gì khác phàm trần? Chỉ là quét lá rụng mà thôi. Bên trong Thiên Môn có rất nhiều tiên mộc, khi tiên lực tăng trưởng, chúng sẽ rụng lá để thay lá mới.

Mộ Cửu chọn một nơi gió lặng, cầm cái chổi quét lá về phía góc tường.

Một con tiểu bạch hổ không biết tại sao lại nằm nhoài ngủ say trong đống cỏ, bị nàng quét trúng liền lăn ra đường, hai mắt mơ màng nhìn nàng một cái, kêu một tiếng rồi lại ngủ tiếp.

Mộ Cửu ôm nó trở về đống cỏ, sau đó hái một lá chuối che trên bụng nó, tiếng ngáy của nó dần dần phát ra.

Nàng đứng dậy tiếp tục quét, cả khoảng sân chỉ nghe thấy âm thanh xoạt xoạt của cây chổi.

Nhưng mà sự yên lặng đó không kéo dài được bao lâu...

Ngay khi nàng dừng lại để lau mồ hôi, từ xa bỗng truyền đến một tiếng quát mắng: " Kẻ trộm kia! Ngươi định chạy đi đâu?!"

Hơn nữa, tiếng quát này còn kèm theo âm thanh xé gió vù vù, Mộ Cửu ngẩng đầu, chỉ thấy một con Đại Bàng đang bị một đám thị vệ của Lăng Tiêu điện đuổi theo, bay thẳng về phía này! Khi bay, hắn còn hoảng hốt quay đầu lại nhìn, vừa nhìn đã biết không phải kẻ tốt lành gì!

Mộ Cửu nhanh chóng tránh ra, vậy mà tốc độ của Đại Bàng quá nhanh, móng vuốt duỗi ra túm lấy thắt lưng Mộ Cửu, chộp được thứ gì đó.

Là bài tử, tiên tịch bài mà hôm qua nàng mới lĩnh ở Binh Bộ!

" Ngươi đứng lại đó cho ta!"

Mộ Cửu hỏa tốc bò dậy sau khi bị đẩy ngã, triệu hồi bảo kiếm, bước lên mây đuổi theo.

Thị vệ Lăng Tiêu điện không biết nàng chỉ là đang đuổi theo cái bài tử, thấy một người đột nhiên gia nhập đội ngũ, hơn nữa thân thủ so với họ còn nhanh hơn nhiều liền dồn dập gọi theo: " Kẻ này tự tiện xông vào Tiên Cung của Tam công chúa, ăn trộm bánh ngọt của nàng, bắt được hắn sẽ có thưởng!"

Mộ Cửu bay vèo ra ngoài, những câu nói này đều không nghe thấy.

Nếu mất đi tiên tịch bài, nàng sao còn có thể sống trên Thiên Đình nữa?

Nàng sử dụng Lăng Vân Bộ, ép Đại Bàng về phía Nam Thiên Môn! Nam Thiên Môn ngày đêm đều có người trấn thủ, để xem hắn thoát ra ngoài thế nào.

Nàng không nghĩ, Đại Bàng tuy lén lút nhưng cũng thật sự có tài, dù sao cũng là chim thần thượng cổ mà, luôn có mấy phần thiên phú! Mắt thấy Mộ Cửu nâng kiếm đuổi tới, hắn bỗng nhiên duỗi móng vuốt đá một trảo vào cổng lớn, chưa để ai định thần đã như mũi tên bắn ra ngoài!

" Gian tặc! Ngươi muốn chạy đi đằng nào!"

Mộ Cửu tức suýt rụng răng, đánh bay hai thiên binh chắn đường, không nói lời nào đuổi theo.