Thương Thầm

Quyển 1 - Chương 8: Điều mong muốn




Nhã Thiên từ lúc vào tiết đến bây giờ đã 15 phút trôi qua nhưng hắn vẫn canh cánh trong lòng không hiểu vì sao lúc nãy Trường Giang lại phản ứng như thế.

Nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại được tâm trạng tập trung nhìn lên bảng nghe giáo viên giảng bài.

Giáo viên Ngữ Văn tên Nguyễn Ngọc Mai là một người phụ nữ nhẹ nhàng, đoan trang dưới cái nhìn của Nhã Thiên.

Nhã Thiên suy nghĩ trong chốc lát cảm giác giáo viên này khá hiền nên lợi dụng việc mình ngồi bàn cuối mà hắn từ từ cúi người úp mặt xuống bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vừa nhắm mắt chưa được bao lâu Nhã Thiên đã nhận được ngay một viên phấn mới tinh không tì vết chưa từng viết lên bảng. Viên phấn được người chọn canh góc độ hợp lý làm cho nó đáp thẳng ngay chính giữa đỉnh đầu của hắn.

Ngọc Mai cười nhẹ nhìn Nhã Thiên: "Nếu em buồn ngủ thì có thể ra ngoài rửa mặt rồi vào lại....không thì dứt khoát ra ngoài đứng."

Nhã Thiên nghĩ thầm có vẻ là hắn đánh giá sai rồi. Gừng càng già càng cay, cười càng nhiều càng thâm. Rất giống mẹ hắn càng cười nhiều là càng có điềm, không thể lơ là được.

Nhã Thiên lắc đầu đáp lại bằng một nụ cười tươi sáng: "Em không buồn ngủ cô ạ, có thể học được."

Ngọc Mai gật đầu: "Tốt, có ý chí học tập là tốt."

Đợi đến khi cô quay lên bảng Nhã Thiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm sờ vào đỉnh đầu dính chút bụi phấn của mình.

Bụi phấn không nhiều nhưng Nhã Thiên phủi xuống động tác có hơi mạnh nên có vài phần đã bay về phía Trường Giang.

Trường Giang mắt thấy bụi phấn liền bày ra biểu cảm có ý ghét bỏ, nhấc ghế ra xa khỏi Nhã Thiên vài centimet: "Còn phủi nữa thì cậu dứt khoát cạo tóc đi."

Nhã Thiên ngừng động tác xoa tóc nhưng vẫn cúi đầu xoay qua chỗ Trường Giang rầm rì nói: "Cậu thấy bụi phấn trên đầu tôi còn không?"

Trường Giang không tính nhìn nhưng đầu của Nhã Thiên đã quay qua nên cậu cũng đành miễn cưỡng nhìn xem.

"Còn."

"Ở đâu vậy?"

Trường Giang chỉ chỉ vài chỗ cho Nhã Thiên phủi đi, sau vài phút tóc của hắn đã không còn là tóc bình thường mà rất giống ổ quạ. Cọng thì vểnh, cọng thì rối nhìn qua rất buồn cười.

Trường Giang xoay đầu sang chỗ khác hắn giọng một tiếng nhỏ để nén đi cảm giác muốn cười thành tiếng.

"Hết rồi, đừng phủi nữa. Đừng làm phiền tôi học."

Nhã Thiên cũng không làm phiền Trường Giang nữa mà nghiêm túc chỉnh lại đầu tóc của mình. Hắn và cậu cũng không hề hay biết rằng có ba con người ở tổ hai luôn vô ý nhìn vể phía họ.

Nhã Thiên cố gắng kìm nén cơn buồn ngủ, gắng gượng vượt qua được một tiết Văn nhưng hắn không vui nổi bởi vì còn thêm một tiết Văn đang chờ hắn nữa.

"Đi mua nước không?" Ngôn Minh rời chỗ ngồi chạy lại chỗ Nhã Thiên hỏi.



Nhã Thiên đang buồn ngủ cũng muốn ra ngoài cho khuây khoả nên dứt khoát gật đầu cùng lũ bạn bước ra khỏi lớp.

Trường Giang nâng mắt nhìn theo bóng lưng Nhã Thiên đến lúc hắn khuất khỏi tầm mắt của mình mới cúi xuống tiếp tục viết bản kiểm điểm.

Nhã Thiên lười nhác đứng cùng đám bạn chờ chú bán nước trong căn tin làm cà phê, đôi mắt nhìn xung quanh rồi lại nhìn về hướng phía đi đến văn phòng giáo viên.

Trường Giang đi dưới tiết trời nắng nhẹ, bóng hình chàng trai đổ xuống nền đất. Dáng đi thẳng lưng cùng bộ đồng phục gọn gàng sạch sẽ khi không mặc áo khoác đồng phục hiện ra khiến cho Nhã Thiên nhìn một lúc lâu đến khi không nhìn thấy người vẫn còn ngẩn ngơ.

Ngôn Minh bực dọc mắng: "Mẹ nó! Mày làm gì vậy?"

Giọng nói Ngôn Minh khá lớn làm cho Nhã Thiên phải thu tầm mắt lại, dáng đứng vẫn lười nhác liếc nhìn qua chỗ xảy ra sự việc.

Một đám ba người con trai mặc áo khoác đồng phục lỏng lẻo không chỉnh tề đang cười khinh bỉ sau khi đẩy Ngôn Minh một cái mạnh. Đi theo tên cầm đầu còn có một tên yếu đuối và một tên đầu húi cua nhìn là biết không phải người đàng hoàng gì.

========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện 2. Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu 3. Thái Nhân Cách 4. Cây Si Rồ Được Thương Thầm Đi Cua Bé Vợ Mình Thầm Thương =====================================

Tên cầm đầu nói: "Mày chen chỗ tao làm gì, tao đã bảo mày tránh ra rồi mà."

Thiên Phong nhịn không được lên tiếng: "Bọn tao đến trước thì mắc gì phải nhường chỗ cho bọn mày."

Đầu húi cua đứng sau khó chịu nói giọng trách móc: "Mày đến trước thì sao, tao đã tỏ ý là muốn bọn mày tránh ra rồi. Là tại bọn mày thích tìm quả đắng thôi."

Thiên Phong: "Đệt mẹ, mày nghe không hiểu tiếng người à?"

Viên Bác cầm lấy năm ly cà phê và một ly nước cam cất giọng: "Đi thôi đừng nói chuyện với loại này."

Nhã Thiên đứng nhìn nãy giờ thấy chuyện không có gì lớn và hắn cũng không muốn liên quan đến những kẻ này nên định nhấc chân rời đi.

Đầu húi cua ỷ có người cầm đầu trợ giúp nên hống hách trợn mắt: "Mày nói loại này là có ý gì?"

Nhã Thiên đút hai tay vào túi áo quay người nhìn về phía thằng nhóc ất ơ, hỉ mũi chưa sạch, nhướng mày: "Mày nghĩ mày là loại gì?"

Vẻ mặt của Nhã Thiên trong ánh mắt của đầu húi cua là một loại khinh bỉ hắn không muốn thấy, vì thế nên đã chọc đến cơn giận đỉnh điểm của nó. Đứa thứ ba yếu đuối đứng nhìn kế bên thấy tình hình có vẻ không ổn liền nhanh chân chuồng đi báo giáo viên.

Viên Bác cùng Nhật Tinh đứng cách hai thằng kia không xa, vốn muốn cho chuyện trời yên biển đẹp nhưng đúng là không dạy dỗ cho đàng hoàng thì sẽ không chịu để yên cho bọn họ.

Chú căng tin thấy tình hình không được ổn liên nhanh chóng mắng: "Mới vào học mà kiếm chuyên gây gổ cái gì, đi về lớp đi."

Nhã Thiên không muốn trong một ngày phải gặp quá nhiều chuyện xui xẻo nên chỉ liếc thêm một cái nhẹ rồi kêu đám Ngôn Minh rời đi.

Tiếc rằng nếu cho thời gian suy nghĩ Nhã Thiên cũng không ngờ rằng với thân hình hơi tròn đó của thầy tổng phụ trách lại có thể đi nhanh đến như vậy. Chuyện này không hề lớn lao gì cả mà thầy đã nắm kịp thông tin chạy tới.

"Lại là em!"

Nhã Thiên không đeo khẩu trang nên thầy tổng phụ trách nhớ rất rõ khuôn mặt của hắn.

"Chưa hết một ngày mà sao em gây chuyện nhiều vậy hả?" Uông Gia Minh cằn nhằn đánh vai Nhã Thiên vài cái.

Nhã- đứng yên một chỗ cũng dính đạn- Thiên cảm thấy bây giờ mình có mười cái miệng cũng không cãi lại.

Ngôn Minh thấy thế lên tiếng giải vây: "Thưa thầy, là bọn người này kiếm chuyện trước. Không phải bọn em." Nói xong còn trừng mắt nhìn hai đứa kiếm chuyện vài giây rồi mới dời mắt đi.

Viên Bác cũng lên tiếng: "Đúng vậy đó thầy."

"Không cần giải thích, lên văn phòng hết cho tôi."

.............

Ngôn Minh cùng Thiên Phong nhìn đám người đi đằng trước bỗng muốn nhân cơ hội này chạy đi nhưng anh em của họ còn ở đó nên không thể chỉ cứu bản thân mình được.

Thiên Phong nói nhỏ: "Bình thường cái miệng mày ghê lắm mà sao hôm nay chửi có một câu cái im re vậy."

Ngôn Minh nhanh nhảu cãi lại: "Mày không thầy tụi nó cao hơn tao hả lỡ tao nói gì sai nó thụt một cái vô mặt tao thì sao."

Thiên Phong nhìn Ngôn Minh từ trên xuống dưới, đúng là nếu Ngôn Minh bị thụt một cái là coi chừng sẽ vào bệnh viện mất.

"Mày nhìn tao cái gì?" Ngôn Minh cau mày.

Thiên Phong nhìn xong thì chán nản lắc đầu: "Mày tập võ với bọn tao cũng mấy năm rồi mà vẫn không khá lên được."

"Vậy nên bọn mày phải ở cạnh bảo vệ tao đó." Ngôn Minh cười hề hề.

Lúc nói xong câu này thì cả đám đã đến trước cửa phòng giáo viên. Trong phòng máy lạnh được mở 24/24 nên khi vừa bước vào cửa cứ như lạc sang một thế giới khác giữa trời nắng oi bức.



Trường Giang đứng cạnh bàn gỗ chờ Uông Gia Minh, hai tay buông thỏng để hai bên đùi, đôi mắt rũ xuống nhìn đàn kiến đang hì hục bò trên mặt đất.

Nhận rõ phòng giáo viên đang bỗng chốc trở nên ồn ào nên Trường Giang ngước đầu lên. Nhã Thiên phía bên kia như có cảm giác ai nhìn mình nên cũng lú đầu ra khỏi hàng, trông thấy Trường Giang hắn liền cười cười vẫy tay với cậu.

Trường Giang chỉ nhìn một cái rồi lại không quan tâm dời mắt nhìn sang chỗ khác.

Nhã Thiên lách mình ra khỏi hàng ngũ dẫn đầu đi sau lưng Uông Gia Minh tiến đến bàn làm việc. Hắn đứng bên cạnh Trường Giang nhìn đỉnh đầu cậu.

"Nói đi rốt cuộc là có chuyện gì?" Uông Gia Minh lên tiếng.

Đầu húi cua liếc nhìn đám Nhã Thiên: "Bọn nó kiếm chuyện đó thầy."

Uông Gia Minh uống một ngụm trà: "Mỗi đứa tường trình lại."

Nhã Thiên hoàn toàn không tham gia vào cuộc tường trình đó vì hắn cũng không có làm gì nên thoải mái đứng bên cạnh Trường Giang.

Nhã Thiên nhìn cậu lúc lâu bỗng khát nước nên lấy một ly cà phê trong tay Viên Bác. Cà phê đã tan khá nhiều nên nước đọng lại trên ly từng giọt nhỏ xuống theo mỗi cử động nhẹ của hắn.

Trường Giang lẳng lặng nhìn từng giọt nước trên sàn bỗng cảm thấy hơi buồn ngủ. Ra chơi tiết hai chỉ có mười phút mà nãy giờ đã tiêu tốn gần hết năm phút rồi. Đáng lẽ ra cậu định nộp bản kiểm điểm xong sẽ quay về nhắm mắt nghỉ ngơi một tý nhưng cuối cùng vẫn là không thành.

Nhã Thiên áp ly nước cam lên tay Trường Giang: "Uống không?"

Trường Giang liếc nhìn qua hắn một cái rồi nhàn nhạt trả lời: "Không uống."

"Không khát à?" Nhã Thiên hỏi.

Đúng là đứng nãy giờ Trường Giang có hơi khát nhưng vẫn không muốn nhận ly nước của Nhã Thiên vì dù sao hai người cũng không thân quen gì.

Nhã Thiên lại nói: "Cậu còn nhớ điều tôi muốn nhưng chưa nói ra không?"

Trường Giang tất nhiên nhớ nên gật đầu.

"Tôi muốn cậu đồng ý cho tôi làm bạn của cậu."

"Sao cậu lại muốn làm bạn với tôi?"

Nhã Thiên: "Chỉ là muốn làm bạn, không có vì sao." Dừng vài giây hắn lại nói tiếp: "Đồng ý không?"

Trường Giang nghĩ ngợi cảm thấy mình có bạn cũng không có việc gì xấu mặc dù chưa hiểu rõ về Nhã Thiên chỉ thấy mặt hắn hơi dày và hay trêu làm cậu bực thì cũng không tệ lắm. Dĩ nhiên là cậu cũng đã quên đi cái suy nghĩ hồi mấy ngày trước rằng mình không muốn Nhã Thiên làm bạn của mình.

Làm bạn cũng được, coi như là có một người bạn đầu tiên vậy.

Trường Giang: "Được."

Nhã Thiên: "Cậu nói gì?"

Trường Giang lặp lại lần nữa: "Tôi nói tôi chấp nhận làm bạn với cậu."

Nhã Thiên gật đầu hài lòng đưa ly nước cam qua: "Vậy nhận đi, là bạn rồi mà."

Trường Giang do dự chốc lát rốt cuộc cũng nhận lấy nhưng cậu không uống liền mà cầm trong tay.

Lúc Trường Giang không chú ý đến Nhã Thiên thì hắn đã nở một nụ cười khó thấy.

Vài phút sau Nhã Thiên cất giọng nói gì đó nhưng chuông trường kêu lên đã lấn áp đi tiếng kêu ấy.

Trường Giang nghiêng đầu qua hỏi: "Cậu nói gì?"

Nhã Thiên lắc đầu cười: "Không có gì."

Giải quyết xong vụ việc trong căng tin thì hai người kiếm chuyện cũng hạ mình nói xin lỗi vì đã vô cớ kiếm chuyện. Sau đó bầu không khí trở lại như thường ai về lớp nấy học tập.

"Mua có mấy ly cà phê mà cũng gặp loại chuyện không đâu, hôm nay sao mà xui xẻo quá vậy nè!" Ngôn Minh bực tức dậm chân xuống đất xả giận.

Nhã Thiên nói thầm với Viên Bác: "Ly nước cam và cà phê ra về tao đưa tiền."

Viên Bác không nói gì chỉ gật đầu rồi như vô tình liếc qua ly cam trong tay Trường Giang.

Sáu người một trước một sau bước về lớp, Trường Giang và Nhã Thiên đi phía sau. Có lúc Nhã Thiên sẽ nghiêng đầu qua nói gì đó nhưng phần lớn Trường Giang đều lười trả lời.



Cơn gió nhẹ mùa hè mang theo sức nóng ôi ả thoáng lướt qua họ diễn tả sự đổi mới giữa hai người con trai, như cánh đồng ruộng khô khan được gieo mầm xuống đất.

..............

Trải qua năm tiết học mệt mỏi, các học sinh đều chuẩn bị tung cánh thả mình vụt ra khỏi lớp sau khi chào hỏi giáo viên xong xuôi.

Khung cảnh ồn áo tràn ngập đầu người trên sân trường làm tất cả mọi thứ đều đông nghẹt khó thở. Cổng trường bị quá tải khi số lượng học sinh muốn vượt ra ngoài quá đông. Như đấu tranh với một hệ tư tưởng hết sức nặng nề, học sinh của trường rốt cuộc cũng lách mình ra được bên ngoài chào đón luồng không khí tự do.

"Nhã Thiên, mày nhanh lên." Thiên Phong đứng ngoài lớp thúc giục.

Nhã Thiên dọn sách vở xong thì để lên bàn Trường Giang hai viên kẹo đào kèm câu nói: "Quà làm bạn." rồi nhanh chóng rời đi.

Trường Giang ngắm nhìn hai viên kẹo một lúc mới chậm chạp cầm lên để vào túi áo khoác đồng phục.

Sân trường vắng lặng chỉ còn lại vài bóng người thưa thớt của các cặp đôi ở lại trường hú hí vài câu hoặc những người trực lớp cần ở lại sau cùng.

Dẫn chiếc xe đạp màu trắng đã cũ đạp ra khỏi cổng trường, trên đường đi hàng cây xanh đổ bóng xuống con đường trưa nắng. Trong không gian vo ve từng tiếng côn trùng kêu lên từng đợt. Trường Giang dùng đôi chân gầy gò của mình đạp lên nền đất nâu để lại dấu tích của bánh xe.

Thầm nghĩ ngày hôm nay không tệ lắm. Buổi sáng bể bánh xe, đi trễ, đọc kiểm điểm nhưng đổi lại là có một người bạn cùng hai viên kẹo chào mừng.

Trường Giang cười khẽ một tiếng, đạp xe trong cảm xúc lâng lâng.

Quán thịt nướng đầu ngõ.

"Em tới rồi hả?". Nguyên Dật chạy vội vàng đến chỗ Trường Giang đang đứng, hít thở đều rồi nói.

"Tối nay anh không ở đây nên buổi trưa này em phụ anh một tay dọn quán nha. Ừ mà tối em có ngủ lại không?"

Trường Giang gật đầu như một điều hiển nhiên.

Nguyên Dật: "Vậy được vào ăn cơm trước đi rồi dọn dẹp."

Sau một khoảng thời gian dài loay hoay tính tiền dọn quán, phụ giúp rửa chén với những người phục vụ để họ có thể về sớm nghỉ ngơi.

Trường Giang ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế trong gian phòng để trống trong quán xoa xoa viên kẹo trong túi áo một lúc đến khi điện thoại trong túi rung lên từ tiếng tin nhắn được gửi đến cậu mới lấy điện thoại ra nhìn.

"Tối nay mày đừng về nhà".

Tin nhắn do Mộng Hương gửi đến với nội dung y chang những năm trước.

Hôm nay là ngày 8 tháng 9, sinh nhật của Lưu Ánh Nguyệt, con riêng của Lưu Vũ cùng một người đàn bà khác. Không biết vì lý do gì nhưng người đàn bà đó đã để con mình ở lại rồi cao chạy xa bay bỏ lại Ánh Nguyệt được Lưu Vũ nuôi từ nhỏ đến lớn.

Vì muốn tăng độ hảo cảm của Ánh Nguyệt dành cho mình nên Mộng Hương liền không tiếc bỏ ra hàng ngàn những nụ cười dối trá lấy lòng cô ta để cho Lưu Vũ nhìn bà ta lấy một lần.

Nhưng lạ thay là không biết do cô bé ấy là công chúa được nhiều người yêu thích hay sao mà rất nhiều người trong nhà đối xử với Lưu Ánh Nguyệt rất tốt. Còn nói cô là món quà gửi đến còn cậu là sao chổi là khắc tinh. Nghĩ đến đã thấy buồn cười.

Trường Giang không muốn tâm trạng đang tốt của mình bị ảnh hưởng nên tắt điện thoại lấy quần áo bước vào phòng tắm chuẩn bị cho tiết học chiều nay.